♥️Chương 165♥️


Cửa xe mở ra, lái xe đi xuống, Tống Sư Yểu chưa thấy người này bao giờ.

"Cô Tống." Lái xe tiến đến trước mặt Tống Sư Yểu, đưa cho cô một tờ giấy.

Tống Sư Yểu nhận lấy, nhẹ nhàng mở ra. Bên trong chỉ có ba chữ.

"Giang Bạch Kỳ"

Đôi mắt Tống Sư Yểu co rụt lại, mỉm cười gật đầu với đối phương, cùng đi về phía xe.

"Cô Tống, cô quen người này sao?" Ôn Khải Uyển lo lắng giữ chặt Tống Sư Yểu, nhỏ giọng nhắc nhở: "Cô không biết giờ cô nổi tiếng thế nào, có bao nhiêu fans đâu. Có rất nhiều fans điên cuồng, cô đừng tùy tiện lên xe người lạ đấy."

Tống Sư Yểu nói: "Cảm ơn, yên tâm đi, tôi biết mà."

"A... được rồi." Tống Sư Yểu nói như vậy, Ôn Khải Uyển đành chấp nhận chắc là Tống Sư Yểu quen biết người này.

Tống Sư Yểu lên xe, xe khởi động. Tống Sư Yểu từ kính sau nhìn tòa ngục giam kia dần xa, bỗng chốc thấy hoảng hốt. Cuối cùng cũng... rời đi rồi sao? Thì ra khi khát vọng thứ gì đó quá lâu, lúc đạt được cũng không vui sướng phát rồ, ngược lại bình thản đến khó tưởng.

Lấy lại tự do không khiến cô vui sướng, Giang Bạch Kỳ mới có thể khiến tim cô loạn nhịp.

"Chủ nhân của anh là ai?" Tống Sư Yểu hỏi.

"Chủ nhân của tôi họ Phượng."

"A Kỳ thế nào?" Tống Sư Yểu hơi lo lắng, trong đầu đều là hình ảnh trước khi cô bị bắt hai năm trước, anh bị Hoắc Hải đánh đập máu tươi đầm đìa, vết thương như vậy...

"Xin lỗi cô Tống, chuyện này tôi không biết." Lái xe nói. Chuyện quan trọng như vậy sao có thể để một tài xế như anh ta biết được. Anh ta chỉ nghe lệnh đến đón người thôi.

Tống Sư Yểu không truy hỏi thêm nữa. Cô vừa mới ra tù, vị chủ nhân họ Phượng này đã cử người đến đón đúng lúc như vậy, chứng minh tốc độ tin tức của bọn họ rất nhanh. Đoàn thẩm tra vừa xác định kết quả, còn chưa công bố thì bọn họ đã biết trước một bước rồi. Vậy nên vị họ Phượng này khẳng định là nhân vật tai to mặt lớn. Nếu đã là nhân vật lớn thì đương nhiên sẽ thông minh không có ý đồ gì xấu với cô, bằng không khác nào tìm đường chết chứ? Bây giờ dư luận cả đế quốc đều đang chú ý cô. Hơn nữa nếu cô xảy ra chuyện gì thì vương cung sẽ không ngồi yên không để ý.

Bởi vậy cô mới thoải mái đi cùng, tin chắc những người này cũng không cần mượn Giang Bạch Kỳ đến câu cô. Cô sắp thấy được anh rồi.

Tống Sư Yểu hít sâu, cố gắng làm tim đập chậm lại.

Vài chiếc xe sát qua bên cạnh xe Tống Sư Yểu, nhanh chóng chạy đến ngoài cửa nhà giam, đủ loại phóng viên của các đài truyền thông lớn lục tục xuống xe.

"Nhanh nhanh."

"Giá camera đâu! Sắp ra đến nơi rồi!"

Bọn họ chờ chụp hình ảnh Tống Sư Yểu ra tù, tốt nhất là có thể phỏng vấn thêm vài câu. Bây giờ trên mạng vô cùng sốt sắng, đều đang chờ ảnh chụp. Có ảnh chụp đảm bảo sẽ kéo được lượng chú ý bùng nổ. Bây giờ Tống Sư Yểu chính là siêu sao, có thể khiến toàn bộ đế quốc sôi trào, không minh tinh nào trong giới giải trí có thể nổi hơn cô! Không biết bao nhiêu công ty đại diện đã soạn sẵn hợp đồng muốn ký với cô.

Tống Sư Yểu không nhìn bọn họ nữa, thấy bàn điều khiển đằng trước có một bộ quang não thì cầm lên xem thử, phát hiện không có mật mã. Cố ý đặt ở đây chắc là để cô có thể lên mạng.

Tống Sư Yểu cũng thuận ý làm theo, cô đã tách biệt khỏi thế giới quá lâu rồi, cần tiếp xúc lại một lần nữa.

Hot search đều là tin tức liên quan đến cô. Như kế hoạch ban đầu của cô, sự thuần khiết, kiên cường lại bất khuất cô thể hiện ra khiến mọi người trìu mến. Cô chính là sự thuần trắng duy nhất trên thế giới này, mọi người điên cuồng vì cô, nhiệt tình yêu thương, nhưng lại không biết toàn bộ đều nằm trong lòng bàn tay cô. Những tiếng nói từ đáy lòng bọn họ đều bị cô sắp đặt kế hoạch từ đầu.

Tống Sư Yểu bình tĩnh lướt xuống, mãi đến một tin về #Hoắc Sâm#.

Đoàn thẩm tra của Quốc vương đã điều động, đương nhiên mọi hình phạt đều tiến hành theo hướng hà khắc nhất, không có lý do gì có thể giảm bớt án, người khoanh tay đứng nhìn cũng bị xử lý tội đồng loã chứ không phải chỉ là khiển trách đạo đức.

Dĩ nhiên Hoắc Sâm phải trả giá đắt vì hành vi khoanh tay đứng nhìn của mình.

Lý do anh ta lên hot search là vì công bố một bức thư xin lỗi lên mạng, nội dung có liên quan đến Tống Sư Yểu. Có lẽ anh ta viết gì đó cảm động nên người bình luận đều cảm khái, nói tạo hóa trêu người, rồi cái gì mà âm kém dương sai, cảm thấy muốn khóc vân vân. Xem ra Hoắc Sâm định dâng toàn bộ tài sản cho Tống Sư Yểu để bồi thường và đền bù tổn thất.

Tống Sư Yểu cười khẽ, đáy mắt lạnh lẽo.

Cô có thể đoán được đại khái bức thư này viết cái gì, cũng lười tốn thời gian đi xem. Chuyện đến nước này rồi, tình yêu của anh ta chính là câu chuyện cười. Cho dù tình yêu mà anh ta dành cho cô chân thật trăm phần trăm chăng nữa, khi anh ta lựa chọn đưa bức thư này lên mạng thì nó cũng đã bị nhiễm tạp chất rồi. Đều là để chuẩn bị cho tương lai sau này ra tù của anh ta.

Tình yêu của đám người này quá dối trá, quá rẻ mạt, quá yếu ớt, quá...

Chỉ có A Kỳ, chỉ có A Kỳ thôi.

...

Vương cung.

Quan nội vụ trình tin tức lên, Tống Sư Yểu bị Phượng Lâm Hà đón đi rồi.

"Phượng Lâm Hà trước kia lưu lạc bên ngoài, lớn lên ở cô nhi viện. Năm mười lăm tuổi mới được nhà họ Phượng tìm về. Đáng tiếc, lúc về cũng không được sống yên ổn. Ba anh ta có rất nhiều con rơi con rớt, mẹ cũng có vấn đề thần kinh. Nói cách khác, anh ta vừa về đã rơi vào vòng xoáy tranh đấu gia tộc, phải phòng bị tất cả anh chị em trong nhà, tình cảm với ba mẹ cũng rất hời hợt..."

"Tuy rằng cuối cùng anh ta chiếm được nhà họ Phượng nhưng hình như cũng mắc phải bệnh tâm lý. Anh ta đưa bản sao nhân cách vào thế giới ảo, mấy lần bởi vì phát hiện thế giới là giả nên bị đưa ra ngoài... Lần cuối cùng bị đưa ra, anh ta không đưa bản sao nhân cách vào nữa. Mà lần cuối cùng đó vừa vặn là tập thứ hai. Lúc ấy anh ta chính là anh trai Tống Sư Yểu, Evans."

Trưởng lão nội các nghe vậy gật đầu: "Giờ anh ta vẫn coi chính mình là anh trai Vương hậu nên mới cả gan làm loạn như vậy, dám trộm đi tim Bệ hạ."

"Anh ta cũng không biết đó là tim Bệ hạ, nếu không chắc gì đã có gan lớn như vậy. Nhưng chắc chắn anh ta cũng đoán được gì đó. Người có thể phát hiện sự thật trong thế giới ảo không phải là người đơn giản đâu."

"Nếu anh ta đón Vương hậu đi, vậy cũng sẽ lộ ra anh ta giấu trái tim ở đâu..."

Giang Bạch Kỳ mất tích đương nhiên là vì nhận được sự trợ giúp, mà người dám làm vậy cũng chỉ có thể là người có quan hệ khá thân mật với Tống Sư Yểu thôi. Bằng không sẽ có ai vô duyên vô cớ mạo hiểm đi cứu một con mèo.

Người này không trợ giúp Tống Sư Yểu khi cô vừa bị bỏ tù mà bây giờ mới giúp, chứng minh là người này quen biết Tống Sư Yểu sau khi cô bị bỏ tù. Tống Sư Yểu vào tù rồi sao còn có thể quen biết bạn mới được? Chỉ có thể là trong thế giới ảo thôi. Người trong thế giới ảo có khả năng giúp đỡ cô chứng tỏ bản sao nhân cách của người đó đã về tới thế giới thực. Nguyên nhân duy nhất NPC sẽ bị đưa ra ngoài là người đó biết chân tướng thế giới. Vậy không thể nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là tập thứ hai. Tập thứ nhất Tống Sư Yểu chỉ nói mình nghi ngờ tính chân thật của thế giới với một mình Giang Bạch Kỳ thôi.

Phạm vi lập tức thu hẹp rất nhiều, tính khả nghi của Phượng Lâm Hà tăng vọt lên vị trí đầu tiên, vì vừa vặn người này xuất hiện ngay tại khu vực Giang Bạch Kỳ mất tích, còn bị Quốc vương bệ hạ cảm giác được có chút bất thường, gọi dừng xe kiểm tra.

Nghe thì có vẻ đơn giản nhưng thực tế để xác định được Phượng Lâm Hà là việc khó khăn vô cùng. Người giúp Tống Sư Yểu rất nhiều, tập hai này càng vì Giang Bạch Kỳ mà hiểu rõ chân tướng thế giới bao gồm cả đám người Văn Anh Đình, Lý Đạt Đạt, gây ra nhiễu loạn cho bọn họ. Có người trong số họ tự nhiên bắt đầu nuôi mèo, có người còn lái xe tại phạm vi mấy nơi xung quanh đi loạn, ra vẻ lén lút, khiến chúng kỵ sĩ nhìn ai cũng như kẻ trộm mèo.

May là bây giờ cũng xem như bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau.

...

Tống Sư Yểu nhìn người đàn ông xa lạ câu nệ trước mặt, trợn tròn mắt.

Cơ thể Phượng Lâm Hà cứng ngắc, nói không ra lời. Đối mặt với Giang Bạch Kỳ, anh ấy còn có thể mặt dày thản nhiên nói mình là anh vợ của đối phương. Nhưng đối mặt với Tống Sư Yểu lại hơi thấp thỏm. Nói ra liệu cô có cảm thấy anh tự mình đa tình, coi chuyện trong thế giới ảo là thật không?

"Anh?" Tống Sư Yểu nhìn đối phương một lát, sau đó thử thăm dò: "Là anh Evans à?"

Trong nháy mắt, Phượng Lâm Hà chỉ cảm thấy thế giới đều sáng lên.

"Ừ, là anh, Alice em nhận ra anh sao!" Anh ấy điên cuồng xoa nắn viên bảo thạch trên gậy chống.

Đôi mắt Tống Sư Yểu cũng sáng lên, lộ ra vẻ vừa mừng vừa sợ: "Sao lại như vậy được?"

Phượng Lâm Hà kể lại cho cô chuyện bản sao nhân cách.

Tống Sư Yểu lúng túng nói: "Vậy A Kỳ..."

"Suỵt."

Phượng Lâm Hà dẫn Tống Sư Yểu lên tầng trên, đóng cửa phòng sách lại, sau đó nói những chuyện xảy ra gần đây cho Tống Sư Yểu, cũng chính là chuyện vương cung truy tìm con mèo kia. Thật ra Tống Sư Yểu đã đoán trước được chuyện này rồi. Thì ra người kia không phải Công tước Murphy mà là Quốc vương, cô lại lầm thành Giang Bạch Kỳ.

Về phần vì sao Giang Bạch Kỳ lại giống Quốc vương như đúc, còn biến thành mèo, Phượng Lâm Hà cũng nói phỏng đoán của mình cho Tống Sư Yểu nghe.

Tống Sư Yểu ngẩn người, cảm thấy rất có lý. Chuyện người định mệnh rất vớ vẩn, cùng lắm là Quốc vương chợt sinh ra ý tưởng không an phận gì với cô, hoặc muốn chiếm được trên người cô thứ gì đó thôi. Nếu Giang Bạch Kỳ và hắn là quan hệ song sinh chặt chẽ thì có lẽ giữa hai người có cảm ứng đặc thù gì cũng nên.

"Anh đoán bây giờ bên vương cung đã biết chuyện Giang Bạch Kỳ mất tích liên quan đến anh rồi. Anh đón em về đây thì người bên vương cung cũng nhận được tin, đang trông chừng chúng ta." Phượng Lâm Hà nói: "Em yên tâm đi Alice, Giang Bạch Kỳ ở một nơi rất an toàn, bọn họ sẽ không đoán được ở đâu."

Lúc này, cửa bị người gõ vang, một thiếu niên điển trai ăn mặc thời thượng đi vào.

Tống Sư Yểu: "Đây là?"

"Khả năng hoá trang và bắt chước của cậu ta rất mạnh. Đêm nay cậu ta sẽ hóa trang thành em, anh dẫn cậu ta ra ngoài, thu hút sự chú ý của bọn họ. Sau đó anh lại phái người đưa em đi đón người kia." Bởi vì người vào biệt thự là nam nên người giám thị sẽ không nghi ngờ cậu ta ra đến bên ngoài sẽ biến thành một cô gái, có thể kéo dài thời gian.

Thiếu niên nhướng mày, đắc ý nói: "Yên tâm, tôi có thể bắt chước đến mức ngay cả ba mẹ cô cũng không phân biệt được thật giả."

"Vậy xin nhờ cậu." Tống Sư Yểu cười nói, hai mắt cong cong, đong đầy vẻ vui sướng.

Mọi bút tích cô mai phục đều phát huy tác dụng, sao có thể không vui vẻ được đây? Nhưng đúng là cô cũng có sơ sót. Rốt cuộc người đang giấu Giang Bạch Kỳ mà Phượng Lâm Hà nhắc tới là ai trong thế giới ảo? Trong đầu cô hiện lên vài tên, mà rõ ràng đều không đúng.

Phượng Lâm Hà nói cho cô.

Tống Sư Yểu ngây ngẩn cả người, đáp án này quá ngoài ý muốn. Kim Diệu và Kim Ngọc ở tập một ư? Khó trách vương cung sẽ bài trừ hai người họ. Trong tập hai, đôi song sinh này còn chẳng cùng xuất hiện một chỗ với cô. Còn nữa, dù có đi chăng nữa thì sao hai người họ phải giúp cô chứ? Trong tập một bọn họ cũng không có giao tình gì, dù thế nào cũng không đạt tới trình độ khiến bọn họ mạo hiểm đối kháng với Quốc vương.

"Anh nghĩ là có liên quan đến Giang Bạch Kỳ." Phượng Lâm Hà cũng không có giao tiếp gì với đôi song sinh kia. Lần tiếp xúc duy nhất là lúc trước bọn họ chợt lái xe đến muốn anh giao Giang Bạch Kỳ cho bọn họ. Đây cũng là một trong những lý do vương cung rất khó liệt đôi song sinh này vào trong số những người tình nghi.

"Sau khi em trở về lúc tập đầu kết thúc, với tính tình của Giang Bạch Kỳ thì chắc chắn sẽ tìm em khắp nơi. Như tập hai, cậu ấy..."

"Chờ đã." Tống Sư Yểu hơi giật mình: "Cái gì mà sau khi em trở về? Chẳng lẽ không phải sau khi tập một kết thúc đều xong hết à? Em... ý em là sau khi em rời khỏi thế giới ảo, không phải thế giới ảo sẽ cũng dừng vận chuyển hay sao?"

Phượng Lâm Hà sửng sốt, thấp giọng nói: "Không phải, thế giới ảo vẫn vận chuyển, cho đến trước khi tập tiếp theo bắt đầu thì thế giới mới được gây dựng lại."

Tựa như có một tia sấm sét đánh thẳng vào đầu, khiến Tống Sư Yểu ngây ngẩn cả người.

________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #trùngsinh