🌱Chương 180: Phiên ngoại 7🌱
Thông thường thì không thể tự ý ra nước ngoài du lịch, bởi vì giữa quốc gia và quốc gia với nhau sẽ có một khu vực dùng để hòa hoãn xung đột. Khu vực này được gọi là "Vùng đất không chủ" chỉ có lính biên phòng của hai quốc gia đóng quân hoặc đi lại thôi, không có dân thường sinh sống. Ngoại trừ những điều đó ra, cũng có thể tiềm tàng một vài phần tử nhập cư bất hợp pháp, đa phần là những kẻ đào vong, rất nguy hiểm.
Nhưng mà, Tống Sư Yểu và Giang Bạch Kỳ là trường hợp đặc biệt. Giang Bạch Kỳ là chủ nhân một vùng cương thổ, muốn đi ra ngoài, trừ khi Quốc vương muốn đối nghịch với anh rồi cấm anh xuất hành, nếu không biên cảnh sẽ không dám không cho anh đi. Nhưng căn cứ biên phòng vẫn chưa thu được văn kiện có liên quan về việc cấm. Còn Tống Sư Yểu, vương cung đã bật đèn xanh cho cô, cho nên cô cũng có thể đi lại.
Vì thế, hai người họ liền lái chiếc xe van kia, chầm chậm lái ra khỏi biên cảnh quốc gia.
"Cô gái mới vừa nói chuyện kia có phải là hơi quen mắt không?"
"Cậu cảm thấy quen mắt à? Tôi cũng cảm thấy quen mắt nè..."
"Quen mắt cái gì mà quen mắt, làm như mấy người có thể nhìn thấy bạn đời của chủ nhân vùng đất không bằng?"
"Mang theo vườn hoa đi du lịch, cũng... rất sáng tạo đấy. Lúc cần còn có thể trồng một ít rau củ..."
Tống Sư Yểu nhoài người ra cửa sổ nhìn những gương mặt rám nắng ngăm đen có hơi hoang mang đằng sau, không nhịn được nụ cười trên môi. Cô nhớ lại lúc bọn họ đi qua cửa kiểm tra, nhớ lại dáng vẻ của họ khi nhìn thấy đất đai trong xe.
Lúc này, "vườn hoa" trong xe đã được cho qua rồi, những đoá hoa rung động rồi tách ra, bị mấy người đất nhỏ đội trên đầu, lắc qua lắc lại.
Chuyến du lịch của họ rất nhàn nhã, thấy nơi nào có phong cảnh đẹp là dừng lại ngắm nhiều hơn, nhìn thấy trái cây mọng nước treo trên cành cũng dừng lại, nhìn thấy con thỏ nào béo béo, muốn ăn thịt thì cũng dừng lại tóm một con, thấy quả dại, rau dại trên đường cũng thế. Kỹ năng sinh tồn của Tống Sư Yểu đã rất đầy đủ, người đất nhỏ của Giang Bạch Kỳ cũng rất am hiểu tìm đồ này đồ nọ, trên xe có phòng tắm và máy giặt, còn có giường lớn thoải mái.
Lúc này sắc trời đã tối dần, đương nhiên cũng nên dừng lại nghỉ ngơi rồi.
Giang Bạch Kỳ làm bữa tối, Tống Sư Yểu thấy hoa trên đỉnh đầu người đất đã cao thì cắt xuống, cắm vào bình hoa, rồi lại cho chúng trồng hạt giống rau xanh, tưới nước cho chúng, rất nhanh hạt giống đã lớn thành rau xanh mọng nước, xanh mơn mởn, bì bà bì bõm nhảy nhót cho Tống Sư Yểu xem.
"Ừm, trên đầu đều rất xanh rồi. Đi tìm Kỳ Kỳ đi."
"Ồ~" Ba khuôn mặt ngốc manh lắc lắc, không động đậy.
Giang Bạch Kỳ mặc tạp dề đi tới, anh khom lưng nhấc một người đất nhỏ lên rồi nhổ rau trên đầu nó xuống. Những người đất nhỏ khác như gặp thú dữ, vội vàng chạy tán loạn, chúng như một đàn gà con, từng con bị Giang Bạch Kỳ túm lại, rất nhanh sau đó đứa nào đứa nấy chỉ còn lại một cái đầu trọc lóc, ôm chặt đầu than thở.
Từ sau khi trồng hoa trên đầu, dường như chúng nó rất thích cảm giác trồng cái gì đó trên đầu, một khi không còn là sẽ trở nên chán nản. Tống Sư Yểu tạm thời coi hành vi này của chúng là biểu hiện của chứng sợ hãi trọc đầu.
"Em không nên nuông chiều chúng quá." Thấy Tống Sư Yểu lại muốn gieo hạt giống mua được từ một thôn trang ở biên cảnh lên đầu chúng nó, Giang Bạch Kỳ nhịn không được nữa, nói: "Để chúng tự xuống xe tìm đi."
Hoa cỏ cây cối bên ngoài nhiều như vậy, loại nào mà chẳng tìm được.
"Liên quan gì đâu, may nhờ có bọn chúng mà lúc nào chúng ta cũng có rau xanh tươi sạch ăn mà." Tống Sư Yểu bắt đầu phân phát hạt giống: "Ngoan ngoãn xếp hàng đi, không được chen hàng."
"Ồ~" Chúng xếp hàng xiêu xiêu vẹo vẹo, sau khi nhận được hạt giống liền vui vẻ trồng trên đầu mình, hơn nữa còn nhân cơ hội đó trèo lên người Tống Sư Yểu, ngồi trong lòng cô. Rất nhanh trong lòng Tống Sư Yểu đã có một đống người đất nhỏ.
Giang Bạch Kỳ nhìn một cái rồi thu lại tầm mắt, tiếp tục rửa rau. Từ sau khi chúng thành tinh từ đất mẹ, Tống Sư Yểu rất thích chơi cùng chúng, từ ban ngày tới tối, thời gian cô dính với bọn chúng còn nhiều hơn thời gian cô ở cạnh anh. Sớm biết sẽ thành ra thế này, trước đây anh nên khắc chế một chút, không thể để bọn chúng thành tinh.
Sau khi làm xong bữa tối, Giang Bạch Kỳ nhân cơ hội đó đuổi bọn chúng xuống xe: "Đi hấp thụ phì nhiêu đi, nếu không sẽ không mọc ra hoa đẹp và rau xanh tươi ngon được đâu."
Chuyện này sao mà được chứ? Không mọc ra hoa đẹp là không thể khiến Tống Sư Yểu vui vẻ, trồng không ra rau xanh tươi ngon thì không thể cho Yểu Yểu ăn no được!
Vậy là, người đất nhỏ liền chen nhau chạy đi, sau khi xuống xe, bọn chúng vội vàng tản ra xung quanh tìm kiếm đất đai màu mỡ rồi ngồi xuống, nắm chặt nắm đấm nhỏ, giống như điện thoại hết pin mà bắt đầu nạp điện, hấp thụ dưỡng chất trong đất người khác.
Chút diện tích như chúng nó sẽ không thu hút sự chú ý của chủ nhân mảnh đất này.
Tống Sư Yểu thấy vẻ mặt anh thả lỏng thì nhướng mày nói: "Lại lén ghen sao?"
Giang Bạch Kỳ làm như không có chuyện gì: "Ăn cơm thôi."
"Anh này thật là, sao lại thích ghen thế hả? Rõ ràng anh biết em chỉ yêu anh thôi mà."
"..."
"Dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ như thế luôn hả?"
"... Không có." Giang Bạch Kỳ gắp đồ ăn cho Tống Sư Yểu.
"Ừm, em biết rồi, có phải anh muốn nhốt em lại, trong mắt trong lòng đều chỉ có mình anh, tốt nhất là trong cơ thể cũng luôn có anh không?" Tống Sư Yểu bưng bát, trong đầu tràn ngập những suy nghĩ 18+: "Vậy em có cần mặc quần áo không?"
"..." Vành tai Giang Bạch Kỳ như muốn rơi xuống tới nơi, anh khàn giọng nói: "Anh không có, em đừng nói bậy, ăn cơm đi."
"Em biết rồi, Kỳ Kỳ của em cho dù trong lòng nghĩ thế thì cũng sẽ không làm thế. Anh là sweetheart to bự của em mà."
"Em đừng nói nữa." So với Tống Sư Yểu, hiển nhiên Giang Bạch Kỳ vẫn rất ngây thơ. Dù sao thì anh cũng là âm thầm, mà Tống Sư Yểu là biểu lộ ra ngoài, quả thật là lời nào cũng dám nói với anh, không biết thẹn thùng chút nào cả. Người hâm mộ của cô nào biết dáng vẻ đời thường khi cô ở chung với Giang Bạch Kỳ là thế nào.
"Thời tiết tối nay rất tốt, chi bằng buổi tối chúng ta làm chuyện vui vẻ đi." Tống Sư Yểu giọng điệu lười nhát không biết là nghiêm túc hay là đang đùa giỡn nữa.
Nhưng tóm lại lần nào cô cũng như móc câu câu dẫn anh, khiến Giang Bạch Kỳ luôn phải nghĩ xem 'buổi tối' mà cô nói cụ thể là khi nào, ánh mắt vô thức chuyển động theo từng cử động của cô, vẻ mặt lúc vui lúc buồn. Làm cho cả buổi tối anh không thể nghiêm túc làm việc nổi.
Mặc dù Tống Sư Yểu là một phú bà, nhưng Giang Bạch Kỳ cũng không thể bám váy cô được. Vì thế anh có công việc của mình, chỉ cần có internet thì anh có thể làm được rất nhiều việc, đơn đặt hàng đều đã trải rộng khắp các quốc gia, nuôi sống được mình và bà xã, còn có cả mảnh đất đột nhiên yêu trồng trọt kia nữa.
Tống Sư Yểu ngồi ngay bên cạnh anh, cô đã thành lập một cơ cấu từ thiện, phần lớn tiền Hoắc Sâm bồi thường cho cô đều ở trong đó, chuyên dùng để giúp đỡ phụ nữ và trẻ em cần giúp đỡ, bất kể là viện trợ về mặt tiền bạc hay về mặt pháp luật. Mặc dù có nhân viên ưu tú đáng tin cậy, nhưng cô cũng không tính hoàn toàn buông tay mặc kệ, giám sát thường ngày thì vẫn phải làm.
"Ồ~"
"Ôi~"
"Aiz~"
Dưới bầu trời sao yên tĩnh, trong rừng rậm bên cạnh nơi chiếc xe van dừng, những người đất nhỏ như trồng nấm khắp nơi, chốc chốc lại phát ra những tiếng vang nho nhỏ đáng yêu, còn cả tiếng kêu giòn tan do chim rừng phát ra.
Tống Sư Yểu đóng máy tính lại, rướn cổ đến bên tai Giang Bạch Kỳ: "Cục cưng à, anh bận xong chưa thế?"
Sao cô lại không biết Giang Bạch Kỳ đã bị một câu nói của mình làm mất hồn mất vía cả buổi tối, mỗi dây thần kinh của anh đều đã cực kỳ mẫn cảm.
Vành tai Giang Bạch Kỳ lập tức đỏ bừng lên, anh nhẹ nhàng đóng máy tính lại: "Ừm."
Trong xe van đèn đuốc sáng trưng, cửa xe được đóng chặt, các người đất nhỏ đã nạp điện xong muốn quay lại xe thì lại bị cản ngoài cửa. Chúng nôn nóng tới nỗi chạy tới chạy lui dưới xe, nhưng rồi cảm ứng được tiếng la rầy của Giang Bạch Kỳ, vậy là hùng hùng hổ hổ chạy về chỗ cũ, cắm mình trên mảnh đất phì nhiêu. Hừ, hút nhiều dinh dưỡng, trồng được đồ ăn càng ngon, trồng được hoa càng đẹp cho Yểu Yểu, tức chết ngươi luôn!
Cửa kính xe nhanh chóng bị sương mù nhuộm thành màu trắng, tất cả những thứ bên trong đều mông lung không rõ, chiếc xe van bắt đầu lắc lư.
Bắt đầu lắc lư kịch liệt.
Những đứa trẻ đáng thương bị đôi vợ chồng vô lương tâm tầm hoan đuổi ra khỏi nhà một đêm, đôi mắt tha thiết mong chờ ngồi xổm dưới đất như những bụi cỏ dại không ai thương. Mặt trời ngày hôm sau cũng lên rồi, cửa cuối cùng cũng mở ra, từng cái đầu nhỏ tủi thân ngẩng lên, nhưng lại nhìn thấy Giang Bạch Kỳ lạnh lùng vô tình đang đứng trên cao nhìn xuống bọn chúng, thế là liền liên thanh mắng om sòm, vừa huyên thuyên vừa nhảy đổng lên, đến mấy đứa hơi ngoan ngoãn cũng bị bạn mình đẩy mấy cái.
"..."
Có lẽ anh là chủ nhân duy nhất bị chính mảnh đất của mình làm phiền đến chết.
Nhưng ai bảo mảnh đất này là Tống Sư Yểu tặng cho anh chứ, phiền hơn nữa cũng có thể làm gì được đâu, phải nhịn.
"Đi múc nước đi." Giang Bạch Kỳ ném hai thùng lớn cho chúng.
Người đất nhỏ hùng hùng hổ hổ đụng vào nhau, một đám người đất nhỏ nhanh chóng biến thành một người đất lớn, mang theo hai cái thùng lớn hùng hổ đi vào trong rừng xách nước. Bọn chúng có thể tiến hành giao lưu với đất đai dưới chân, biết được phải đi tới đâu mới múc được nước sạch.
Ừm, mặc dù chúng rất phiền, nhưng cũng rất hữu dụng.
Tống Sư Yểu vẫn còn vùi mình trong chăn ngủ say, Giang Bạch Kỳ hôn trán cô, mở cửa xe ra cho thông gió, sau đấy vui vẻ lấy trứng gà và những nguyên liệu khác ra từ tủ lạnh, chuẩn bị làm bữa sáng.
Họ dự định đi thẳng về hướng Tây, quốc gia đầu tiên đi ngang qua là Hoả quốc, nhưng Hoả quốc vì Quốc vương của họ mà tình hình trong nước rất đặc thù, họ không định đi vào mà chuẩn bị đi vòng qua.
Đường họ chạy chính là đường chính, là đường mà quân đội sửa để thông hành, đã báo lên và được thông qua, vì thế mặc dù có lúc lướt ngang qua xe quân đội, nhưng cũng không có vấn đề gì cả. Cho dù là bởi vì thông tin lạc hậu, chưa nhận được tin tức căn cứ gửi tới, nhưng Giang Bạch Kỳ chỉ cần cảm ứng với họ, họ biết người đang ngồi trong chiếc xe này là một vị chủ nhân, đa phần sẽ không dám đi tới gây phiền phức.
Nhân loại bình thường sẽ không có lá gan trêu chọc chủ nhân vùng đất, cả tộc này trong mắt nhân loại không kém thần tộc là bao.
Nhưng cũng có tình huống đặc thù.
Xe đang không nhanh không chậm tiến về phía trước thì chợt có một cô gái đột nhiên xông ra từ bên vệ đường, chặn trước đầu xe. Xe là xe lái tự động, cảm nhận được phía trước có sinh vật sống cản đường sẽ tự động dừng lại ngay.
_________________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip