♥️Chương 166♥️
Sau mỗi tập xét xử kết thúc, thế giới ảo sẽ không ngừng xoay chuyển mà vẫn tiếp tục di chuyển về phía trước cho đến khi tập tiếp theo bắt đầu, thế giới được tạo dựng lại...
Như vậy, kiếp trước, kiếp này, sau khi cô biến mất, sau khi mỗi tập kết thúc, cô vứt hết mọi thứ mà cô cho rằng không đáng nhắc tới sang một bên, Giang Bạch Kỳ đã ở đấy không ngừng tìm kiếm cô ư?
Tống Sư Yểu khẽ run, hít vào mấy hơi thật sâu, tâm trạng của Giang Bạch Kỳ lúc đó như thế nào? Cô không dám nghĩ, chỉ nghĩ thôi đã thấy lòng đau như cắt.
Cô nóng lòng muốn được gặp anh, ôm anh, nói với anh rằng cô sẽ không bao giờ đột nhiên biến mất nữa, nói với anh rằng sau này cô nhất định sẽ đối xử tốt với anh, không còn pha lẫn sự lợi dụng, yêu anh thật lòng, muốn được ở bên anh mãi mãi, không bao giờ chia xa.
Nhưng vẫn chưa đến thời gian, họ phải đợi đến tối, đợi màn đêm có thể che giấu giúp họ.
"Ở tập hai, sau khi em ra ngoài, trong đó đã xảy ra chuyện gì vậy?" Tống Sư Yểu hỏi Phượng Lâm Hà.
Phượng Lâm Hà trả lời: "Cậu ấy đã vạch trần bộ mặt thật của thế giới, gây hoang mang cho thế giới, nhưng sự hoang mang này không kéo dài lâu. Dù tin hay không tin, cuối cùng mọi thứ vẫn trở lại quỹ đạo ban đầu. Sau khi em mất tích, cậu ấy vẫn luôn đi tìm em. Lúc anh ra ngoài, cậu ấy vẫn còn tìm..."
...
Quạ đậu trên trụ điện kêu om sòm, trăng tròn pha lẫn màu máu treo lơ lửng trên bầu trời xanh thẫm.
Cổng nhà họ Phượng mở ra, Phượng Lâm Hà đưa Tống Sư Yểu ra khỏi nhà. Cô mặc bộ váy trắng do Ôn Khải Uyển tặng, trông cô nhỏ yếu, xinh đẹp như một đoá hoa hồng trắng dưới ánh trăng, thuần khiết và mềm mại, Phượng Lâm Hà nói với cô gì đó, cô gật đầu, đi theo anh ấy lên xe.
"Ra ngoài rồi."
"Đi thôi."
Mắt nhìn theo xe Phượng Lâm Hà rời đi.
Mười phút sau, một thiếu niên từ trong nhà bước ra, vào gara chọn một chiếc xe thể thao không người lái rồi rời khỏi nhà họ Phượng.
Địa chỉ đã được điền sẵn, chỉ cần khởi động, sau đó chờ đến nơi cần đến là được.
Cô giơ tay lên cởi mũ trên đầu, mái tóc đen rũ xuống xoã tung trên vai. Tống Sư Yểu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cảnh về đêm phồn hoa của Đế đô vẫn diễn ra như thường lệ. Nhìn từ trên cao, ánh đèn hoa lệ chói loá hệt như hồ thánh chảy dòng đá quý hoàng kim.
Ngồi trong xe, tim cô đập rất nhanh, sự căng thẳng, bất an và mong đợi mãnh liệt tràn ngập trong lòng khiến thời gian trôi qua vô cùng chậm.
...
Vương cung.
"Họ đã xuất phát rồi."
"Lập tức lấy họ làm tâm điểm, xác nhận xem có bóng dáng của trái tim trong phạm vi vài dặm hay không, nhất định phải lấy được trước một bước!"
"Đã truyền lệnh xuống!"
Dù Tống Sư Yểu có gặp được Giang Bạch Kỳ hay không thì họ cũng có thể lấy lại được trái tim, thứ này vốn thuộc về Quốc vương bệ hạ, họ lấy lại thì có gì sai? Nhưng họ không muốn chọc giận Tống Sư Yểu, để cô coi Giang Bạch Kỳ và Quốc vương là hai người khác nhau, làm tăng sự hiểu lầm giữa cô và Quốc vương, tốt nhất là nên làm xong chuyện này một cách lặng lẽ, không để Tống Sư Yểu biết.
"Mấy kẻ ăn cây táo rào cây sung kia, Quốc vương bệ hạ cho chúng sống trên mảnh đất này, vậy mà chúng lại trả ơn ngài ấy bằng cách đó!" Trưởng lão nội các rất tức giận.
"Bệ hạ và Vương hậu là một cặp trời sinh, vận mệnh đã định sẵn. Bệ hạ bình an, đất nước này cũng bình an, không hiểu những kẻ đó nghĩ thế nào mà lại không biết chừng mực và ích kỷ như thế!"
"Chứ còn gì nữa! Chờ sau này rồi tính sổ với chúng!"
...
"Chúng ta không đi cùng nhau nữa." Lam Diệu mở cửa để con mèo nhảy lên xe.
Con mèo gật đầu một cách nhân tính hóa, mấy ngày nay anh đã được chăm sóc rất tốt, vết thương trên người đã lành, nhưng hai người họ nghĩ lại vẫn sẽ cảm thấy thật khó tin. Con mèo này bị vỡ xương sọ, các cơ quan nội tạng trong cơ thể cũng bị thương nghiêm trọng, nếu là một con mèo bình thường thì đã chết từ lâu rồi.
Lam Ngọc ngồi ở ghế trước nhập địa chỉ vào, sau đó đứng dậy lại gần Lam Diệu.
Lam Ngọc: "Đi đi."
Cửa xe đóng lại, xe khởi động máy.
Cặp song sinh đứng đằng sau nhìn chiếc xe đi xa.
"Chúng ta đã giúp hết sức có thể rồi, còn lại phải dựa vào vận mệnh của họ." Lam Diệu nói, vò đầu bức tóc rồi quay lưng về nhà.
"Vận mệnh?" Lam Ngọc lắc đầu, xoay người đi theo.
Vận mệnh ư? Giang Bạch Kỳ và Tống Sư Yểu dường như có cùng một tính chất đặc biệt, chính là cảm giác mỏng manh nhưng ngoan cường, có phần đáng sợ, bất khuất.
...
Xe của Tống Sư Yểu đã đến nơi cần đến trước. Đây là một công viên với những ngọn đèn yên tĩnh, lờ mờ, không sáng sủa, có mấy người cao tuổi đang đi bộ và nhảy tập thể, trông rất náo nhiệt.
Tống Sư Yểu ở đây sẽ không bị người khác thấy rõ mặt, thoạt nhìn như một người bình thường trong số đó.
Tống Sư Yểu ngây người nhìn một lúc, sau đó tìm một cái ghế ngồi xuống, chưa được hai giây lại đứng lên, bất an nhìn xung quanh, nôn nóng chờ đợi.
Họ hẹn gặp ở đây vì nghĩ rằng nơi này vừa ồn ào vừa yên tĩnh, dù là kỵ sĩ hay Quốc vương đều sẽ không xuất hiện ở đây.
Cô không dám đi lung tung, sợ bỏ lỡ Giang Bạch Kỳ.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, người trong công viên dần ít đi.
Một con mèo chạy nhanh vào, nhìn thấy bóng lưng của Tống Sư Yểu, bước chân nó mới chậm lại. Anh cuối đầu nhìn móng vuốt của mình rồi dùng chúng xoa xoa mặt, bây giờ anh quá bẩn, vì bị thương nên Lam Ngọc và Lam Diệu không cho anh tắm, vả lại trông cũng rất xấu, so với Quốc vương thì hiện tại anh thực sự quá tệ, cô... cô hẳn sẽ không để ý, nhưng anh lại cảm thấy rất khó chịu.
Anh chỉ là một món đồ bị vứt bỏ như rác rưởi, mặc dù có ý thức riêng và khuôn mặt y hệt hắn nhưng lại như người trên trời, kẻ dưới đất. Anh không rực rỡ như hắn, cũng không có quyền thế và địa vị như hắn. Một hạt bụi xám xịt không có cảm giác tồn tại mà lại mơ mộng hão huyền, muốn có được mặt trời, đúng là mơ tưởng, thật điên rồ và nực cười.
Một ngày nào đó, anh nhất định sẽ đánh mất cô, khi mà người đó quyết tâm giành lại cô.
Nhưng ở tập năm, Tống Sư Yểu đã từ chối Quốc vương, người cô cần chính là anh.
Anh thở gấp, tim đập như sấm, nhấc chân nhẹ nhàng đi tới trước.
Tống Sư Yểu đột nhiên cảm giác được gì đó, ngạc nhiên quay lại.
Đằng sau không có một ai.
Cô sửng sốt, là ảo giác ư?
"A Kỳ?" Cô gọi lại một tiếng.
Chỉ có tiếng gió thổi lay cây.
Tống Sư Yểu đi lại xung quanh tìm kiếm.
Cách Tống Sư Yểu không xa, phía sau một cây đại thụ, con mèo bị một bàn tay trắng bệch như điêu khắc bóp cổ, đôi mắt bạc lạnh lùng như băng nhìn anh, con ngươi của mèo co lại như sắp biến mất, duỗi móng vuốt sắc bén muốn cào hắn, bàn tay kia bóp chặt hơn, xương cổ phát ra tiếng răng rắc, móng vuốt mềm nhũn rồi rũ xuống.
Tay còn lại của người kia cào nhẹ lên người con mèo, một thứ trong suốt như thủy tinh, toả ra ánh sáng mềm dịu nhàn nhạt được lôi ra khỏi xác con mèo, đập chầm chậm trên lòng bàn tay hắn.
Nếu Tống Sư Yểu ở đây chắc chắn sẽ nhận ra nó giống hệt trái tim mà Giang Bạch Kỳ đã đưa cho cô trong tập ba.
Xác con mèo bị ném qua một bên, Quốc vương ép trái tim vào ngực mình, nó giãy dụa như không muốn quay trở lại, nhưng nó hoàn toàn không có sức phản kháng, cuối cùng bị đặt vào trong ngực.
Cơ thể lập tức trở nên nặng nề, nhưng lại có cảm giác kỳ diệu như vừa mới từ trên không trung đặt chân xuống đất, đồng thời có rất nhiều cảm xúc phức tạp tràn ra toàn thân như dòng nước lũ.
Hắn không cầm được mà thở dài một tiếng...
Hắn vứt bỏ trái tim này gần hai mươi năm, đã quên mất cảm giác trước đây nó ở trong cơ thể ra sao rồi. Tại sao lúc trước hắn lại không thể chịu đựng được mà moi nó ra chứ? Nhưng bây giờ hắn lại rất hài lòng về nó.
Tống Sư Yểu cảm giác được gì đó bèn đi về phía này, Quốc vương do dự, lo lắng khi cô nhìn thấy hắn sẽ có phản ứng thất vọng. Nghĩ đến khả năng này, hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Vậy nên khi Tống Sư Yểu đi vòng ra phía sau cây đại thụ thì đã không còn ai, chỉ có xác con mèo vẫn còn ở nguyên tại chỗ.
Tống Sư Yểu hoảng sợ, tim như ngừng đập: "A Kỳ!"
Không, không phải, hình như không phải... cảm giác không đúng lắm...
Tống Sư Yểu hít vào thật sâu để làm mình bình tĩnh lại, sẽ không đột ngột vậy được, nếu mối quan hệ giữa Giang Bạch Kỳ và Quốc vương không tầm thường thì không thể nói mất là mất liền được. Anh có thể biến thành mèo, chắc chắn cũng có thể biến thành thứ khác...
Lúc này cảm xúc biến động quá lớn, Tống Sư Yểu cảm thấy tim đau như thắt lại. Cô cố nhịn đau, đào một cái hố chôn xác mèo, sau đó ngồi tại chỗ nghỉ ngơi. Sau khi tay không còn run, xác định mình đã có thể bình tĩnh suy nghĩ thì cô mới rời công viên.
Có lẽ vừa rồi anh đã gặp sự cố, có khi nào người của vương cung phát hiện Giang Bạch Kỳ nên đã bắt anh đi không?
Cô phải đến vương cung một chuyến, cô hoàn toàn không biết tại sao họ lại đuổi theo Giang Bạch Kỳ mãi không tha, anh đã phạm sai lầm gì?
Tống Sư Yểu đổi địa chỉ thành vương cung, ngón tay chợt khựng lại, có phải là vì cái này không? Công nghệ của Đế quốc đứng đầu thế giới, bản thân Quốc vương bệ hạ cũng thích nhất là nghiên cứu những thứ này. Ở trên vùng đất này, chỉ cần có mạng, chỉ cần ai đó cố ý điều tra thì có gì có thể giấu được vương cung? Thôi bỏ đi, không quan trọng.
Xe chạy thẳng về phía vương cung.
Phượng Lâm Hà thấy đã đến giờ bèn gọi cho Tống Sư Yểu, hỏi cô mọi chuyện thế nào rồi.
Tống Sư Yểu: "Em đang trên đường đến vương cung."
"Có chuyện gì vậy?" Giọng điệu của Phượng Lâm Hà lập tức trở nên nghiêm túc.
"Có lẽ A Kỳ đã bị bắt rồi. Em đi vương cung."
"Yểu Yểu, em tỉnh táo lại đi!"
"Anh yên tâm, em sẽ không kích động đâu, đó không phải nơi mà em có thể làm càn."
Nhưng cô cần phải đi, lúc trước vương cung tốn công sức đi tìm Giang Bạch Kỳ, thế tới hung hăng, đằng đẵng sát khí, khó có thể đảm bảo rằng họ có giết người hay không. Nếu Quốc vương giết Giang Bạch Kỳ thì phải làm sao? Đối mặt với chủ nhân của vùng đất này, cô có thể làm gì?
_________________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip