i

Sáng. Trời seoul trở lạnh bất thường, ngỡ như sẽ có bão tuyết vậy. Kim minjeong đi theo sau yu jimin đến trường, có vẻ con bé không nhận ra sự hiện diện của nó. Cứ thế mà hai dáng người bé nhỏ đi theo nhau. Đứa trước tiến hai bước thì đứa sau cũng tiến hai bước.

"Yu jimin! Lát nữa chúng ta đi ăn nhé? Bảy giờ tối ở quán kế bên nhà sách đằng kia"

Nghe giọng nói của ai đó, minjeong hoảng hồn trốn ngay sau cái cây cảnh được trồng ở vỉa hè trước trường học. Ra là của Kim jeongsu, anh ta lắm chiêu thật, hôm qua thì mua thức ăn nhanh cho jimin, hôm nay thì rủ đi ăn. Haizz, đúng là cái thằng liều lĩnh, sao có thể mạnh dạn mời jimin như vậy nhỉ.

"... Tôi không chắc là mình sẽ đến, tùy tâm trạng."

Em đảo mắt, trả lời cho có sau đó thì lướt qua anh ta. Đồng ý là kim jeongsu cao ráo, đẹp, giỏi, giàu, nhưng mà nhìn cứ đều kiểu gì, không thể ngấm nổi. Anh ta chạy theo yu jimin vào tận trường, trong khi đó thì minjeong đã tức đến sôi máu mà không thể làm gì được.

Trời ạ, ước gì yu jimin là người yêu nó, lúc đó nó sẽ nhào đến đấm jeongsu bầm dập.

Cả đám học sinh đùa giỡn chạy vượt qua kim minjeong,  một mình nó bị đẩy về phía sau, nhìn lạc lõng vô cùng. Nó chán nản thở dài, nếu theo đuổi yu jimin hơn hai tuần mà em không có cảm giác gì với nó, thực sự nó sẽ buông bỏ cho mà coi. Bọn học sinh cấp ba thường vậy mà.

Chuyện sẽ bình yên mà đẩy trôi một ngày mới khi không có sự xuất hiện của aeri và ningning.

"Jimin và jeongsu có vẻ đắm đuối quá, ai kia sẽ buồn lắm cho mà coi."

Hai đứa đó đi ngang qua minjeong, thì thầm gì đó với giọng châm biếm. Nhưng nó không thèm quan tâm, yu jimin sắp đi ăn với Jeongsu nó để ý thì thôi, việc gì nó phải đặt vấn đề tình bạn ba người này lên hàng đầu.

"Thế à, hai bọn họ cũng đẹp đôi lắm ningning nhỉ?"

Mặt ai đó đã đỏ lên như gấc, định xoay lại gây chuyện đã bị aeri kéo đi. Cô ta cảm thấy tò mò, việc gì ningning phải khó chịu như thế? Aeri cảm giác ningning rất kì lạ kể từ hôm ở cửa hàng tiện lợi rồi.

"Bỏ đi, có nhắc tên cậu đâu mà dựng lông."

Hôm nay là ngày khác biệt nhất so với những ngày trước, nó cực kì không thích ồn ào, dù thường ngày nó là đứa năng nổ nhất mỗi giờ nghỉ trưa hay mười lăm phút đầu giờ. Kim minjeong người nó xám xịt như đám mây sắp trào mưa, sắc mặt cũng hơi khó ở, vì thế mà có rất nhiều, hàng tá sự thắc mắc nhưng chẳng ai dám hỏi thẳng.

Tự nhiên lớp yên ắng ghê gớm, yu jimin cũng hơi lúng túng, bộ nãy giờ em có làm hành động nào đó không vừa ý bọn kia à. Nhìn qua nhìn lại, nghe ngóng một lúc mới biết là do tâm trạng minjeong không được tốt, bọn kia cũng không có hứng mà đùa giỡn.

Vô tâm ơi là vô tâm, bạn nhỏ ở bên kia đã thể hiện rằng bản thân nó đang rất bực bội nhưng lại chẳng nhận được một sự quan tâm nào từ em. Đợi giáo viên vào lớp rồi mới biết, muốn lại hỏi thì không tiện, muốn an ủi cũng không xong. Đành tặc lưỡi cho qua vậy.

"Các em đã hỏi ý kiến của cha mẹ về hội trại chưa?"

Giáo viên vui vẻ hỏi.

"Rồi ạ, cả lớp ai cũng đi hết cô ơi."

Giáo viên có vẻ hơi bất ngờ về điều gì đó, và dường như là về yu jimin. Con bé đã học được một học kì rồi nhưng chưa bao giờ thấy nó tham gia bất kì hoạt động tập thể nào, sao tự dưng năm nay lại...

"Thật sao?"

"Thật mà cô."

Yu jimin không hẳn là không hiểu hàm ý câu hỏi của giáo viên, ngay cả em cũng chả thể hiểu nổi tại sao bản thân mình lại đăng kí, đáng lẽ ra chỉ cần chuẩn bị cho lớp xong có thể ra về, sau đó là làm bài tập ở nhà. Có thừa thời gian để học cơ mà em lại tham gia hội trại.

________

"Minjeong."

Em bước đến đứng ngay bàn của kim minjeong, nó lại ngủ gật, mặt mũi úp xuống bàn nên không thấy rõ. Không có phản ứng gì hết, yu jimin thở hắt ra, tiếp tục khều nhẹ vào cánh tay nó.

"Gì thế?"

Nó ngơ ngác hỏi.

"Tới giờ ăn trưa rồi."

"Ừm, mình biết rồi."

Minjeong trả lời ngắn gọn
cho có, hẳn là còn giận dỗi chuyện ban nãy, nó quay đầu sang chỗ khác mà ngủ tiếp.

"Hôm qua cậu hẹn tôi đi ăn trưa mà."

Mắt nó liền mở to. Kim minjeong bắt đầu hành trình quay về quá khứ để chắc chắn rằng hôm qua nó đã mời yu jimin đi ăn trưa. Quả nhiên là nó đã làm vậy thật, nhưng người ta vẫn còn bực bội với jimin lắm. Thấy nó phân vân không muốn đi, em có chút thất vọng định đi xuống đó ăn một mình.

"Thái độ đó là sao chứ."

Em ngán ngẩm suy nghĩ.

Lần đầu tiên xuống dưới căn tin của trường, không khí có phần nào nhiệt, đông đúc ở đây khiến con bé lơ lửng, không thoải mái. Em ngồi ở đó xử lí phần cơm trưa của mình, nhìn cách jimin ăn thật sự không ngon miệng tí nào.

Và không hẳn là yu jimin ngồi ở đó một mình, đối diện là con bé tóc dài khác - nó nhìn nàng - nhìn khó hiểu và hơi khinh bỉ nhẹ nhàng.

"Trông cậu bố láo bố lếu quá đi, nhất là khi vừa ăn vừa đọc sách ngữ pháp."

Kim minjeong phì cười, trêu jimin, tại sao có thể vừa học mà vừa ăn thế nhỉ. Nó cảm thấy hài lòng khi yu jimin ngồi ăn với nó, thằng kim jeongsu thì ngồi ở bàn đối diện, mặt thằng đó cay cú không chịu được.

"Tối nay đi ăn nha, mình biết một quán ngon lắm."

Nó hơi sốt ruột, hàng tỉ dự đoán tự nảy nở ra trong đầu nó. Kim minjeong đang quan ngại không biết em có đặt vị trí của nó trên cả jeongsu không tùy thuộc vào câu trả lời của em.

"Cậu đang ăn mà vẫn nghĩ được đến chuyện ăn tiếp sao."

Em không để ý bộ mặt hớn hở của nó, cặm cụi mà ăn, giọng hơi bất lực. Ngoài thích ngủ ra thì minjeong chắc là nó thích ăn uống lắm.

"Thế cậu đang sống mà không nghĩ đến chuyện sống tiếp hả. Có đi hay không?"

"Tôi..."

Bây giờ em mới dám nhìn nó, bộ dạng jimin ấp úng vừa muốn đồng ý mà vừa muốn từ chối mới đau đầu. Chẳng là tối nay em định đi ăn với jeongsu thật, cơ mà nghĩ lại đi ăn với minjeong có lẽ sẽ thoải mái hơn. Hoặc con bé thích minjeong hơn đấy.

Mà này, em có thể đi ăn với cả hai mà, nhỡ đâu minjeong nó hẹn trễ hoặc sớm hơn jeongsu thì sao.

"Thôi được rồi, mấy giờ."

"Jeongsu hẹn cậu mấy giờ thì mình cũng hẹn cậu vào giờ đó."

Yu jimin gật gù rồi lại ngạc nhiên, em ngước mặt lên nhìn nó, mắt tròn xoe, thắc mắc từ đó mà cũng khá nhiều.

"Sao cậu biết anh ta hẹn tôi đi ăn thế hả?"

"Nghe aeri nói loáng thoáng là cậu được anh ta mời đi ăn."

Khi đắn đo hoặc lo lắng, yu jimin có thói quen đảo mắt một cách chậm rãi để suy nghĩ, em nên chọn ai bây giờ... Rõ ràng là em biết bản thân đã có kết quả rồi cơ mà vẫn không dừng lại được cái cảm giác chần chừ.

"Cậu làm sao."

Kim minjeong phấn khích, nó mân mê đến tay của jimin, dường như vì quá tập trung để suy nghĩ nên con bé chưa nhận ra năm ngón tay kia đang khẽ nắm tay mình.

"Cậu có rủ tôi uống bia không đấy."

"Không bao giờ, mình không biết uống bia, cậu biết mà."

Nó vui vẻ, nào nào kim minjeong! Đuôi cún của nó sẽ mọc ra và vẫy vẫy mất.

"Không, tôi làm gì biết. Mà này... Dê xòm tôi nãy giờ đủ rồi đấy"

Thiệt tình, jimin thầm phán xét nó. Dạo gần đây em dần dần cảm nhận được bản thân... Có hơi kì lạ. Nhất là khi minjeong nó chủ động gần gũi hay đụng chạm da thịt, lúc đó hình như em mơ hồ lắm, cơ thể thì lâng lâng khó giải thích.

"Mà này kim minjeong, hồi học cấp hai ấy... Cậu có người yêu nhỉ."

Đúng là em đã bày ra cái mặt khó ăn khó ở với minjeong và yêu cầu nó bỏ tay ra, nhưng nói thì nói vậy chứ em vẫn ngoan ngoãn để tay ở đó cho nó nghịch.

"Yep, anh ấy lớn hơn mình một tuổi, học chung trường với chúng ta, cậu biết Chu Yong Han lớp 12A chứ?"

"Mà bọn mình đã chia tay từ lúc hè rồi."

Nó vừa nhai vừa nói tiếp.

"Ừ, tôi biết."

Giọng em hơi nghiêm trọng, vậy là tin đồn bọn trong lớp nhắc đến là sự thật rồi. Anh người yêu cũ của minjeong mấy ngay nay bị bắt gặp hay đứng ở đâu đó gần minjeong, nhìn cách con nhỏ đần này kể lại thì biết ngay là nó chưa từng nhận ra sự xuất hiện của tên kia mà.

"Lúc quen nhau, anh ấy cưng chiều mình hết mực, cho mình hôn, nắm tay, ôm, nói chung là nâng niu và làm cho mình rất nhiều thứ."

Gì cơ, hôn rồi á?! Yu jimin theo bản năng mà nhíu mày lại khó hiểu, khó chịu. Học sinh trung học thời nay ghê gớm quá đi. Tuy nhiên cô bé có lẽ không được thoải mái hay vui vẻ cho lắm, nhất là khi nghe minjeong kể về cách mà nó với người yêu tình tứ. Ôi chúa ơi, em có chết cũng chẳng hiểu được bản thân đang muốn cái gì nữa.

Đôi khi là vô thức để ý đến minjeong trong giờ học, thỉnh thoảng nhìn nó bày trò dẹo dẹo, nũng nịu cái tay  không thể nhịn được mà xém nữa thì ôm chầm lấy cơ thể bé xinh của nó.

"Cậu nên biết là Chu Yong Han ngọt ngào bấy nhiêu với mình thì cậu như một trời một vực với anh ấy. Cậu chẳng lãng mạn gì cả."

Luyên thuyên kể về người yêu cũ một hồi thì sẵn tiện nó tranh thủ lái qua giọng điệu trách móc. Ngộ nghĩnh, cả hai đứa có phải là người yêu của nhau đâu nhỉ, hết đứa này giận đứa kia hết đứa kia ghen với đứa nọ.

"Tôi có nói là mình lãng mạn đâu hả. Mà sao lại chia tay tôi tưởng chuyện tình của cậu đẹp lắm."

Yu jimin không thích bị so sánh với người khác, trong trường hợp này đặc biệt là với tên tiền bối Yong Han. Anh ta nổi trội trong trường thì không phải đâu, thành tích học khá tốt, ngoại hình tạm ổn, chung quy lại là mờ nhạt nhưng mà jimin mờ nhạt còn hơn anh ta.

"Thì là không hợp nữa thôi, mình đoán là mình chỉ xem anh ấy như anh trai, quen lâu rồi mới nhận ra."

"À."

Minjeong đùa thôi, chẳng có nụ hôn nào ở đây cả. Đối với Yong Han, cùng lắm là nó chỉ ôm anh ấy, hôn hít là điều xa vời, chỉ là nó muốn xem thử phản ứng của yu jimin thế nào, quả nhiên vượt quá sự mong đợi của nó rất nhiều. Ban đầu kim minjeong chỉ nghĩ bức lắm nếu jimin có thích nó một tí thì hơi im lặng thôi.

Nhưng mà cử chỉ và thái độ của con người kia khiến nó bất ngờ muốn bật người ra đằng sau. Không những là cau mày mà còn cắn môi, chăm chú lắng nghe, nuốt nước bọt liên tục. Nội tâm nó hú hét, gầm gừ sướng tê người.

"Kim minjeong này, tôi nghĩ là tối nay chúng ta nên đi xem phim thay vì đi ăn."

Em quay mặt sang chỗ khác, tránh ánh mắt của minjeong ngại ngùng đề nghị. Jimin đột nhiên cảm thấy đi xem phim thì sẽ lãng mạn hơn thôi…
_______

Jimin simp lỏ như cách độc giả simp lỏ crush.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip