Nhật kí.
"Tùng tùng tùng..."
Hồi trống vang lên, đã đến lúc trả lại sự yên bình nơi sân trường, từng tốp học sinh kéo nhau vào lớp để chuẩn bị cho tiết học và tôi cũng không là ngoại lệ. Bước vào lớp, không khí áp lực bao trùm lấy tôi, cúi thấp đầu rồi tôi bước nhanh về chỗ của mình. Tẻ nhạt, những tiết học dài đằng đẵng cứ thế trôi qua. Tôi mơ màng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngọn gió khẽ lướt qua như đang chơi đùa cùng lá, gió lùa vào cửa sổ thổi chiếc rèm bay làm cậu giật mình. Tôi nhìn cậu cười.
Cậu ấy là người bạn duy nhất của tôi. Cậu mới chuyển vào lớp năm nay, ngồi ở chiếc bàn ở cuối lớp. Vẻ ngoài nhỏ nhắn, dễ thương, thoạt nhìn sẽ nghĩ cậu rất hoà đồng và đầy sức sống, nhưng không, cậu là người sống nội tâm, khép mình với mọi người, luôn e dè và giữ khoảng cách với bạn bè xung quanh. Lạ thay vào một lần quên đồ thấy cậu ở lại lớp muộn, tôi ngồi lại nói chuyện vài câu rồi từ ấy tôi với cậu thành bạn. Một tình bạn bất ngờ.
Cái bàn nhỏ nơi cuối lớp là căn cứ riêng của tôi với cậu. Có thời gian rảnh tôi lại chạy xuống, ngồi chơi với cậu, xem cậu vẽ vời, bọn tôi còn trao đổi nhật kí với nhau. Từ ngày có cậu, thời gian đi học của tôi thú vị hẳn lên, nó không còn là chuỗi ngày nhàm chán, lặp đi lặp lại nữa. Từng trang nhật kí dẫn lối tôi vào thế giới nhỏ mà cậu luôn bảo vệ, là một thế giới đẹp đẽ với những ước mơ, những đam mê và những góc nhìn khác nhau về cuộc sống. Cách cậu nhìn cuộc sống thật lạ. Cậu đi ngược lại với ý kiến của số đông, nhìn vào vấn đề ở một góc độ khác và tìm ra sự thú vị mà chỉ cậu mới hiểu rõ nó. Người khác nói cậu thật dị hợm, nhưng tôi nói cậu thật đặc biệt, như một hòm kho báu nếu không mở ra ta sẽ chẳng biết trong ấy là gì, hoặc là chiếc hòm rỗng tuếch, vô vị hoặc là sự lấp lánh thu hút của châu báu. Nhưng cậu lại tự ti và giấu nhẹm tất cả bằng một gương mặt không cảm xúc.
Tiếng đập bàn lớn làm tôi giật nảy người. "Uyên tập trung vào bài giảng cho tôi." Tiếng cô giáo kéo tôi ra khỏi dòng hồi tưởng của bản thân, đứng lên và lí nhí xin lỗi cô. Tôi lôi quyển nhật kí ra hí hoáy viết vài dòng rồi tập trung vào tiết học. Tan học, tôi cùng cậu đi lang thang trong thành phố, khắp những con ngõ quen, những hàng quán ven đường với mùi thơm hấp dẫn cái bụng đói meo của chúng tôi, cùng nhau rong ruổi ở những hiệu sách cũ mang màu hoài niệm.
Chúng tôi cứ vui vẻ như thế, thoáng cái đã gần cuối năm học. Tôi chẳng rõ vì lí do nào, bọn bạn cùng lớp tôi nói tôi bị điên, lời ra tiếng vào tôi loáng thoáng nghe được chúng nó bảo tôi cứ ngồi một mình ở cuối lớp. Chúng nó mới điên ấy, tôi rõ ràng ở với cậu cơ mà. Rõ dở hơi.
Vài ngày sau, trường tôi làm tổng vệ sinh, phân chia khu vực ra dọn dẹp thì tôi dọn ở một góc khuất ít người lui tới phía sau dãy phòng học. Tôi cùng cậu vui vẻ nhận nhiệm vụ rồi cầm chổi với bao ra phía sau. Có một đám học sinh đi tới, tôi ban đầu chẳng mấy quan tâm vì nghĩ họ cũng chỉ đi ngang qua mà thôi. Nhưng không, giọng nói cất lên:
- Nó là đứa đã bức bạn thân nó đến con đường tự tử đấy, ha thật chẳng ra làm sao nhỉ? Uổng công cái Hạnh nó quý mày đến thế.
- Lại là chúng mày sao, làm ơn hãy để tao yên đi.
Buông cây chổi đang cầm ở tay, tôi bất giác lùi lại phía sau. Tôi biết chúng nó, thậm chí là biết rất rõ. Bỗng tôi đụng phải ai đó, không kịp quay đầu lại nhìn tôi đã bị đẩy ngã chúi xuống đất, tôi ngước lên nhìn nhưng không đợi tôi cất thêm một lời nào, chúng nó đã lao vào. Tôi lại bị đánh.
Cậu đứng nguyên y chỗ ấy. Cái chỗ mà ngày xưa tôi đứng lúc cái Hạnh bị đánh. Tôi nhìn cậu bằng ánh mắt cầu cứu, nhưng cậu chỉ trơ mắt nhìn, không hề có chút phản ứng nào. Vô cảm. Chỉ đứng đấy và nhìn tôi. Chết tiệt, khó chịu quá. Tôi mím chặt môi để không bật ra tiếng khóc, trong khoang miệng bắt đầu cảm thấy vị tanh nồng của máu, cả cơ thể đau nhức nhưng lại bất lực chẳng thể chống trả, chỉ biết dùng tay ôm chặt lấy đầu mình. Đây là cảm giác cái Hạnh đã chịu ngày hôm ấy sao? Tôi đã làm ra chuyện kinh khủng gì vậy chứ? Chúng nó đấm rồi đá, có đứa vơ được khúc cây ở gần, đập thẳng vào lưng tôi. Cơn đau mạnh ập đến bất ngờ làm tôi tê dại, mất hết sức lực mà bất động. Chúng nó hoảng quá cũng vội rời đi ngay. Chuyện sau đấy tôi không rõ, chỉ nghe tiếng cô giáo chạy lại rồi tôi ngất lịm đi.
- Bác sĩ, tình trạng con gái tôi ổn chứ?
- Hiện tại sức khoẻ đã khá lên, nhưng tinh thần cháu, e là không ổn. Theo như cuốn nhật kí của cháu, chúng tôi nghĩ cháu có một người bạn tưởng tượng và thường xuyên bị bạo hành ở trường. Hiện giờ nên để cháu bình tĩnh lại sau đó sẽ tiến hành điều trị.
A đầu tôi đau quá, kí ức mơ hồ hiện lên trong tâm trí. Đúng rồi, chẳng còn người bạn nào bên tôi, cũng chẳng có những buổi trưa tan học vui vẻ, tất thảy những thứ ấy đều là tôi vẽ ra trong đầu, hoạ nên bằng cảm xúc và lưu lại trong nhật kí của bản thân. Như niềm vui của tôi, cậu chẳng có thật. Cuốn nhật kí ấy vừa là thứ tôi trân trọng vừa là thứ khiến tôi kinh tởm nhất. Nó nói về tôi bằng một sự thật phũ phàng rằng tôi là một đứa ngu ngốc và ảo tưởng.
- Này thôi đứng ở góc giường mà nhìn tôi đi, cậu đi được rồi đấy, đừng đeo bám tôi nữa, tôi không muốn thấy cậu, càng không muốn cậu nhìn tôi bằng ánh mắt áy náy đầy tội lỗi ấy.
Từ lúc tôi tỉnh dậy, cậu ấy đã đứng đó, không hề rời đi dù là nửa bước. Dòng hồi ức ùa về trong tiềm thức, tôi tựa đầu vào gối, day day vùng thái dương để giảm bớt cơn đau đầu. Từ ngày nghe tin cái Hạnh mất, tôi dằn vặt bản thân rất nhiều. Hôm ấy là tôi đã tiếp tay cho chúng nó hại Hạnh. Nếu tôi kiên định hơn, tôi không sợ sệt chúng nó mà trốn chạy, không vì một hiểu lầm mà vu oan cho Hạnh, thì có lẽ, chúng tôi là đôi bạn thân tuyệt vời nhất. Tôi đã đánh mất Hạnh chỉ vì vài lời dụ dỗ ngon ngọt, vì sự tò mò và đố kị nhen nhóm của bản thân. Tôi muốn xin lỗi Hạnh.
Cuốn nhật kí Hạnh để lại trên ban công nơi Hạnh kết thúc cuộc sống tăm tối của bản thân, tôi lật giở từng trang một, nước mắt cứ thế vô thức lăn xuống đôi gò má, thấm qua lớp giấy mỏng. Tôi ôm lấy quyển nhật kí vào lòng - nơi Hạnh lưu giữ toàn bộ kỉ niệm của tôi với Hạnh rồi khóc nấc lên, lúc ấy tôi chỉ biết gào lên đến lạc cả giọng trong gió.
Sau đó là chuỗi ngày tồi tệ của tôi, nỗi ám ảnh kéo dài hằng đêm, tôi làm mọi cách để quên đi đoạn kí ức ấy. Rồi đến một ngày từng đoạn kí ức rời rạc dần, đó cũng chính là ngày mà cậu bước vào thế giới của tôi. Lúc đó tôi chẳng còn ý thức được rằng cậu chỉ là sản phẩm được tạo ra từ trí tưởng tượng để tự an ủi bản thân. Cứ thế ngày qua ngày niềm vui hão huyền ấy kéo dài đến tận hôm nay. Để rồi bây giờ tôi lại vỡ vụn đối mặt với sự thật.
Đêm về, tôi tập quen với những cơn đau đầu dai dẳng, nhìn bốn bức tường trắng của phòng bệnh cùng mùi thuốc khiến tôi buồn nôn, nhưng vẫn phải gắng nuốt lấy từng viên thuốc an thần, đưa nó vào cơ thể yếu ớt của bản thân để trấn át từng cảm xúc đang cuộn lên trong từng mạch máu. Từ bao giờ tôi tìm đến khoái cảm do cơn đau nơi da thịt mang đến, để chí ít tôi biết mình vẫn còn đang sống. Nhưng cậu vẫn đứng đấy, như một bóng ma của quá khứ mà tôi chẳng thể xua tan. Giở tấm chăn mỏng đang đắp hờ trên người, tôi cầm lấy quyển nhật kí mà tôi vẫn luôn cất sâu dưới gối đi lên tầng thượng của bệnh viện. Tôi nhìn cậu rồi vươn đôi tay gầy ra nói:
- Đi cùng tôi.
Mở cánh cửa tầng thượng, cơn gió mạnh lạnh buốt ập vào người tôi, cái lạnh thấu xương khiến tôi run rẩy. Nhưng đôi chân vẫn bước tiếp, tôi cần phải làm gì đó để kết thúc chuyện này. Lôi từ túi áo ra một cái bật lửa tôi lấy của bệnh nhân giường bên hay giấu, kiếm một chỗ khuất gió nhất rồi châm lửa. Cuốn nhật kí cháy lên mang theo lời cuối cùng tôi dành cho cậu, cho một quá khứ tăm tối của bản thân và hơn hết là lời tôi gửi đến Hạnh.
"Hạnh, mình rất muốn xin lỗi cậu, mình biết giờ đây mình đã không còn có thể nói lời nói ấy, nhưng mình thật sự, thật sự rất ân hận và muốn sửa chữa lỗi lầm của bản thân. Cuốn nhật kí và ước mơ của cậu, mình đã đọc rất kĩ và khắc sâu nó trong lòng. Mình đã từng nghĩ đến chuyện tự tử, nhưng có lẽ điều ấy quá nhẹ nhàng cho những gì mình đã gây ra với cuộc đời cậu, nên mình đã sống, đã quyết định làm điều này. Sống thay phần của cậu, thay cậu thực hiện ước mơ và sẽ mãi giữ trong tim tội lỗi này. Mình không chối bỏ nó nữa, nó sẽ là thứ mình mang theo để tự nhắc nhở bản thân đã tồi tệ như nào. Hãy để mình thay cậu làm tiếp những điều cậu chưa thể tự tay thực hiện. Và này người bạn tưởng tượng của tôi, bản thân tôi đã ổn, có lẽ đây cũng là lúc cậu rời đi, cảm ơn vì thời gian qua đã luôn bên tôi và nhắc tôi về một lỗi lầm tôi đã cố chối bỏ. Tạm biệt nhé."
_03.03.2022_
---
.
.
_th.ngnn
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip