🍀Chương 93🍀


/???/

/A a a a a a a a cho tui xem với đi mà!!!/

/Hỏi chấm? Kéo rèm? Quá đáng rồi đó, trình độ cỏn con như thế sao lại phải kéo rèm?"

/Đều là người lớn cả rồi, chuyện bình thường thế này mà cũng phải kéo rèm, cho tui coi nhanh lên!/

/Fans CP phải bắt đầu tự suy diễn thôi, ai ya phấn khích chết được/

Tống Sinh Thanh hoàn toàn không biết sự giày vò của Lâm Vãn Ngư, ông ấy xoa xoa tay, nói: "Quốc sư này, tôi nghe nói nhà họ Lâm xem bói rất đỉnh, cái gì mà cách tính tinh tượng không truyền ra ngoài đó, cơ bản là sẽ chính xác không có sai lầm đúng không?"

Lâm Vãn Ngư đã chuyển động xe lăn đưa lưng về phía Tống Sinh Thanh rồi, nếu không ông ấy sẽ phát hiện giờ này mặt anh đã đỏ hây hẩy, mồ hôi mịn phủ đầy trán, dáng vẻ rất kìm nén.

"Cũng không phải tất cả đều chính xác không chút sai lầm, vận mệnh không có lúc nào là không thay đổi, chuyện về mộ Lăng Vương tôi tính không đúng." Lâm Vãn Ngư nói.

Tống Sinh Thanh cảm thấy hình như âm giọng của Lâm Vãn Ngư không được đúng lắm, nhưng ông ấy cũng không chú ý nhiều, ông ấy đi lên muốn đối mặt với Lâm Vãn Ngư để nói chuyện, không ngờ Lâm Vãn Ngư lại lập tức quay xe sang bên khác.

"Chuyện là thế này, tôi muốn nhờ cậu tính một quẻ về chuyện hôn nhân của cô công chúa nhỏ nhà tôi... thái độ của con bé với Giang Bạch Kỳ thật sự khiến bậc làm ba mẹ như chúng tôi không tài nào yên lòng nổi." Tống Sinh Thanh nói, lại theo bản năng muốn mặt đối mặt nói chuyện với Lâm Vãn Ngư, ông ấy không quen nói chuyện với bóng lưng người khác.

Lâm Vãn Ngư cảm giác được ông ấy đi tới, lập tức kéo toàn bộ thảm che trên chân lên, vội vàng che chắn lại, hô hấp của anh không ổn định, chỉ hy vọng rằng sự giày vò khó nhịn này trôi qua nhanh một chút, hoặc là Tống Sư Yểu dừng tay, hoặc là Tống Sinh Thanh rời đi.

Lâm Vãn Ngư: "Tính tinh tượng cần phải xem canh giờ, không phải là lúc nào cũng đều có thể tính."

"À, à, là thế hả." Tống Sinh Thanh phát hiện đầu anh đầy mồ hôi, sắc mặt ửng đỏ nên liền quan tâm hỏi: "Có phải cậu sốt rồi không?"

Lâm Vãn Ngư: "Chỉ không thoải mái chút thôi."

"Tôi đi gọi bác sĩ tới..."

"Không cần đâu, tôi đã uống thuốc rồi, thuốc của nhà họ Lâm chúng tôi chỉ cần ngủ một giấc là được."

Lâm Vãn Ngư đã nói thế rồi, đan dược của nhà họ Lâm, thuốc hạ sốt bình thường sao có thế sao được? Tống Sinh Thanh lập tức gật đầu, cũng không nhiều chuyện nữa, ông ấy nói: "Được được được, đã làm phiền cậu rồi, thật là ngại quá, cậu nghỉ ngơ trước đi, nghỉ ngơi đi, tôi đi đây."

Thấy cửa đã bị Tống Sinh Thanh đóng lại, Lâm Vãn Ngư mới không khống chế được nữa mà phát ra một tiếng thở dốc, một hồi sau cảm giác giày vò này mới kết thúc, cảm giác này thật sự quá xa lạ, cũng quá kích thích. Anh ngồi trên xe lăn, cảm thấy bản thân mình rất nhếch nhác, vừa nhếch nhác vừa nhục nhã.

Tại sao Tống Sư Yểu lại như thế? Sao cô lại làm tới bước này...

Trong đầu Lâm Vãn Ngư nhớ lại Thang Kiệt dùng cách tính tinh tượng tính được, điểm yếu duy nhất của Tống Sư Yểu là sắc, nhưng cho dù thế nào anh cũng đều không thể tin được "sắc" của Tống Sư Yểu sẽ là Giang Bạch Kỳ, dáng vẻ đó thì có sắc gì đáng nói đâu?

Ngồi trên xe lăn qua cơn cao trào, Lâm Vãn Ngư cúi đầu nhìn phía dưới của mình rồi nhắm chặt mắt lại, đi vào phòng tắm.

Vì để không khiến Tống Sư Yểu nghi ngờ, anh cũng thả thứ trong cơ thể Giang Bạch Kỳ ra.

"Uầy, cơ thể này của cậu quả không hổ là cẩu độc thân 28 năm từ trong bụng mẹ, tay Tống Sư Yểu đều..."

"Anh câm miệng lại cho tôi!"

Vành tai Lâm Vãn Ngư nóng như sắp bỏng tới nơi, anh cắn răng nghiến lợi, căn bản không dám tưởng tượng tới hình ảnh kia.

"Có gì mà phải xấu hổ như thế, nghĩ tới năm đó lúc tôi vẫn còn sống..."

Nó lại bắt đầu liên miên cằn nhằn về những chuyện trước kia, Lâm Vãn Ngư tức đến mức muốn giết quách nó đi cho rồi, nhưng cuối cùng vẫn không ra tay.

Thứ này thật ra là một tia u hồn của hồ ly tinh, đã từng được vợ chồng nhà họ Giang cứu được trên tay yêu tu rồi phóng sinh, vì vậy nên sau khi chết quay về báo ân.

Lúc nó xuyên qua trận pháp hộ phái của môn phái đang trông coi Giang Bạch Kỳ, ba hồn thì đã mất đi bảy phách, cũng không thể nào đầu thai chuyển kiếp được nữa, may mà đạo hạnh đủ cao thâm, chỉ còn sót lại một chút vậy mà vẫn có thể nói chuyện được, nó dạy cho Giang Bạch Kỳ lúc đó còn nhỏ tuổi biết cách kim tiền thoát xác, để anh rời khỏi cơ thể này, có được tự do.

Nhưng khi hồn phách rời khỏi cơ thể rồi thì những nhân sĩ chính phái kia sẽ phát hiện, vì vậy nó thay thế anh, tiến vào cơ thể anh, điều khiển cơ thể đó, khiến nhân sĩ chính phái không thể phát hiện ra điều khác thường.

Mặc dù con hồ ly này rất lẳng lơ, khiến anh mất hết thể diện trước mặt Tống Sư Yểu, tôn nghiêm cũng mất sạch, nhưng dù sao cũng được coi là ân nhân, cũng coi như là nửa người thầy, thật sự không ra tay giết nó được.

Chỉ là anh không hiểu...

Anh nằm trên giường, cánh tay đè lên mắt, anh cảm nhận được Tống Sư Yểu đang ôm anh, vừa ấm áp vừa mềm mại, hô hấp đều đều phả vào cổ anh.

Cô ngủ say rồi, cô thật sự không sợ anh chút nào sao? Hoặc giống như cô nói, cô rất tự tin vào bản thân mình, căn bản không thèm để anh vào mắt.

Nhưng vì sao lại phải ôm anh như thế? Anh khiến trái tim đang đập rộn ràng của mình đập chậm lại, tự nói với mình rằng cô chỉ là đang muốn trái tim anh thôi, nếu không thì sao cô lại có thể làm chuyện đó với anh được.

Trằn trọc khó ngủ, thức trắng một đêm.

Nhưng Tống Sư Yểu lại thư thái ngủ một giấc rồi dậy, khi cô dậy Giang Bạch Kỳ vẫn còn đang ngủ, Tống Sư Yểu hôn trán anh rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.

Lâm Vãn Ngư ở cách vách đột nhiên mở mắt, ngơ ngơ ngẩn ngẩn sờ trán mình, ngay sau đó liền lập tức ngồi dậy, kéo xe lăn tới.

Lúc này còn chưa tới 6 giờ sáng, Tống Sư Yểu chạy bộ buổi sáng như thường lệ, thấy Lâm Vãn Ngư đi ra cô cũng không thấy bất ngờ chút nào.

Sao anh có thể ngủ được cơ chứ? Tống Sư Yểu cười, vành mắt cong cong, hơi tà ác nghĩ thế. Cả một đêm anh đều đang nghĩ tại sao cô lại làm chuyện đó với anh, vì cô mà lăn qua lộn lại không thể nào chợp mắt được. Có lẽ là đã nhịn không được muốn hỏi rồi đấy.

"Quốc sư, anh dậy sớm thế? Ngủ không quen giường sao?" Tống Sư Yểu đi tới. Cô đang mặc quần áo vận động, mái tóc đuôi ngựa cột cao trông nhẹ nhàng khoan khoái, vẻ mặt rất bình tĩnh, ánh mắt cũng trong veo chính trực, trên tay cô đang cầm kiếm, nhìn có vẻ hết sức quang minh lỗi lạc.

Nhưng trong đầu Lâm Vãn Ngư liền xuất hiện cảm giác khi tay cô làm chuyện đó với anh, cảm giác hô hấp ấm nóng của cô phả vào cổ anh, da đầu anh tê dại từng cơn, vội vàng quăng ký ức đó ra sau đầu, nhưng vành tai lại không khống chế được hơi đỏ lên.

"Không phải, chỉ là nghĩ về một số chuyện, không tìm được đáp án nên ngủ không được thôi." Lâm Vãn Ngư nói. Khuôn mặt anh đẹp đẽ vô ngần, khí chất cao quý nhã nhặn, dáng vẻ trách trời thương dân không nhiễm mọt hạt bụi trần. Anh và thiếu nữ một người đứng một người ngồi, mặc cho ai nhìn vào cũng đều cảm thấy hai người đều là băng sơn tuyết liên, thanh tâm quả dục một đời.

"Ồ? Vấn đề gì thế, lại có thế khiến cho Quốc sư đây khó giải quyết ư?" Tống Sư Yểu tò mò hỏi.

"Là chuyện liên quan đến Giang Bạch Kỳ. Không biết cô có biết thể chất của Giang Bạch Kỳ rất đặc biệt, có thể tự động sản sinh ra linh lực là do đâu không?"

Tống Sư Yểu gật đầu nói: "Tôi nghe nói khởi nguồn là trái tim của anh ấy. Sinh mệnh lực của anh ấy ngoan cường, cũng là vì trái tim thần kỳ đó."

Sau khi bắt nhốt được Giang Bạch Kỳ, họ vẫn luôn nghiên cứu xem rốt cuộc vì sao cơ thể anh lại như thế, nếu như có thể giống như anh, cơ thể có thể tự động sinh ra linh khí, vậy cũng đồng nghĩ với việc họ không cần phải sợ hãi ác khí nữa, có nghĩa là việc họ tu luyện là làm chơi ăn thật, tuổi thọ không biết được kéo dài bao nhiêu... sau đó, bọn họ phát hiện, là vì trái tim Giang Bạch Kỳ.

Trái tim anh rất đặc biệt, cũng là vì trái tim này nên bọn họ nghĩ rằng Giang Bạch Kỳ là một quái vật, người bình thường không thể như thế được - trái tim anh sẽ biến mất, hoặc nói cách khác là nó hóa thành thứ gì đó không nhìn thấy được, giấu trong cơ thể anh, nó không ngoan ngoãn nằm yên trong khoang ngực anh, căn bản là tìm không thấy, trừ khi Giang Bạch Kỳ tình nguyện đưa nó cho người khác xem.

Cũng chính là vì như thế nên Giang Bạch Kỳ mới có thể sống đến tận bây giờ, nếu không trái tim anh đã bị đào mất từ lâu rồi, đây chính là bảo bối mà nhân sĩ tu tiên nào cũng đều khát khao.

Chuyện này chỉ có một số ít người biết, nhưng Tống Sư Yểu là khôi thủ chính đạo, rất nhiều người muốn nịnh bợ cô, nói cho cô biết tin tức này để lôi kéo quan hệ cũng chẳng phải chuyện gì lạ, hơn nữa căn bản không có người nào có thể lấy được trái tim từ chỗ Giang Bạch Kỳ, cách có thể thử bọn họ đều đã thử hết rồi, uy hiếp, ép buộc, dụ lợi, lừa gạt gì đó đều chưa từng thành công, vậy nên dù Tống Sư Yểu có biết cũng chẳng sao cả.

Cô ta quả nhiên biết chuyện này. Lâm Vãn Ngư nói: "Tôi đoán rằng cô cũng muốn có trái tim của hắn ta đúng không?" Anh làm ra vẻ như chuyện này rất bình thường, cô không cần phải giấu diếm.

"Tại sao anh lại nghĩ như thế?"

"Tôi không nghĩ ra được lý do nào khác khiến cô đối xử với Giang Bạch Kỳ dịu dàng như thế cả."

"Tôi không thể là vì lương thiện sao? Lỗi của ba mẹ anh ấy vốn dĩ cũng không nên đổ trên đầu anh ấy, những chuyện mấy môn phái kia đã làm với anh ấy cũng là không nên." Tống Sư Yểu nói.

Nếu chỉ là như thế, cô ta căn bản không cần phải làm chuyện kia với mình...

Đương nhiên Lâm Vãn Ngư không thể trực tiếp nói thế, nếu không thì sẽ bại lộ mất, anh nở nụ cười thâm sâu như nhìn thấu hết thảy, cứ lẳng lặng nhìn Tống Sư Yểu như thế.

Tống Sư Yểu dường như thật sự bị anh nhìn thấu: "Được thôi, tôi nói lời thật lòng vậy."

Lâm Vãn Ngư ngoài mặt thì cười, nhưng trái tim lại như rơi xuống vực thẳm, tại sao? Rõ ràng đều đã rõ ràng hết rồi, tại sao vẫn sẽ cảm thấy thất vọng chứ?

Ánh mắt Tống Sư Yểu hơi thay đổi, mang theo một chút xấu hổ, nhưng lại thản nhiên tươi cười, nói: "Tôi thích anh ấy."

Cái gì?

"Cô đang nói đùa sao?" Nét mặt Lâm Vãn Ngư cứng ngắc: "Cô thích hắn ta sao? Quá vớ vẩn, trên người hắn ta căn bản không hề có thứ gì có thể khiến cô động lòng cả..."

"Anh cũng chẳng phải là tôi, sao lại biết được trong mắt tôi anh ấy là thế nào? Tôi cảm thấy anh ấy đẹp trai ngời ngời, đôi mắt rất đáng yêu sáng lấp lánh, hoàn toàn chính là dáng vẻ tôi thích. Quốc sư, anh rất hiểu tôi à? Sao lại tự tiện phủ nhận tất cả về người trong lòng tôi như thế?" Tống Sư Yểu hơi nhíu mày, nhìn có vẻ rất không vui.

Lâm Vãn Ngư trợn trừng hai mắt, nói không ra lời.

/Ha ha ha ha ha ha lại có một người bị gu thẩm mỹ của Tống Sư Yểu làm ngu người/

/Không ngờ tới đúng không? Gu thẩm mỹ của cô ấy khác người như thế đấy! Mặc cho anh có vẻ ngoài hoa nhường nguyệt thẹn, cô ấy cũng chỉ yêu một mình nhóc Giang Bạch Kỳ ngốc nghếch kia thôi/

/Tiếc ghê! Quốc sư đẹp trai như thế cơ mà! Rõ ràng là người có thể mở hậu cung, tại sao lại phải bại trận trên người Giang Bạch Kỳ không có tí cảm giác tồn tại chứ! Bóp cổ tay!/

/Điều này chứng minh Tống Sư Yểu trời sinh đã thích người như Giang Bạch Kỳ rồi, vậy nên chắc chắn trong thế giới thực cô ấy sẽ không thể nào làm ra những chuyện như quấy rối thiếu niên gì đó đâu/

Tống Sư Yểu cũng không muốn nói lại lần nữa, cô quay người chạy đi.

Lâm Vãn Ngư nhìn theo bóng lưng Tống Sư Yểu, đầu óc anh ong ong, không thể suy nghĩ được gì. Chỉ có lời của Tống Sư Yểu cứ mãi quẩn quanh, Giang Bạch Kỳ là người trong lòng cô...

"Quả nhiên, quả nhiên là cô ta thích tôi." Hồ ly đắc ý nói: "Hời cho anh rồi, tôi ra sức quyến rũ cô ấy lại rồi lại để anh hưởng phúc..."

"Anh chán sống rồi."

Hồ ly lập tức im bặt, nó phát hiện vừa rồi Lâm Vãn Ngư thật sự có sát ý, không hiểu tại sao anh lại tức giận đến vậy, lẽ nào là đang ghen sao? Nhưng Tống Sư Yểu thích Giang Bạch Kỳ, không phải thích anh à? Hôn môi với Tống Sư Yểu, làm mấy trò sắc tình đó với Tống Sư Yểu cũng không phải anh sao!

...

Thời gian khai trương quán dưỡng sinh của Thái Sơ Kiếm Tông là 9 giờ sáng, nhưng bây giờ mới hơn 7 giờ, trên đường lớn còn chưa trở nên nhộn nhịp thì bên ngoài quán dưỡng sinh của Thái Sơ Kiếm Tông đã có người xếp hàng dài rồi.

Hách Quy đang cầm một cây gậy chụp ảnh, nói với khán giả đang xem trực tiếp: "Mọi người nhìn xem, đông người như vậy, vốn dĩ tôi còn nghĩ rằng đến sớm chút thì sẽ ít người, kết quả vẫn có nhiều người như vậy, xem ra mọi người đều rất tò mò với quán dưỡng sinh của Thái Sơ Kiếm Tông!"

Hách Quy bởi vì nhiệt độ của cảnh quay Tống Sư Yểu phá nhà mà đã thành công trở mình, nổi tiếng lại lần nữa, lượt share và lưu trữ đoạn video flycam bị chém đứt cánh đó đã hơn chục triệu, lần này quán dưỡng sinh của Thái Sơ Kiếm Tông khai trương, đương nhiên anh ta không thể vắng mặt được.

Lúc này, có fan phát hiện ra điểm sáng.

[Đó là La Bình đúng không?]

[Là La Bình đã từng bôi đen Tống Sư Yểu, sau đó lại quỳ phục đó ha]

[Không hổ là tín đồ, cao ngạo tự phụ như thế mà sớm thế này đã tới đó rồi]

Hách Quy quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy được La Bình, anh ta đang đứng ở đầu hàng, hai người cũng coi như là không đánh không quen. Lúc La Bình bôi đen Tống Sư Yểu, Hách Quy có tranh cãi với anh ta, hai người trả lời qua lại mấy lần, cuối cùng Hách Quy bại trận, kết thúc trận chiến. Nhưng ai lại ngờ rằng, cuối cùng trời xoay đất chuyển, La Bình trực tiếp phục sát đất, còn khóc lóc nói mình đã trở thành tín đồ của Thái Sơ Kiếm Tông.

"Anh La." Hách Quy đi tới chào hỏi với anh ta.

"Há, quỳ đẹp đấy nhỉ." La Bình nhìn thấy anh ta, mở miệng đã phải thương tổn lẫn nhau. Làm gì có ai không phải là người từng bị Tống Sư Yểu vả mặt đâu chứ?

Hách Quy lập tức giơ tay thành hình chữ thập cầu xin tha thứ.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp của Hách Quy lập tức cười sặc.

"Anh La xếp hàng tít đằng trước thế này, là đến từ lúc mấy giờ thế?" Hách Quy hỏi.

"Ba giờ đến."

"Sớm vậy luôn?" Hách Quy giật mình.

La Bình oán hận nói: "Vốn dĩ tôi muốn làm người đầu tiên cơ, kết quả vẫn là đến muộn!"

Hách Quy: "..."

La Bình: "Tôi nói cho anh biết, mặc dù Thái Sơ Kiếm Tông không nói, nhưng tôi có dự cảm rằng có thể Yểu Thần sẽ xuất hiện."

Yểu Thần là biệt hiệu rất nhiều cư dân mạng dùng để gọi Tống Sư Yểu, muốn gọi cô ấy là đại sư hả? Cô ấy mới mười tám tuổi, tuổi còn trẻ như thế, phong nhã hào hoa, hai chữ này không hợp với khí chất của cô ấy. Gọi khôi thủ này khôi thủ nọ cũng không hay lắm, vì thế cuối cùng hai chữ 'Yểu Thần' này trổ hết ưu điểm, được mọi người cùng công nhận.

Không sai, hai chữ này quá thích hợp với cô ấy, lúc cô ấy chém giết con mồi quả thật là ngầu không còn lời nào để nói, thiên thần hạ phàm, cường khí bùng nổ.

Hách Quy lập tức trợn trừng hai mắt: "Thật không? Đù mé, anh cho tôi chen hàng với được không?"

La Bình: "Xéo."

Hách Quy: "Tôi cho anh 200 tệ."

La Bình: "Xéo xéo xéo."

Người đang xếp hàng đằng sau: "Xéo xéo xéo."

Hách Quy liền đấm ngực dậm chân, hối hận không thôi, chạy vội ra đằng sau xếp hàng. Nếu Tống Sư Yểu thật sự xuất hiện, vậy đáng ra anh ta phải mang theo đồ ngủ đến xếp hàng ở đây từ tối qua mới phải! Chỉ mới nói chuyện có một tẹo thôi mà đằng sau lại dài thêm rất nhiều rồi.

Cư dân mạng cũng đang quan sát xem rốt cuộc quán dưỡng sinh của Kiếm tu là như thế nào mà lại đắt như thế, đã thế chỉ có thể ở bên trong hai phút. Họ vừa chuẩn bị tiền vừa chuẩn bị mắng chửi, chỉ chờ nhóm người thử nghiệm đầu tiên thử nghiệm rồi cho họ phản ánh thôi, đến lúc đó sẽ quyết định nên đưa tiền nay là nên mắng.

__________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #trùngsinh