2

Trong gian phòng khắp nơi đều dễ dàng thấy được phiêu đãng mấy bức tranh hoạ mỹ nữ. Giai nhân trên giấy linh động phiêu dật, có thể thấy được công lực thâm hậu của người cầm bút.

Đáng tiếc ở đây chỉ có hai người, mà trong cả hai người này cũng chẳng ai mang lòng thưởng thức vẻ đẹp giai lệ kia.

Ngự Thư Phòng từ trước đến nay là chỗ chúng quần thần cùng hoàng đế thảo luận quốc gia đại sự, trang nghiêm túc mục, không cho phép bất kỳ ai khinh nhờn, kẻ đến người đi thường xuyên huyên náo, bây giờ lại hoàn toàn tĩnh lặng, đại môn cũng đóng chặt.

Dương quang từ bên ngoài xuyên thấu qua song cửa sổ, rơi đến trên mặt đất, tạo thành hình ảnh từng ô vuông ngay ngắn. Có chim chóc nhảy xuống đầu cành hướng về cửa sổ nhìn trộm vào trong, một đạo gió lạnh phất qua, chim chóc vừa rơi xuống trong nháy mắt hóa thành một vũng máu.

"Sẽ không có người nhìn thấy đâu......"

Một giọng nói nam nhân phát ra từ bức bình phong họa bốn mùa, ưu nhã trầm thấp, mang theo vài phần khắc chế rõ ràng. Mùi máu tanh theo gió nhẹ xuyên qua ngọn cây, xâm nhập gian phòng trống trải, va vào tấm bình phong kim sắc cùng ngọc sức tán lạc đầy đất.

Tiếng chuông liên tiếp kêu lên, kèm theo từng tiếng "Ca ca", thở dốc cùng rên rỉ quấn giao cùng một chỗ, đem tiếng nước như có như không hoàn toàn che đậy.

Phần đuôi của cuộn tranh rũ xuống một sợi tơ, bị một bàn tay dính nước tùy tiện kéo xuống, âm thanh có chút hỗn loạn vang lên, đầu ngón tay xanh nhạt vô lực nhặt lấy họa trục, khuôn mặt ửng hồng hoảng loạn lộ ra.

Đôi mắt hạnh nhân ướt át, lông mi cong dài đọng nước, như chim rơi xuống ao, dù vỗ cánh nhiều lần cũng khó mà bay lên được.

Khóe môi đỏ hơi giương lên, phun ra một đoạn đầu lưỡi non mềm, thủy quang trong suốt vô thức run rẩy, giống như mứt ngọt bày ra trước mặt mời người thưởng thức. Thần sắc trên mặt thiếu niên ngưng trọng, không lâu sau đó chỗ mềm mại kia liền bị người cắn một cái.

"Bệ hạ cảm thấy, nữ tử Nam Cung gia này như thế nào?"

Cô gái trước mặt da trắng như mỡ đông, tay nhỏ thon dài chấp quạt tròn che mặt, đôi mắt phượng từ phía sau lộ ra, cho dù là trong bức họa, tựa hồ cũng có thể nhìn ra được ánh mắt nàng lóe lên tia hoạt bát.

Linh động mỹ mạo, thật là nữ tử hiếm có trong nhân gian.

Thiếu niên bị thúc ép tựa người trên ghế hoàng kim, ánh mắt vô hồn dừng lại rất lâu trên bức tranh chưa từng dời đi. Ở một bên nhìn lại, tựa hồ bị nữ tử trong tranh hút đi hồn phách, đã biến thành cái xác không hồn tự bao giờ.

"Xem ra, bệ hạ rất hài lòng......"

Ngữ khí âm u bất thiện, thiếu niên giật cả mình, hai tay cào lung tung muốn từ tranh vẽ dời đi ánh mắt, sau một khắc sắc mặt hơi đông cứng.

Sau đó thần thái trên khuôn mặt ngây ngô của thiếu niên xẹt qua một tia hưởng thụ thống khoái, khóe mắt lay động nước, nước mắt rốt cuộc rơi xuống cánh tay trần trụi của y. Y phục nửa thân trên bị túm đến nhàu nát, nới lỏng treo trên khuỷu tay, nửa thân dưới lại như không có gì che chắn.

Hai cái đùi thon dài vô lực khoác lên tay vịn hai bên, linh dang kim sắc càng tiến vào sâu càng rung động lợi hại.

"Ca -- Ta chỉ là, có chút thất thần......"

Tiếng hít thở nặng nề đứt quãng, ngẫu nhiên ngừng lại, bởi vì thở không nổi mà rên rỉ. Bộ dáng thiếu niên mười bảy mười tám tuổi lúc con ngươi đen láy chuyển động lại mang vẻ yêu dã mị thái không tương xứng với tuổi tác của y.

Mà người bên cạnh y một thân hắc y chỉnh tề. Nếu không phải chỗ hắn đặt tay lên thật sự có chút không đúng mực, e rằng người ta sẽ tin tưởng đây chính là một quân tử biết tiết lễ hiểu đạo đức.

"Người và ta quân thần khác biệt, rốt cuộc đường đi nước bước cũng khác nhau. Tranh vẽ nữ tử mỹ mạo nhường này, bệ hạ có thất thần, cũng phải thôi."

Ngoài miệng nói quân thần khác biệt, động tác trên tay hắn lại không có chút nào e dè ý tứ mạo phạm.

Cung Thượng Giác chậm rãi ngồi xổm xuống, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chặp vào thứ giữa hai chân Cung Viễn Chủy, chỗ mà tựa hồ có một con suối nhỏ lấy mãi không hết chảy mãi không cạn. Thủy quang tràn trề chảy xuôi, đầu ngón tay thăm nhập sâu bên trong vẫn có dòng nước đang chậm rãi mà không ngừng hướng ra bên ngoài chảy tới.

Viên cầu kim sắc đặt ở chỗ sâu, chất lỏng ngập trong khoang bụng tụ lại càng nhiều, tốc độ chấn động của viên cầu kia mỗi lúc một nhanh, bụng dưới căng thẳng một lần thêm một lần co vào rồi buông lỏng, bắp chân run rẩy, gân cốt có chút rút lại. Trên mặt thiếu niên dần dần nhiễm lên vẻ mệt mỏi khó thể vãn hồi.

Nửa canh giờ trôi qua, y cũng không biết mình rốt cuộc cao trào qua bao nhiêu lần, chỉ nhớ rõ ngón tay một lần lại một lần xâm nhập nội thể, còn có tiếng chuông vang động càng lúc càng nhanh. Tiểu huyệt ở giữa bị đủ loại đủ kiểu vật ra vào, bút lông dài trên bàn, họa trục thật dài trong những bức tranh.

Nam tử bổn triều chưa thành niên sẽ không đội quán, bởi vậy Cung Viễn Chủy nửa nằm trên trường kỷ, tóc dài chỉ buộc lên một chiếc mạt ngạch đơn giản, biên thành bím tóc tản ở sau ót, theo cái cổ ngẩng cao lộ ra hầu kết, đuôi tóc không ngừng cùng mặt đất gắt gao tiếp xúc.

Hàm răng bén nhọn rê trên mệnh mạch yếu ớt, khẽ cắn nhưng không gây ra đau đớn. Cung Viễn Chủy híp mắt dường như hưởng thụ, chỉ là hai tay lại nắm chặt góc áo Cung Thượng Giác, nhiều lần ngấp nghé ở biên giới chuẩn bị sụp đổ.

Hai tay bị trói tại sau lưng thời gian quá lâu, đã sớm không còn tri giác, bây giờ bàn tay được nắm lấy bởi một bàn tay khác, máu huyết mới từng chút một trôi chảy trong huyết mạch.

Lực đạo trên tay người nọ nhu hòa, cùng kẻ vừa mới không ngừng ép buộc bản thân từ những bức tranh kia lựa chọn ra một cái vừa ý tưởng chừng là hai người khác nhau.

Cung Viễn Chủy thở ra một ngụm trọc khí thật dài, thân thể căng cứng cuối cùng đã buông lỏng được chốc lát.

"Ca ca."

Âm thanh thỏ thẻ mỏi mệt, cả người đều hướng về trên thân Cung Thượng Giác ngã lên.

"Sao? Không gọi Vương thúc?"

Cung Viễn Chủy sắc mặt ửng đỏ, có chút thẹn thùng mà mấp máy khóe môi.

"Ngài vốn là cũng không phải thúc thúc của ta đâu. Bất quá là vì ngăn chặn mồm mép của những lão già kia mà thôi...... Hơn nữa, ca ca so với thúc thúc nghe càng thân mật hơn chút."

Người ngồi xổm một bên động tác trong tay thoạt ngừng, giương mắt cười cười sau đó từ bên ngoài bình phong chuyển vào một cái ghế, đưa tay vén lên tóc mai ướt đẫm hai bên trán y, từng chút một đem bím tóc sắp bung ra lần nữa biên lại.

Đáng nhắc tới chính là, bím tóc trên đầu Cung Viễn Chủy nhìn qua hết sức phức tạp, ngay từ đầu vẫn là Cung Thượng Giác dạy cho y biên.

//

Hài đồng nhỏ tuổi ngại nhất chính là tự mình xử lý một mớ tóc dài. Nhưng bởi vì chưa cập quan nên không thể đội quán, bất đắc dĩ mỗi ngày phải dậy sớm, treo trên khuôn mặt xinh đẹp một vẻ ủ dột mà chỉnh lý tóc của mình.

Cung Thượng giác lúc trở về nhiều lần nhìn thấy y đối với thái giám cung nữ sinh khí. Thế là mỗi lần ra ngoài đều mang về cho y rất nhiều mạt ngạch đủ loại hình dáng.

"Mạt ngạch so với mấy món trang sức khác đơn giản hơn một chút, Người đeo cái này vào liền mỗi ngày không cần dậy sớm như thế nữa."

Cung Viễn Chủy rất không hài lòng, nhìn xem những cung nữ xinh đẹp kia trong cung, cả ngày điểm trang như đóa hoa kiều diễm, mỗi lần Cung Thượng Giác xuất hiện liền đi đến trước mặt hắn làm ra vẻ đoan trang, vậy mà đến lúc nhìn thấy y đều giống như mấy con chim cút con rụt lại cẩn trọng từng li từng tí.

"Nói chuyện làm việc dứt khoát lớn mật một chút, bản điện ăn thịt các ngươi hay sao?"

Ý cười leo lên hai gò má, Cung Thượng Giác nắm bả vai thiếu niên cao đến ngực hắn tiến vào trong điện. Hắn giả vờ như làm phép, từ trong ngực áo lấy ra một vật trang sức tinh xảo, phía trên điểm xuyết vài họa tiết hình cây cỏ, phần đuôi còn gắn thêm tiểu linh đang.

"Nếu Người đeo nó trên đầu rồi biên lại thành bím tóc, vậy mỗi lần Người bước đến cổng đại điện ta đều sẽ nghe được tiếng chuông, tự khắc sẽ chú ý đến Viễn Chủy."

Cung Viễn Chủy nhếch khóe môi, cố gắng muốn đem ý cười kia nén xuống, cuối cùng đầu nhỏ có chút ngạo kiều ngẩng lên, lấy đi sợi dây trang sức từ trên tay Cung Thượng Giác, hết sức trịnh trọng khoa tay múa chân muốn đeo nó lên đầu.

"Ta không biên bím tóc được......"

Dường như là cảm thấy chính mình vô dụng, Cung Viễn Chủy đem trang sức tinh xảo kia nhẹ nhàng đặt lên bàn, có chút tự giận bản thân mà giật giật đầu tóc dài của mình.

"Không việc gì, ca ca tới dạy em."

Tướng quân quanh năm cầm quân đánh giặc, một đôi tay vì luyện võ mà đầy rẫy dấu vết chai sần, có chút thô ráp. Bất quá, lúc mười ngón tay xuyên qua từng sợi tóc lại khiến người ta nhìn ra được hắn có bao nhiêu ôn nhu.

Ở trong mắt Cung Viễn Chủy, Cung Thượng Giác chính là thần minh, đối với hắn không có gì là không thể.

Từ nhỏ đến lớn, tất cả những thứ y biết đều là từ hắn. Cung Viễn Chủy y đây, cũng giống như một người trời sinh vì hắn mà tồn tại.

Nội bộ hoàng cung nhiều kẻ đều nói Cung Thượng Giác chính là đem cháu xem như nhi tử mà dưỡng thành. Mỗi lần nghe thấy những lời này, Cung Viễn Chủy đều sẽ có chút không vui, nhưng tâm sự của mình, y không dám cùng phụ hoàng nói.

Phụ hoàng trải qua nhiều năm vì thiên hạ đại sự bận rộn, mẫu hậu lại bởi vì sinh hạ chính mình mà gánh chịu thương thế. Y coi như có tâm sự gì, cũng đều hướng về phía mấy cái hoa, sâu, chim, cá trong cung nói ra.

"Điện hạ, lại bởi vì cái gì không vui rồi?"

Người mới vừa trở về từ biên ải một thân tố y, đứng một bên ao đường lắng nghe y vừa thì thầm vừa thút thít lúc lâu. Cung Thượng Giác võ công xuất thần nhập hóa, ở khoảng cách như vậy, dù âm thanh của Cung Viễn Chủy nhỏ thế nào chăng nữa, hắn cũng đều có thể nghe thấy.

Hỏi như vậy là để gây chú ý thôi, chứ câu trả lời thì tự hắn đã nghe y thổ lộ ra hết rồi.

Hài tử nhỏ tuổi trĩu nặng tâm sự không có lợi cho quá trình trưởng thành về sau-- Những thứ này cũng đều là nghe chính lão ma ma tổng quản trong vương phủ nói.

"Thượng Giác ca ca......"

Cung Viễn Chủy muốn nói lại thôi, nhìn thân ảnh Cung Thượng Giác chậm rãi hướng mình đi tới, thiếu niên vừa tròn mười sáu tuổi bỗng nhiên nghe thấy tiếng tim mình đập như nhảy nhót. Giống như trong lồng ngực y tồn tại một con thỏ con, nhún nhún nhảy nhảy tới trước mặt Cung Thượng Giác, để hắn nhìn thấy trái tim này của mình, chính là vì hắn mà loạn nhịp.

"Ca ca vì sao lại đối với ta tốt như thế?"

Lời đến khóe miệng, tâm tư của Cung Viễn Chủy liền đổi thành một câu hỏi uyển chuyển hơn.

Y không biết đáp án, cũng không biết mình muốn có được câu trả lời gì, thời gian qua đi nhiều năm sau, y có thể nhớ cũng chỉ là hôm đó hoa lê nở rộ đầu cành, gió thổi qua liền hóa thành khắp nơi sương tuyết, cùng người đứng trước mặt mình dần dần hòa làm một thể.

Mà chính y bị ném ở nơi hoang vu, tựa hồ vượt qua vạn thủy thiên sơn, ở giữa núi non trùng trùng điệp điệp nhìn thấy một tia dương quang xuyên qua khe hở, từ đó cây cỏ lại đơm hoa kết trái khắp núi đồi.

"Bởi vì phụ hoàng của Viễn Chủy đối với Thượng Giác ca ca rất tốt. Làm người có ơn tất báo là điều đương nhiên."

Núi non trùng điệp, đất đá gồ ghề, lửa thảo nguyên đốt cháy cả một vùng hoang vu, trong khoảnh khắc liền chỉ còn dư lại tàn lụi.

//

"Ca...... Ta còn muốn, muốn nữa."

Không biết thiếu niên nghĩ tới điều gì, trên khuôn mặt vốn đã thấm mệt bây giờ càng thêm mấy phần phiền muộn.

Hai tay ôm cổ Cung Thượng Giác, rõ ràng trên thân còn có chút khó chịu, lại nóng lòng muốn dùng thứ gì đó đánh lạc hướng chú ý của bản thân.

Cung Thượng Giác đang giúp hắn nắm vuốt tay chân, động tác liền triệt để dừng lại. Hắn phát giác có chỗ không đúng, nhưng hắn vẫn là cái gì cũng không nói, chỉ chờ người kia suy nghĩ thông suốt rồi chủ động nói ra với hắn. Hắn sẽ trở thành một thính giả biết lắng nghe hoàn hảo nhất.

Hơn nữa, hắn tin ngày đó cũng không còn xa lắm đâu.

Long ỷ tượng trưng cho quyền thế một mảng hỗn động, sau khi đem người mặc long bào chỉnh lý, hắn liền đặt y về đúng vị trí.

"Viễn Chủy cần phải được chuẩn bị."

Trên long ỷ có một cơ quan Cung Thượng Giác vì y mà đặt biệt thiết kế, trên tay vịn có một cái nút, thông với cơ quan lõm xuống đối diện hậu huyệt của y. Bàn tay cách một lớp quần áo đặt lên bụng Cung Viễn Chủy, dù chỉ là vô tình vẫn không khỏi khiến y lần nữa căng cứng cả người.

Cơ quan được mở ra, vật thể hình trụ từng chút một di chuyển lên xuống, như thực sự muốn đoạt mất thần trí của y. Cung Thượng Giác ngồi bên cạnh y, tà áo choàng lê trên mặt đất hắn cũng không quản. Cung Viễn Chủy cảm nhận được kích thước của vật kia liền có chút sợ hãi siết chặt mu bàn tay của ca ca.

Kể từ sau khi lắp đặt, cơ quan này chưa từng được dùng qua. Lớn nhỏ dài ngắn thế nào y cũng chưa hề có bất kỳ chuẩn bị tâm lý nào. Cho nên, dù hậu huyệt đã thấm đẫm dâm dịch cách đây không lâu thì y vẫn như cũ sợ hãi.

Cảm giác cơ thể lần đầu tiên như bị xẻ đôi cơ hồ đã để lại cho y một bóng tối trong tâm lý.

Cung Thượng Giác có chút áy náy, rũ mắt, đầu ngón tay vượt qua long bào còn chỉnh tề trượt đến bụng của y, ngón tay đặt trên âm đế hung hăng ấn một cái, tiếng rên rỉ vang lên, dâm huyệt vừa khép lại chưa bao lâu, rất nhanh liền lần nữa ướt át.

Ngón tay dính chất lỏng trong suốt xe nhẹ đường quen mà tìm đến lối vào hậu huyệt, sau đó liền khiến nó dễ dàng được đẩy ra, vật thể hình trụ lạnh băng cứng rắn kia càng thẳng tắp đăm vào thật sâu trong nội thể y.

Vật hình trụ này dùng Hàn Ngọc chế thành, toàn thân lạnh buốt lại có công hiệu dưỡng sinh.

Cũng có lẽ sinh ra trên người mang cả hai bộ phận khí quan khác biệt, thân thể Cung Viễn Chủy trước nay không tính là tốt, quanh năm uống thuốc mà thi thoảng vẫn sinh bệnh.

Về sau trong khoảng thời gian Cung Thượng Giác quanh năm mang binh chinh phạt tại phương Bắc cực hàn phát hiện ra khối Hàn Ngọc này, hắn tiêu phí biết bao nhân lực cùng vật lực hòng vận chuyển nó trở về hoàng cung. Sau đó hắn còn mời thợ thủ công danh tiếng, dùng ba tháng mới chế thành giường hàn ngọc thập phần tinh xảo dễ chịu, đến hiện tại vẫn đang lưu lại trong Dưỡng Tâm điện.

Phần còn lại ước chừng khoảng kích thước cánh tay bị Cung Tử Vũ mang đi. Hắn tu luyện công pháp chí âm chí hàn, đặt mảnh Hàn Ngọc này trong phòng sẽ phụ trợ hắn gia tăng công lực.

Mà một khối ngọc hình trụ này, Cung Thượng Giác lưu lại trong tay, mấy ngày trước đúc thành long ỷ ngẫu nhiên nhớ tới, ngọc trụ liền như vậy có đất dụng võ.

//

"Buông lỏng, đừng sợ, sẽ không đau."

Cung Viễn Chủy một thân hoàng tử mau bệnh, lại phá lệ yếu ớt khó hầu hạ, có chút rách da liền kêu khóc đi tìm Cung Thượng Giác vì y làm chủ bôi thuốc, từ nhỏ đến lớn đều là như thế.

Nhưng cũng không phải là y không thể nhịn đau, chẳng qua là tiểu hài tử cầu người chú ý, lúc thật sự bị trọng thương, y ngược lại không nói tiếng nào.

Khôi phục một chút tri giác hai tay nhẹ nhàng ôm cổ Cung Thượng Giác, hai chân vắt trên thân eo của Cung Thượng Giác, cảm thụ được đồ vật lạnh buốt sau lưng càng tiến càng sâu, Cung Viễn Chủy nhịn không được gắt gao nhắm mắt lại.

Động tác uốn cong này rất mệt mỏi, Cung Thượng Giác một tay đỡ sau lưng Cung Viễn Chủy, một tay đặt trên ghế chống đỡ thân thể hai người. Ngọc trụ tiến sâu hơn một bước, mở ra mật đạo đã lâu chưa từng có ai ra vào, Cung Viễn Chủy nhịn đau đớn hừ nhẹ một tiếng, tứ chi quấn trên thân Cung Thượng Giác càng chặt hơn một chút.

Đầu trụ nhẵn nhụi nghiến lên chỗ mềm mại bên trong, đâm rút xoay tròn ma sát, quả bóng màu vàng trong dâm huyệt phía trước hồ như cũng cảm nhận được tác động, di chuyển càng nhanh loạn hơn.

Tiếng chuông thanh thúy lần nữa vang lên, Cung Thượng Giác chỉ cảm thấy đôi tay đang nắm cổ áo chính mình khí lực ngày càng lớn.

"Ngô -- A ách!!"

Rên rỉ bật thốt bị y đè nén trở lại trong cuống họng, bụng dưới trướng lên cơ hồ chứa càng thêm nhiều thứ chất lỏng không tên.

Cung Viễn Chủy run rẩy thân thể, cảm nhận được sau lưng vật trụ càng đụng càng sâu, ôm chặt Cung Thượng Giác, thân thể nhịn không được đem chính mình nhấc lên một cái.

"Sợ?"

Thiếu niên khiếp đảm gật gật đầu, sau một khắc liền cảm giác cả người chính mình bị đóng vào một chỗ sắc bén.

Đầu trụ mượt mà không ngừng đâm rút, nhắm vào chỗ thịt mềm hết lần này tới lần khác mài tới. Cung Thượng Giác lúc này đem cả người y vứt lại trên ghế, bờ mông không có gì bám vào rơi xuống mặt phẳng, toàn thân trên dưới chỉ còn một cái điểm tựa sau lưng.

Đau nhức rất nhanh từ một chỗ truyền khắp toàn thân, rơi vào hai bên chân bị người giơ lên, Cung Viễn Chủy dựa về sau, hai tay liền vô ý thức muốn chống xuống ghế nhỏm dậy.

"Đừng lộn xộn, cứ ngồi vậy đi."

Một câu nói rất bình thường.

Giống như hỏi một chút hôm nay thời tiết như thế nào, mặt trời chiếu xuống có nóng lắm không, nhưng Cung Viễn Chủy chính là chỉ ngốc nghếch nghe theo.

Bàn tay vươn giữa khoảng không cuối cùng bắt được đai lưng của Cung Thượng Giác, như thể rốt cuộc níu được một ngọn rơm cứu mạng.

Mặc dù chỗ dựa này nhìn vào cũng không tính là đáng tin cậy.

"Ca...... Ta đau......"

Thật sự đau.

Hơn nữa tới bây giờ giằng co cũng hơn một canh giờ, cao trào hỏng mất quá nhiều lần, y cũng rất mệt mỏi.

Đồ vật cứng rắn không giống cự vật của con người, lúc đầu nghiến tới còn tìm được tia sảng khoái, nhưng sau một thời gian chỉ còn lại nhức buốt thôi.

Cung Thượng Giác đón ánh mắt của y, khói sóng lưu chuyển, thủy quang liễm diễm, trái tim cứng rắn không chịu nổi lại mềm nhũng ra.

Nói muốn là y, nói đau không muốn cũng là y, như thế lật lọng âm tình bất định, như thể xem hắn là đồ ngốc mà trêu đùa.

Cúi đầu nhìn nhìn cái hông của mình, cuối cùng là lặng lẽ thở dài một tiếng rồi buông xuôi.

Tân đế đăng cơ, rất nhiều sài lang hổ báo tăm tia, kể cả những kẻ nhìn thấy hay ở chỗ nhìn không thấy cũng có.

Cung Viễn Chủy, vị hoàng đế này, tất nhiên về sau không thể tiếp tục như thế, suốt ngày cùng mình triền miên một chỗ không rời.

-- Mà trước mắt mà nói cấp bách nhất, chính là mấy lão già đang chờ truyền triệu ở bên ngoài kia.

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip