🌸Chương 133🌸
Các đại lão lần lượt đi vào cửa, lúc tới trang viên lập tức duy trì hình tượng đại lão của mình, nhưng sự biến hoá trong đôi mắt vẫn để lộ cảm xúc của họ.
Chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt...
Giá trị chiến lược của chiếc cửa này lập tức rơi lả tả trong đầu họ.
Dù là cảnh vệ của họ cũng không thể tu luyện được tới trình độ này, cảm xúc lộ rõ ràng trên mặt, vừa khiếp sợ vừa bất ngờ, tại sao? Tại sao? Tại sao chớp mắt một cái đã tới một nơi khác? Cánh cửa này là sao?
Nhưng khi họ nhìn thấy Tống Sư Yểu, những thứ này hoàn toàn biến mất khỏi đầy họ.
Lúc này cô không bộ áo choàng và mũ trùm kia mà để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, tươi trẻ như hoa, ngồi ở chủ vị trên sô pha nhìn họ, vẻ mặt dịu dàng, tự nhiên thân thiết.
Nhưng cảm giác áp lực vô hình vẫn tràn ngập trong không gian, khiến bả vai người ta trùng xuống, như thể không cách nào ngẩng cao đầu, ưỡn thẳng ngực trước mặt cô. Giống như dưới thân thể của cô ẩn chứa linh hồn của một vị thần, từ bi, khoan dung mà quan sát những con người như họ, bản năng mách bảo họ phải khuất phục trước cô.
Trong tư liệu Giang Bạch Kỳ gửi cho họ có nhắc tới thân phận của Tống Sư Yểu, Thẩm Phương và Tô Điềm Điềm, nhưng rất rõ ràng, thân phận này tuyệt đối không phải thân phận thật của họ, hiện giờ họ lại không hẹn mà cùng cho rằng, chắc chắn cô không phải con người.
Chắc là thứ bí ẩn nào đó tới từ bên ngoài, tiến vào cơ thể con người.
"Mời ngồi." Tống Sư Yểu mỉm cười nói.
Họ cực kỳ cẩn thận ngồi xuống.
Đổi địa điểm là chính xác, những đại lão này cộng với những cảnh vệ khiến phòng khách có chút chật chội.
"Anh Giang." Tống Sư Yểu vỗ vỗ vị trí cách mình gần nhất: "Ngồi đây đi."
Những người khác lại nháo nhác tìm Giang Bạch Kỳ, nhưng mà lần này không có khán đài, họ bỗng chốc không nhìn thấy Giang Bạch Kỳ ở đâu.
Giang Bạch Kỳ thấy Tống Sư Yểu chuẩn xác không sai một lý nhìn thẳng vào mắt mình, anh nắm chặt tay lại, đi tới, ngồi xuống, dáng vẻ đoan đoan chính chính.
Viên Tú lệnh cho giúp việc mang trà tới, Lâm Uý Kỳ và Tư Kiều một trái một phải đứng bên cạnh Tống Sư Yểu. Hai người tuấn nam mỹ nữ mang tới cảm giác thần bí mà mạnh mẽ, như tản ra một tầng ánh sáng màu đen, vừa ủy nghiêm lại vừa nguy hiểm, vừa nhìn đã biết không dễ chọc. Đây là tính chất đặc biệt của huyết thống thiên thần sa ngã mà Tống Sư Yểu bạn cho.
Khác với hai vị hộ pháp u ám bên cạnh, cả người Tống Sư Yểu như phát ra một vầng sáng thánh khiết, như thần linh được ác ma hầu hạ, trông có vẻ mâu thuẫn nhưng lại hài hòa đến quỷ dị.
Cô hoàn toàn không đơn thuần là một người tốt.
Các nhân vật lớn nhất bén không hẹn mà cùng nghĩ. Nhất thời càng thêm cẩn thận hơn, một khí phát hiện cơ hội có thể được đằng chân lân đằng đầu, họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Mà nếu như khó phân biệt được đối phương thiện hay ác, họ cũng không dám tùy tiện đồng ý hợp tác.
"Các hạ, nếu muốn hợp tác, chúng ta nên thẳng thắn với nhau đã nhỉ?" Lần này là một nhà ngoại giao nổi tiếng của bộ ngoại giao.
"Đương nhiên."
"Vậy xin hỏi cô là..."
"Chức danh của tôi là chúa tể, nếu cảm thấy từ này khó hiểu, nó còn có một cách giải thích khác." Tống Sư Yểu thản nhiên nhìn họ, ánh mắt dịu dàng, giọng điệu tự nhiên: "Chúa sáng thế."
Cái gì!
Ba chữ này có uy lực quá lớn, mạnh tới nỗi khiến vẻ mặt họ đều ngây ra, những người ở đây ai cũng theo chủ nghĩa vô thần, hoàn toàn tin tưởng thuyết tiến hóa, bởi vậy đột nhiên nghe thấy từ này, lập tức cảm thấy thế giới quan sụp đổ luôn rồi.
"Không phải chúa sáng thế của thế giới mọi người." Tống Sư Yểu lại nói.
Nếu đã chơi trò chơi tới cấp bậc này rồi, đương nhiên Tống Sư Yểu không định cho họ biết chuyện cô là con người. Thẻ trò chơi đã tiến hành tới hiện giờ, áo choàng thần linh là thứ cô bắt buộc phải phủ lên, nếu không sẽ không dễ chơi một cách thoải mái được. Một khi biết sự thật cô là con người, các lãnh đạo sẽ vô thức muốn cô tuân thủ theo quy tắc loài người.
Chuyện này sẽ ảnh hưởng tới trải nghiệm của người xem, họ muốn cô phải cao cao tại thượng, không chút uất ức nào, làm người đứng sau thao túng tất cả, không phải sao?
Cho nên cứ để họ cho rằng cô là thần linh từ bên ngoài tới, tiến vào cơ thể một con người đi.
Tuy thế giới quan vẫn đang dao động, nhưng các nhân vật lớn vẫn đại khái có thể chấp nhận được. Các nhà khoa học vẫn đang nghiên cứu thời gian và không gian song song của vũ trụ đa nguyên, tuy rằng chưa có kết quả thực chất nhưng có đủ lý luận và giả thuyết. Thế nên xuất hiện chúa sáng thế của thế giới khác cũng không phải là điều không có khả năng.
"Vậy lúc trước ngài nói, chúng tôi bị cuốn vào trong trò chơi là có ý gì?"
"Thế giới này của mọi người không có thần, cũng không có người bảo hộ, thế nên đã bị thiết lập thành một trò chơi. Lần trước chúa tể tới trò chơi này là thời kỳ khủng long, bởi vậy đã dẫn đến sự tuyệt chủng của loài vật này."
Ngay lập tức, sắc mặt tất cả mọi người đều trở nên khó coi. Không có ai thấy thoải mái khi nghe mấy lời như này cả, thế giới của mình lại bị thiết lập thành trò chơi, sinh mạng của họ như quân cờ trên bàn cờ, những chúa tể này, thật sự quá ngạo mạn!
"Tôi không có hứng thú với trò chơi này, đáng tiếc bản thân lại bị cuốn vào trong mất rồi. Trừ khi thời gian trò chơi kết t, nếu không nguy hiểm của mọi người sẽ không thể giải trừ. Nếu mọi người đồng ý phối hợp, tôi có thể giúp mọi người hủy diệt trò chơi này."
Bọn họ căn bản không còn lựa chọn nào khác. Thẩm Phương và Tô Điềm Điềm đã thể hiện sự ác độc của mình ra rồi, còn Tống Sư Yểu thì ít nhất vẫn chưa nhìn rõ được lập trường của cô, hoặc là giống như Giang Bạch Kỳ nói, cô là hy vọng duy nhất của nền hòa bình thế giới.
"Chúng tôi nên làm thế nào đây?"
Tống Sư Yểu mỉm cười: "Hay là, rút tập thẻ trước đã nhé?"
Trước kia Giang Bạch Kỳ cũng đã từng nói tới chuyện rút thẻ này rồi. Nhưng hiện giờ tâm trạng họ không tốt, còn đang quan tâm tới nền hòa bình thế giới, tới chủng tộc nhân loại có bị hủy diệt hay không, căn bản không có tâm tình chơi loại trò chơi này.
Họ nóng lòng muốn nghe cách giải quyết vấn đề, làm sao mới có thể ngăn chặn, thậm chí giết chết Thẩm Phương và Tô Điềm Điềm, hoặc là làm thế nào để kết thúc loại trò chơi trí mạng này. Họ vẫn không biết mục đích thật sự sau trò chơi này là gì.
Nhưng Tống Sư Yểu chủ động nhắc tới, họ cũng không từ chối, chỉ đành đẩy ra một người phối hợp với Tống Sư Yểu.
Lại là Tướng quân Hàn Lệ.
Hàn Lệ là một trong ba đại tướng, cũng là người trẻ nhất. Năm nay ông ta mới năm mươi lăm tuổi, là thiên tài hành quân đánh giặc, đời này cũng được xem là huyền thoại, từ trẻ mồ côi bị vứt bỏ trở thành đại tướng quân duy nhất trong quân đội không có chỗ dựa. Bởi vậy mà nhiều người tôn sùng, dưới trướng cũng có nhiều thủ hạ mạnh nhất.
"Tôi chưa từng chơi mấy trò rút thẻ kiểu này." Người đàn ông trung niên cực kỳ khí thế, nói với ánh mắt sắc bén. Cái gì mà trò chơi rút thẻ? Chơi thế nào?
Những đại lão khác hơi tò mò, họ cũng chưa từng chơi rút thẻ. Hồi họ còn trẻ không có kiển trò chơi này, mấy năm gần đây mới xuất hiện, hơn nữa đang thịnh hành với giới trẻ.
Chỉ thấy Tống Sư Yểu quơ quơ cây gậy nhỏ, lốc xoáy ánh sáng xuất hiện.
Cảnh tượng kỳ ảo khiến họ không khỏi nhìn chằm chằm.
Từng thẻ bài toả ra ánh sáng trắng bay lên, dừng trước mặt Tướng quân Hàn Lệ.
"Mời lật thẻ bài của ông."
Hàn Lệ chần chờ một lát, duỗi tay chạm vào thẻ bài đầu tiên.
Thẻ bài quay cuồng, ánh sáng biến mất, lộ ra mặt bài trong suốt, phía trên có hoa văn và chữ.
" Chúc mừng ông, rút trúng bản sao thẻ SSR, Thiên nhãn, đồ dùng một lần, có hiệu lực một phút. Ông có thể thông qua thiên nhãn nhìn thấy bất cứ người nào ông muốn gặp trên thế giới này."
Hàn Lệ sửng sốt: "Cái gì?"
"Cô ấy nói có thể dùng thiên nhãn nhìn bất cứ người nào ngài muốn thấy trên thế giới này." Phó quan của ông ta nhỏ giọng nhắc lại, vô cùng kích động: " Tướng quân, ngài mau thử xem, nhỡ thật sự có thể nhìn thấy cha mẹ ngài thì sao?"
Sao có thể chứ?
Nếu nói tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời này của Tướng quân Hàn Lệ, chắc chỉ có chuyện vẫn luôn không tìm thấy ba mẹ ruột.
Dù ông ta là nhân vật lớn đã được chú định sẽ lưu danh sử sách, nhưng cũng có chấp niệm với cha mẹ ruột, là ai đã sinh ra ông ta, vì sao lại vứt bỏ ông ta, nhìn thấy ông ta công thành danh toại trong lòng sẽ có cảm giác thế nào, liệu có hối hận hay không.
Nhưng dù sao ông ta cũng đã năm mươi lăm tuổi, con cái đều đã trưởng thành, những suy nghĩ này dường như có chút ấu trĩ, thế nên chỉ có thể để trong lòng, chưa từng nói với ai, dù là người bên gối cũng không biết nỗi lòng này của ông ta. Chỉ có phó quan là vẫn nhớ, dù sao Tướng quân vẫn luôn âm thầm bảo anh ta đi tìm ba mẹ ông.
Chỉ là lâu như vậy rồi, thật ra trong lòng ông ta cũng đã từ bỏ, có lẽ họ đều đã già, qua đời rồi, có tiếp tục tìm kiếm cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Thẻ bài hoá thành ánh sáng trắng rơi xuống tay Hàn Lệ, biến thành một tấm huy chương hình đôi mắt.
"Trong lòng nghĩ tới người muốn gặp, chạm vào nó là có thể kích thích tới đạo cụ này." Tống Sư Yểu nói.
Vậy sao? Có thật như vậy không? Hàn Lệ hơi giật mình, ngón tay cứng đờ thử sờ sờ lên đó.
Có thể sao? Thật sự có thể nhìn thấy sao? Dù ông ta hoàn toàn không biết tên họ là gì, dáng vẻ ra sao?
Huy chương biến mất khỏi tay ông ta, bay tới trước mắt rồi dần dần lớn lên, trở thành một đôi mắt to đùng. Đáy mắt chợt nổi lên gợn sóng, sau đó dần trơn nhẵn, giống như mặt gương. Trong gương, hiện lên hình ảnh ở một thành phố xa xôi khác.
...
____________________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip