Chương 2
Tỉnh Lung chuyển đến được một học kì, bạn bè trong lớp cũng đã quen gần hết, thế nhưng cậu ấy rất kín tiếng. Bình thường tan học mọi người sẽ bàn bạc rủ nhau đi ăn đi chơi, trong đó có cả Trương Hân Nghiêu và L, mặc dù L hoàn toàn là bị bạn thân ép buộc chứ anh cũng không hứng thú với mấy chuyện này lắm. Ban đầu họ cũng có rủ Tỉnh Lung đi cùng, nhưng cậu ấy liên tục từ chối, nên sau này cũng không ai rủ nữa.
Hôm nay vốn dĩ định hẹn bạn học đi chơi, nhưng mọi người đều bận đột xuất, chỉ còn là L và Trương Hân Nghiêu. Hai người thì cũng chẳng có gì làm, nên quyết định đi về. Chiều, nắng vàng ươm trải rộng khắp bầu trời, gió nhè nhẹ thổi mang theo hơi nóng. L ngồi sau xe của Hân Nghiêu, buồn chán nhìn tấm lưng của thằng bạn. Đã qua một học kì rồi, mà mối quan hệ giữa hắn và Tỉnh Lung còn chưa có một tí tiến triển nào. Phải nói là ngoài dự liệu của anh. Không biết là do số phận của họ thế, hay là do bị anh cản mũi nữa.
Càng nghĩ L càng cảm thấy bản thân đáng trách. Do mình mỗi ngày đều ngồi sau xe của Trương Hân Nghiêu nên hắn mới không có cơ hội với Tỉnh Lung. Muốn nói với hắn mỗi ngày đừng đưa mình về nữa, nhưng lời lên đến miệng thì nghẹn ứ nơi cổ họng. L không thích sự thay đổi, anh cũng không biết được nếu không có Hân Nghiêu thì số phận nhân vật phụ như anh sẽ thế nào. Có lẽ là sẽ kết hôn với một người phụ nữ nào đó, sinh ra hai đứa con, một trai một gái, nhàm chán sống của cuộc đời của chính mình.
- L?
- Hửm?
- Suy nghĩ gì đấy? Tao gọi mấy lần không thấy trả lời.
- Làm sao?
- Uống trà sữa không?
Trương Hân Nghiêu vừa nói vừa chỉ tay đến một quán trà sữa có vẻ như là mới mở cách đây không lâu. Ngày trước hắn và anh thường đi đường này về nhà. Từ khi khám phá ra đường tắt thì không đi ngang qua đây nữa.
- Ừ.
Nơi này vốn dĩ là một tiệm sách báo, L và bạn thân đã từng rất thích trốn ở đây đọc truyện tranh, đọc đến tối mịt mới về nhà. Bây giờ lại thành cửa tiệm, khiến cho cả hai bồi hồi không thôi.
Tuy nói là tiệm trà sữa, thế nhưng bên trong quán lại rất tĩnh lặng, không ồn ào như những quán khác mà cả hai hay lui tới. Không gian bên trong không quá rộng, được bài trí với phong cách thiên nhiên, bằng gỗ và cây. L nhìn quanh với ánh mắt thích thú, đơn giản vì anh thích những chỗ im ắng như thế này.
Trương Hân Nghiêu chọn một bàn dài, giữa bàn có đặt một rãnh nước, được trang trí với lá cây, thả vào vài con cá bơi lội, thi thoảng phát ra vài tiếng bong bóng nước bể rất vui tai.
Bọn họ vừa ngồi xuống thì nghe được một giọng nói thân quen.
- Xin hỏi hai bạn dùng gì?
Người phục vụ không ai khác là Tỉnh Lung. Tỉnh Lung nhận ra hai người họ thì có chút cả kinh, sau đó lại bối rối mà di di mũi giày. Trương Hân Nghiêu cũng rất bất ngờ, nhìn chằm chằm cậu không thôi. Không biết nghĩ cái gì, chỉ thấy hắn im lặng một chút xong lại lộ ra vẻ bỡn cợt thường ngày, trêu chọc Tỉnh Lung.
Tình huống này L có chút không lường trước được, tùy tiện gọi một ly trà sữa rồi chống cằm nhìn hai người bạn của mình. Hai người Tỉnh Lung và Hân Nghiêu không quản địa điểm, cậu một tiếng tôi một tiếng cãi nhau ầm ĩ.
- Tiểu Lung Tử làm sao vậy?
Từ sau lưng Tỉnh Lung xuất hiện một chàng trai khác, dáng người cao cao gầy gầy, khuôn mặt rất điển trai. Không, phải nói là rất đẹp. Đẹp đến mức L không thể rời mắt được. Cậu nhóc ấy mang một dáng vẻ rất thanh xuân, tóc cắt gọn ôm lấy gương mặt nhỏ, đôi mắt sáng trong trẻo, lại thêm nụ cười tươi tắn như ánh ban mai khiến L có chút thất thần.
Đúng là ai cũng không thoát khỏi căn bệnh tim thòng khi đứng trước mỹ nam.
Có điều hai người bọn họ xưng hô thân thiết như vậy, đừng nói là người yêu nha. Nếu như vậy thì couple Hân Lung lòng anh phải làm sao bây giờ?
- Tỉnh Lung?
- Cam Vọng Tinh em gọi anh kiểu gì đấy?
Ra là em ấy tên Cam Vọng Tinh, cam nguyện ngắm nhìn một vì sao. Một cái tên hay như vậy, rất hợp với cậu nhóc.
Bị Tỉnh Lung mắng, ấy vậy mà Vọng Tinh vẫn cứ cười hề hề, lưỡi lè ra, khiến cho L thấy em ấy cứ như một chú cún to xác.
- Anh gom order xong chưa? Để em còn làm.
Cam Vọng Tinh vừa nói vừa gác cằm lên vai Tỉnh Lung, mà cậu cũng không tránh ra. Hai người họ có vẻ rất thân đi. Anh kín đáo liếc sang Trương Hân Nghiêu, hắn ta có vẻ không để tâm mấy đến Cam Vọng Tinh mà chỉ ngồi nghiên cứu menu quán.
Anh hai ơi, người yêu tương lai của anh sắp bị người khác cướp mất rồi kìa. Anh còn tâm trạng để uống trà sữa nữa hả?
Tỉnh Lung giới thiệu Cam Vọng Tinh với hai người bọn họ. Cậu nhóc lễ phép gật đầu, sau đó lại xin phép đi làm đồ uống cho họ.
- Ra là bạn à...
L tự nói với bản thân, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, mà thật ra anh cũng không biết mình nhẹ nhõm vì điều gì. Nhưng với thính lực siêu phàm câu nói ấy đã không lọt qua được Hân Nghiêu. Trong lòng hắn có chút không vui, nhưng ngoài mặt lại chẳng biểu lộ điều gì.
Quán đang khá vắng khách nên Cam Vọng Tinh và Tỉnh Lung cũng ngồi lại với bọn họ. Qua lời kể của cậu thì anh biết được đây là quán của chú Tỉnh Lung mở, sau giờ tan học thì cậu và Vọng Tinh sẽ ghé làm việc có trả lương.
- Đây là lý do cậu không đi chơi với bọn tôi?
- Đúng vậy.
L gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Thì ra là đi làm. Tính ra thì Tỉnh Lung bằng tuổi với hai người họ, nhưng cậu ấy đã biết đi làm thêm kiếm tiền, thậm chí cả Cam Vọng Tinh nhỏ tuổi hơn cũng thế, còn hắn và anh thì vẫn cứ chơi bời suốt ngày thôi.
- Mỗi người khác nhau mà, không thể so sánh được.
Tỉnh Lung lắc nhẹ đầu, mím môi, mái tóc đỏ khẽ đung đưa, mang theo nét nhu thuận khó thấy. Trương Hân Nghiêu nhìn đến ngẩn ngơ. Hắn thật ra cũng có để ý đến cậu, vì dù sao cũng đã ngồi cạnh nhau cả một học kì, miễn cưỡng xem là bạn bè. Ấn tượng của Trương Hân Nghiêu về Tỉnh Lung là một cậu bạn có cá tính, thích làm theo ý mình, nhưng cậu ấy không ngỗ nghịch, cũng chẳng lơ là việc học. Cậu ấy học rất tốt là đằng khác. Vì vậy dáng vẻ hiện tại của cậu hắn nhìn có chút không quen mắt, tuy vậy hắn cũng không ghét bỏ. Bất quá hắn chưa bao giờ để ý, nốt ruồi trên sống mũi người kia lại có thể đáng yêu đến thế.
L giờ này cũng không còn tâm trí đâu mà nhìn đến hai người bọn họ. Trong đầu anh giờ chỉ có Cam Vọng Tinh. Em ấy thật sự rất đẹp trai, anh thề là lúc em ấy bước đến, anh đã nhìn thấy em ấy được bao phủ bởi một tầng ánh sáng, chỉ thiếu mỗi mấy đóa hoa hồng nở rộ xung quanh là giống y chang bạch mã hoàng tử trong truyện tranh anh hay đọc ngày trước.
- Anh L ơi.
- Ừ?
- Anh là bạn cùng lớp với anh Lung đúng không?
- Ừ.
- Vậy em hỏi chút, anh Lung của em á, anh có để ý anh ấy có thích ai không?
Cam Vọng Tinh ghé sát vào tai anh hỏi nhỏ, hành động rất bình thường, nhưng đối với L thì anh không thấy nó bình thường chút nào. Lần đầu tiên anh tiếp xúc thân mật với người khác, tất nhiên là trừ Trương gì đó không biết hai từ giới hạn viết như thế nào, cảm giác rất kì lạ.
Mãi không thấy L trả lời, Cam Vọng Tinh lấy ngón tay chọt lên má anh một cái. L cảm thấy như có dòng điện xẹt qua người, nhất thời không bình tĩnh được tránh người ra sau. Bên kia Trương Hân Nghiêu và Tỉnh Lung nghe thấy tiếng động liền nhìn sang, chỉ thấy L tay che mặt ngả người ra sau, còn ngón tay Cam Vọng Tinh vẫn giữ nguyên như cũ, trong ánh mắt lộ rõ vẻ bất ngờ xen lẫn chút áy náy.
- Em xin lỗi...
- Không... Không sao. Là do tôi phản ứng hơi quá.
Cam Vọng Tinh có vẻ ái ngại không dám ghé lại gần anh nữa, L cảm thấy hơi mất mát. Anh dứt khoát đổi chỗ sang ngồi cạnh em ấy, thì thầm to nhỏ. Không biết là nói chuyện gì mà Cam Vọng Tinh thích thú cười to, cũng rất vui vẻ mà đáp lại anh.
Tỉnh Lung liếc nhìn đồng hồ, đã gần bảy giờ, cậu nhanh chóng đuổi Trương Hân Nghiêu và L đi về, mà hai người họ vốn cũng định nói tạm biệt. Có điều L cứ lần lữa mãi chưa muốn đi về, mắt liếc nhìn người bên trong quán.
Trương Hân Nghiêu mất kiên nhẫn lên tiếng L mới chịu leo lên xe. Chưa kịp đạp đi thì đã nghe được tiếng gọi với lại. Cam Vọng Tinh từ trong tiệm hớt hải chạy ra, cầm tay L ghi một hàng số, sau đó đỏ mặt nói.
- Gọi em.
.
Về đến nhà việc đầu tiên L làm là lưu số điện thoại của Cam Vọng Tinh, sợ đi tắm thì mất hết cả số. Gì chứ anh đọc nhiều tiểu thuyết lắm, tình tiết não tàn như làm mất số anh đây không dính được đâu.
Vào đến nhà tắm, L nhìn bàn tay của mình, nghĩ nghĩ gì đó, rồi đưa tay lên cao. Số thì cũng đã lưu, nhưng mà em ấy ghi thẳng lên tay anh, nhìn một chút lại thấy nhớ. Tay Cam Vọng Tinh không lớn lắm, ngón tay thon dài chạm lên mu bàn tay anh. Lúc đó thật ra anh cũng có chút ngại, chỉ là không biểu lộ ra mặt như em ấy.
Nằm trên giường, L nhìn chằm chằm vào dãy số trên tay, lại nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết nên lưu tên em ấy như thế nào. Cuối cùng cũng chỉ lưu ngắn gọn một cái icon hình ngôi sao.
Hết chuyện này đến chuyện khác, L lại suy nghĩ có nên gọi cho Cam Vọng Tinh không.
Gọi bây giờ thì có phiền không nhỉ? Vừa mới gặp em ấy cách đây hai tiếng.
Nhưng mà em ấy bảo mình gọi mà.
Hay chỉ nhắn tin thôi nhỉ?
Nghĩ nghĩ một hồi, bạn học L lại ngủ quên mất tiêu.
.
Sáng hôm sau L vẫn như thường lệ thức dậy đi học. Tiết Lịch Sử giáo viên kiểm tra bài cũ trên giấy bằng hình thức trắc nghiệm.
Bởi vì học hành chăm chỉ nên anh làm xong bài rất sớm, có điều thầy giáo lại bắt gặp trên tay anh có một hàng số, ban sáng anh có rửa nhưng chưa trôi hết, vẫn còn thấy mờ mờ. Mà trùng hợp làm sao, số điện thoại của Cam Vọng Tinh trùng với số năm sự kiện trong bài. L thở dài một hơi, có muốn cũng không thể cãi được.
- Em L cuối giờ nộp tôi bản kiểm điểm.
Thế là bị Tỉnh Lung cùng Trương Hân Nghiêu đem chuyện này ra châm chọc cả ngày liền.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip