🌱Chương 177: Phiên ngoại 4🌱


"Bệ hạ." Quan nội vụ vội vàng tiến lên mở ô, che cơn mưa nặng hạt cho Quốc vương.

Ông ta thực sự không thể tin nổi, ông ta chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác này của Quốc vương, hoặc là nói, hoàn toàn không dám nghĩ sẽ có lúc này. Mái tóc dài màu bạc bị dội ướt, nước mưa chảy xuống từ đường nét khuôn mặt hoàn hảo, quần áo ở ngực bị thủng một cái lỗ lớn, những nơi bị chân ngài giẫm lên đều ngưng kết thành một chút bông tuyết.

Rốt cuộc Tống Sư Yểu đã làm gì mới có thể khiến cho ngài ấy biến thành như vậy?

Quốc vương không để ý đến ông ta, sau khi vào chủ điện, quan nội vụ lại bị từ chối ngoài cửa một lần nữa. Ông ta chỉ có thể đứng bên ngoài, nhìn cánh cửa lớn kia chậm rãi đóng lại, bóng dáng tôn quý cao lớn cô đơn kia đã lung lay sắp đổ.

Sau khi đưa trái tim cho Tống Sư Yểu, bầu trời của Đế quốc bắt đầu đầy mây, một thời gian dài không thấy ánh mặt trời. Ngày nào Cục khí tượng cũng bị người ta mắng, tại sao lâu như vậy vẫn không can thiệp nhân tạo xua tan mây đen? Có biết thời gian dài không thấy ánh mặt trời như vậy sẽ khiến cho tâm trạng người ta tệ đến cỡ nào không? Lãnh đạo chỉ có thể bày ra khuôn mặt đau khổ, mặc cho người ta mắng chửi. Mãi cho đến khi bên vương cung thông báo thời tiết xấu là bởi vì tâm tình của Quốc vương ảnh hưởng, người dân mới im lặng lại.

Quốc vương bệ hạ là chủ nhân vùng đất này, là thần tộc của thế giới, cảm xúc ảnh hưởng đến thời tiết là chuyện bình thường, can thiệp nhân tạo không thể nào dùng nổi. Trước đây bởi vì cảm xúc của Quốc vương bệ hạ vẫn luôn rất ổn định, nên đây là lần đầu tiên người dân nhìn thấy phép lạ này, cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà việc này, thật ra đều đã được nhắc tới trong sách giáo khoa đương thời rồi.

Không ai biết, cũng không có ai dám tìm hiểu nghiên cứu, bởi vậy người dân cũng chỉ dám âm thầm cầu nguyện mong tâm tình của Quốc vương bệ hạ nhanh chóng tốt lên, để cho chuyện khiến Quốc vương ưu phiền nhanh chóng biến mất.

Trong cung điện tráng lệ không hề có một tia sáng, Quốc vương ngồi trên ngai vàng của hắn, cảm nhận được tâm tình của Tống Sư Yểu. Sau khi Giang Bạch Kỳ trở về bên cạnh cô, không ngày nào là cô không thoải mái, không ngày nào là không chờ mong, không ngày nào là không tràn đầy hy vọng.

Cô ấy còn muốn trồng ra Giang Bạch Kỳ nữa, thậm chí còn tạo ra một mảnh đất cho cậu ta. Cho dù chút đất kia chỉ đủ dùng để trồng rau, nhưng mà cũng là không có chủ, là đất hoàn toàn sạch sẽ thuộc về Giang Bạch Kỳ. Đất đai có nhỏ, thì cậu ta cũng là chủ nhân.

Cô yêu cậu ta đến như vậy.

Đoạn tình cảm nóng bỏng này, vốn dĩ nên thuộc về hắn.

Mục đích trả thù của Tống Sư Yểu đã đạt được rồi. Đoạn hồi ức trong thế giới ảo kia sẽ vĩnh viễn tra tấn hắn, hắn luôn suy nghĩ, nếu lúc trước hắn thực sự là người dẫn cô đến bên cạnh mình khi cô còn nhỏ, bảo vệ cô lớn lên, vậy thì tốt biết bao. Như vậy những hồi ức kia sẽ không còn giả dối nữa, mà là chân thật, hắn vốn có thể hạnh phúc như vậy.

Hắn có hơi hối hận khi đã giao trái tim kia cho Tống Sư Yểu. Hắn biết Tống Sư Yểu mong chờ Giang Bạch Kỳ có thể mọc ra, trong lòng hắn khó tránh khỏi suy nghĩ ti tiện, mong rằng hy vọng đó của cô sẽ bị nghiền nát. Giang Bạch Kỳ không thể nào thật sự biến thành người được, trong lịch sử chưa từng có loại tiền lệ này. Hắn mong chờ có lẽ có một ngày, cô sẽ thay đổi thái độ, quay về bên cạnh hắn, bọn họ là người định mệnh, số phận hẳn là thiên vị hắn.

Nhưng sự thật là, Giang Bạch Kỳ thật sự mọc ra, cậu ta không phải là trái tim của hắn nữa, không phải là một thứ phụ thuộc nữa, mà thật sự trở thành một con người độc lập, một chủ nhân vùng đất.

Nỗi tuyệt vọng xông về phía hắn, cả những hy vọng nhỏ bé ti tiện này của hắn đều bị phá hủy.

Tại sao? Tại sao Giang Bạch Kỳ lại có thể biến thành người? Tại sao số phận lại thiên vị cậu ta? Cho dù là Tống Sư Yểu, rồi tới cơ thể con người, thứ mà Giang Bạch Kỳ muốn, tại sao đều có thể có được? Lẽ nào chỉ vì hắn phạm phải một sai lầm mà lại phải hứng chịu trừng phạt như vậy? Chuyện này bất công đến thế nào chứ?

Hắn như bước vào trong một vũng bùn, tâm tình vừa cố chấp lại vừa âm u, gần như khó mà bước đi được nữa. Có lẽ giải trừ khế ước sẽ dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng hắn lại không muốn, hắn không cam lòng. Cứ giống như duy trì phần khế ước này là sẽ nắm được một chút hy vọng cuối cùng, một chút khả năng có thể lật ngược kết cục.

Sấm sét rền vang, bầu trời bình thường không được bao lâu lại đã bắt đầu mây đen u ám, cơn mưa to ào ào trút xuống.

Những trưởng lão lớn tuổi của nội các liên tục chết vì bệnh, trong cung ngoài cung không ít người hoảng sợ trong lòng. Quan nội vụ nhìn bầu trời, cực kỳ phiền lo, không khỏi nhớ tới những vị Quốc vương trong lịch sử đều ngã xuống vì người định mệnh. Vị Quốc vương này của bọn họ, chẳng lẽ cũng sẽ giẫm lên vết xe đổ của những Quốc vương bị số phận đùa giỡn trêu chọc kia sao?

Nhưng ông ta không dám đi tìm Tống Sư Yểu xin giúp đỡ, Tống Sư Yểu chắc chắn sẽ không giúp, thậm chí ông ta sợ rằng sự xuất hiện của Tống Sư Yểu sẽ chỉ khiến cho mọi chuyện càng trở nên hỏng bét. Ông ta chỉ có thể cầu nguyện giống như những người dân khác.

Có lẽ là số người cầu nguyện quá nhiều, cũng có lẽ là tâm tình của Quốc vương quá mức dữ dội, đêm nay, lúc hắn đang ngủ thì dường như nghe được một tiếng thở dài đến từ nơi rất xa xôi.

Hắn mơ một giấc mơ.

Hắn ở trong mơ là người đã từng làm tất cả, vì không để bị người khác khống chế mà vứt bỏ trái tim, rất ghét cũng rất sợ phải nhìn thấy Tống Sư Yểu, sợ bị loại "nguyền rủa" này ảnh hưởng mà trở nên không còn là chính mình, sợ không khống chế được mà đối xử tốt với người này. Cho nên, dù cho hắn cảm nhận được nỗi đau khổ của cô, sự bất lực của cô, lời cầu xin giúp đỡ của cô, hắn cũng chưa từng vươn tay giúp đỡ. Thỉnh thoảng hắn sẽ có lúc xúc động muốn vươn tay, nhưng rồi hắn cho rằng đây là do số phận tận lực dẫn dắt, không xuất phát từ chính ý định của hắn, vì thế đã kiềm chế loại xúc động này.

Một ngày nọ, hắn cảm nhận được tâm tình hỏng bét của cô đến đỉnh điểm, một loại cảm giác hoảng sợ bao phủ lấy hắn, cuối cùng hắn lựa chọn ra tay, thế nhưng cô giống như một dây cung đã được kéo căng đến mức tận cùng, lúc này đây, đứt phăng.

Hắn mất đi mối liên hệ với người định mệnh, cuối cùng hắn không thể cảm nhận cảm xúc gì của cô nữa, hắn sẽ không bởi vậy mà đau khổ, tất cả đều biến mất giống như mong muốn của hắn.

Rõ ràng đây vốn là hy vọng của hắn, nhưng thế giới trở nên yên tĩnh như vậy, trống trải, ngay cả ngực hắn dường như cũng trở nên trống rỗng, ấn xuống một cái là có thể lún vào bên trong.

Quốc vương như chồng lên với Quốc vương trong mơ, hắn cảm nhận được sự luống cuống của mình, cảm nhận được thế giới bảy màu rực rỡ lại biến về nỗi kinh hoàng đen trắng trước kia. Quà tặng của số phận lâu rồi không ai nhận, giờ đã bị thu hồi rồi.

"Mẫn Chi! Mẫn Chi!" Quốc vương hoảng sợ hét lên.

Quan nội vụ vội vàng chạy vào: "Bệ hạ?"

"Người kia làm sao vậy?"

"Ai a?" Quan nội vụ ngạc nhiên nhìn Quốc vương.

"Tống Sư Yểu."

Quan nội vụ không nói nhiều lời, lập tức phái người đi thăm dò. Mạng lưới thông tin ở vương cung bao phủ cả nước, muốn biết tin tức gì rất dễ dàng. Mặc dù chỉ có một cái tên, nhưng cũng may cái tên này không phải đại chúng, gần như không có người cùng tên. Chưa đến mười phút, tất cả tin tức của Tống Sư Yểu đều được thu thập lại trình lên trên.

Tội phạm Tống Sư Yểu, ngồi tù bởi vì ngộ sát người, cưỡng hiếp chưa thành, tự nguyện ký tên vào thỏa thuận tham gia chương trình phán xét, tiếp nhận sự phán xét của người dân cả nước. Sau tập thứ tư, do đau khổ phải chịu đựng trong chương trình phán xét đã đạt đến đỉnh điểm, hai giờ trước đã chết.

Tống Sư Yểu... chết rồi?

Quốc vương trong mơ chỉ cảm thấy não mình như bị đánh mạnh một cú, cả người vừa mơ màng vừa đau đớn.

Sau đó, hắn cảm nhận được một luồng sức mạnh xuất hiện trên vùng đất của chính mình, mạnh mẽ điên cuồng, tùy ý làm bậy trên vùng đất của hắn. Đất trời tối sầm, sấm chớp đánh xuống, sóng thần cuồn cuộn dâng lên từ một nơi rất xa, mặt đất đã nứt ra, giống như tận thế đang đến... Đế Đô bị bao phủ trong một mảnh khủng hoảng, tai nạn dẫn đến vô số cái chết, trong đó cao ốc Dreamworks của Tinh Mộng trong nháy mắt đã sụp đổ. Đạo diễn, phán quan, nhân viên công tác đang chúc mừng không một người nào chạy kịp.

"Tôi muốn cô ấy mãi mãi nhớ rõ bản thân là ai, từ giờ trở đi trên thế giới này không gì có thể che mắt được cô ấy, bóp méo ký ức của cô ấy, lừa gạt linh hồn cô ấy."

Thời gian bắt đầu chảy ngược, nhà lầu đã sụp đổ quay lại hình trạng nguyên vẹn, những người đã chết một lần nữa sống lại, mà Tống Sư Yểu, đã ở trong tập đầu tiên, một lần nữa mở hai mắt ra.

Cô còn nhớ rõ tất cả quá khứ.

Quốc vương mở bừng mắt trong bóng tối, thấy được sự thật tuyệt vọng.

Thì ra là vậy, cuối cùng hắn cũng biết tại sao Tống Sư Yểu lại ghét chuyện là người định mệnh của hắn như vậy, tại sao cô lại hận hắn. Không phải chỉ bởi vì hắn đến chậm một bước, không phải chỉ bởi vì hắn không yêu cô từ sớm, mà sự thật chính là, từ đầu đến cuối, hắn không hề vươn tay giúp đỡ cô.

Một người từ đầu đến cuối biết rõ nỗi đau khổ của cô nhưng lại lựa chọn nhìn cô chết đi. Bất luận là người đầu óc bình thường nào cũng sẽ không yêu nổi. Bởi vì hắn lạnh lùng vô tình như vậy, cho nên khi nhìn thấy hắn, cô sẽ mãi mãi chỉ nghĩ tới nỗi tuyệt vọng chậm chạp không đợi được bàn tay giúp đỡ. Lạnh lẽo thấu xương như vậy, làm sao sinh ra được chút ấm áp yêu thương nào.

Cô thật sự đã chết một lần, mà người cứu cô, người giúp cô được làm lại một lần nữa, là Giang Bạch Kỳ.

Món quà của số phận này, chủ nhân của nó không hề muốn nhận, thậm chí vứt đi như giày rách, tránh như rắn rết, vì vậy đã rơi vào trong tay người khác, hơn nữa còn được bảo vệ và quý trọng bằng cả tính mạng.

Hắn mãi mãi thua kém Giang Bạch Kỳ, cho dù Giang Bạch Kỳ có chết, mọi người khắp đất nước đều chết sạch, cầm súng ép cô, cô cũng không bao giờ yêu hắn.

Mơ mộng của hắn, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy dơ bẩn.

Một đêm này, tuyết lớn bay tán loạn, Trường Giang và Hoàng Hà đóng băng.

Cũng may, điều khiến mọi người phiền não, tai họa đóng băng ảnh hưởng đến cuộc sống của con người không kéo dài được bao lâu, ba ngày sau, tuyết tan.

"Alice, em dậy chưa?" Phượng Lâm Hà gõ vang cửa phòng Tống Sư Yểu.

Cái lạnh của mấy ngày nay, Tống Sư Yểu không hề cảm nhận được chút nào cả. Tống Sư Yểu ngủ trong phòng, nằm trên người Giang Bạch Kỳ, được anh ôm rất chặt, ngủ say sưa, hai má phấn hồng, bị Phượng Lâm Hà đánh thức.

Giang Bạch Kỳ đang định đứng lên mở cửa thì Tống Sư Yểu không cho anh đi, cô tự đứng dậy đi qua đó. Cô hiểu rõ Phượng Lâm Hà, nghe ra một chút gì đó trong giọng nói của anh ấy.

Cô mặc áo khoác cẩn thận đi ra ngoài, xuống lầu, thấy được một bóng người đã nhiều năm không gặp.

"Quốc vương bệ hạ."

Quốc vương quay đầu, nhìn Tống Sư Yểu bước xuống cầu thang, gương mặt mà hắn nhớ mong, sắc mặt rất tốt, ánh mắt sáng ngời, trông có vẻ rất hạnh phúc.

Lại một loại cảm xúc phức tạp và xa lạ trào lên trong lòng, hắn còn chưa phản ứng lại thì khoé miệng đã cong lên, lộ ra ý cười.

Tống Sư Yểu có hơi sửng sốt.

Quốc vương phản ứng lại, cả người ngây ngẩn, vài năm qua hắn không hề gặp Tống Sư Yểu, hắn hơi sợ phải nhìn thấy cô, sợ nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của cô khi ở bên Giang Bạch Kỳ. Hắn nghĩ nếu mình trông thấy cô như vậy thì sẽ rất ghen tị rất đau khổ, nhưng không ngờ rằng, giờ khắc này, thứ tràn ngập trong lòng, chính là một loại hạnh phúc.

Giống như đang nói, cô hạnh phúc như vậy, tốt quá rồi.

Có lẽ đây mới là tình yêu thật sự, cuối cùng hắn cũng hiểu.

Tống Sư Yểu: "Ngài tới tìm tôi để hủy bỏ khế ước sao?"

Quốc vương im lặng nhìn cô, giống như muốn khắc sâu khuôn mặt này ở trong đầu, sau đấy hắn nói: "Phải."

"Sau này, hai người muốn đi đâu cũng có thể đi. Em vui vẻ là được rồi."

...

Quốc vương rời đi, trước khi hắn lên xe còn quay đầu lại liếc nhìn về phía sau, đối diện với đôi mắt màu xám ở xa xa.

Giang Bạch Kỳ mặt không biểu cảm đang nhìn chằm chằm hắn từ sân thượng.

Anh không còn sợ hãi Quốc vương nữa, vì anh đã không còn là trái tim của hắn. Tống Sư Yểu cũng chỉ yêu anh thôi.

Nhưng địch ý của anh đối với Quốc vương cũng sẽ không giảm bớt. Anh sẽ mãi mãi ghi hận hắn thấy chết không cứu, khiến cô phải chịu nhiều đau khổ như vậy. Nếu lúc đó hắn có thể cứu Tống Sư Yểu, anh sẽ không ngại quay về trong cơ thể hắn, tiếp tục làm một trái tim có cũng như không đối với hắn.

Đáng tiếc chuyện cho tới bây giờ, anh cũng hiểu rõ, tuyệt đối không thể giao Tống Sư Yểu cho bất luận kẻ nào được. Trên thế giới này, không có người nào yêu cô hơn anh, vật báu của mình thì mình phải tự bảo vệ.

Nếu là Quốc vương trước đây, chắc chắn sẽ cảm thấy bản thân bị xúc phạm, lòng kiêu ngạo của hắn không cho phép có người như vậy ở trên vùng đất của hắn. Nhưng mà đã nhiều năm trôi qua như vậy, hắn cũng đã thay đổi rất nhiều, tự hắn thu hồi tầm mắt trước.

Xe đã đi xa.

Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, bọn họ chắc hẳn sẽ không gặp lại. Từ nay về sau, nước sông không phạm nước giếng, coi như tất cả những vướng mắc trước kia đều là trò đùa quái đản của số phận.

________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #trùngsinh