Chap 54: Vén màn

Dáng vẻ người đàn ông xiêu vẹo bước đi trên con phố không một bóng người. Vệt đèn đường ngả ố phủ lên thân ảnh cô độc một tầng ảm đạm u uất.

Di Lập không nhớ đã qua bao nhiêu thời gian bản thân không cảm thấy khổ sở và bi thương đến thế. Có lẽ kể từ khoảnh khắc cha anh - người duy nhất trên cuộc đời này cố chấp tin vào bản chất lương thiện và hào hiệp nơi anh - trút hơi thở cuối cùng trong màn trắng tang thương của bệnh viện.

Di Lập gắng sức bước thêm vài bước nặng nề rồi ngồi bệt xuống ven đường, lưng tựa vào thân cột điện cứng cáp và lạnh lẽo. Anh không rõ điều gì khiến cơ thể anh kiệt quệ đến vậy, do lượng rượu lớn tích luỹ trong máu, do quãng thời gian dài làm việc điên cuồng như tìm chết, hay do thứ đỏ tươi trong ngực trái đang rần rật dâng lên một cơn đau thấu tận xương tuỷ.

Anh thở hắt ra một hơi dài, nhắm nghiền lại đôi mắt tê rần. Hình ảnh cậu trai kia hiện về. Anh nghĩ đến dáng vẻ mất mát của cậu, đôi đồng tử mềm mại nhưng buồn bã, và những lời cậu nói...

"Tôi tin anh ấy, Lập."

"Dù không hiểu ngọn nguồn mọi chuyện, nhưng tôi tin Vu Dịch không phải người xấu."

"Dù tôi và anh ấy hiện giờ chẳng còn quan hệ gì, tôi vẫn tin anh ấy."

Khoảnh khắc hé lộ những thông tin thu nhặt được về người đàn ông giả danh Vu Dịch kia, điều Di Lập mong mỏi dĩ nhiên không phải khiến cậu trai kia hoang mang và nghi hoặc, cũng không mong cậu vì thế mà lập tức từ bỏ mối quan hệ với y. Dẫu vậy, phản ứng từ cậu, sự cả quyết và cứng rắn từ cậu, niềm tin vững chãi mà cậu đặt ở con người kia, hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của anh.

Cậu nói cậu tin y. Dù chẳng rõ thân phận thật của y rốt cuộc ra sao, và y đang toan tính điều gì, cậu vẫn tin y là một người tốt, còn khẳng định với anh niềm tin đó không phải mù quáng.

Và, lại một lần nữa, anh câm lặng nhìn cậu xoay lưng về phía mình để đi tìm người đàn ông ấy.

Khoé môi nhạt màu chua chát nâng lên một áng cười. Người đàn ông mạo danh đó, đến tận cùng đã vì cậu làm những gì? Nếu không phải tình yêu ăn mòn lý trí, kẻ mà đến cả thân phận thật cũng giấu giếm, ngay cả khuôn mặt cũng đi mượn của kẻ khác thì có gì đáng để được cậu tin tưởng?

Kẻ thứ ba như anh, đến tận cùng còn có thể ngu ngốc và thừa thãi hơn được nữa hay không?

Lại nói, anh đến tận cùng đang cố gắng làm điều gì, và liệu còn có thể vì cậu mà làm thêm chuyện vô nghĩa gì nữa đây?

Di Lập không biết. Không nghĩ nổi. Anh khe khẽ lắc nhẹ cái đầu nặng trịch, thật muốn nhắm mắt ngủ một giấc. Rượu khiến anh không còn là chính mình nữa. Dường như men nồng tích luỹ trong cơ thể đang từng bước biến anh thành một thằng đàn ông hèn mọn và nhỏ nhen, bởi lúc này đây tất cả những gì anh muốn là xộc vào tận nhà đập cho gã đàn ông bảnh choẹ kia một trận ra trò, bất kể y có là ai...

Lần đầu tiên trong suốt nhiều năm, Di Lập ước rằng mình vẫn là thằng choai choai vô pháp vô thiên ngày nào, có thể hung hăng ép buộc cậu ở bên, cũng có thể gây sự choảng nhau với bất cứ kẻ nào lượn lờ quanh cậu mà chẳng cần màng lý lẽ đúng sai, đến cả tự trọng hay liêm sỉ của bản thân cũng chẳng cần thiết phải màng.

Miễn là có được cậu...

Và, chỉ với một suy nghĩ thoảng qua đó, Di Lập bật cười thành tiếng.

"Thì ra, mình yêu cậu ấy đến thế... Đến nỗi mà chuyện ngu ngốc vô lý như vậy cũng nghĩ ra được! Thảm vãi! Thật chả ra làm sao..."

"Đội trưởng? Sao anh lại ngồi ở giữa đường vậy?"

Chất giọng trong trẻo của cậu thanh niên khiến Di Lập bừng tỉnh khỏi chuỗi suy nghĩ dài. Anh bần thần ngước mắt, nhận ra cậu trai ngốc nghếch vụng về từng là cấp dưới của mình – kẻ đã bị thuyên chuyển khỏi sở hình sự gần hai tuần trước do quãng thời gian thực tập không đáp ứng được yêu cầu do Sở trưởng đề ra.   

"Lương Thiện Nhân? Thằng đần nhà cậu..."

Họ Lương kia không hề tự ái vì hai chữ "thằng đần" phát ra từ miệng đối phương, cậu cúi người kề sát anh, đôi mắt bàng hoàng mở to đầy lo lắng. Cậu khịt mũi, nhận ra hương rượu thoang thoảng tản mạn từ cơ thể người kia. "Anh uống rượu sao, đội trưởng?"

"Đội trưởng cứt gì? Ai mà thèm là đội trưởng của cậu?" Di Lập khoát tay, thô bạo đẩy một đường rồi vịn vào cột điện khó nhọc đứng dậy.

Lúc này, hơi rượu dù đã bay đi ít nhiều, nhưng những bước chân vẫn loạng choạng chưa vững. Bước được vài bước, Di Lập nặng nề đổ ập xuống, lại lập tức cảm nhận lồng ngực mình được người kia vụng về đỡ lấy. Cậu trai gầy gò vừa hấp tấp vắt cẳng tay người đàn ông cao lớn qua vai mình vừa lắp bắp.

"Anh... Anh có sao không? Để em đưa anh về nhà."

"Mà... đội trưởng Lập, nhà anh ở đâu ấy nhỉ?"

"Muốn về nhà tôi?" Di Lập nâng lên khoé miệng ngạo nghễ, cười một điệu cười vừa cợt nhả vừa vô lại. Anh xoay người, dễ dàng áp cả cơ thể cậu trai kia vào tường. Hơi thở ấm nóng vương vất men cay phả vào khuôn mặt nhỏ đang căng cứng vì bất ngờ và sợ hãi.

"Cậu thì ra cũng là tuýp chủ động đấy chứ nhỉ?"

Lương Thiện Nhân không lường trước tình thế này, cả cơ thể bỗng chốc bị bao vây chặt cứng không thể nhúc nhích. Dù vậy, cậu không hề phản kháng, chỉ giương đôi mắt đen tuyền đầy hoang mang lo lắng nhìn anh.

"Anh... Anh đang nói gì vậy, đội trưởng?"

Di Lập không để ý cậu trai kia bị mình doạ sợ, anh ghì chặt lấy cậu, bàn tay nâng lên chiếc cằm nhỏ nhắn, ép cậu ngẩng mặt để ánh đèn đường vàng vọt soi rọi. Anh nhìn sâu vào khuôn mặt non nớt, càng sâu hơn vào mục quang đen láy xinh đẹp.

"Tôi nói, cậu hiện tại là đang muốn về nhà với tôi sao?"

"Vâng?" Lương Thiện Nhân mạnh mẽ gật đầu. "Anh say rồi, em đưa anh về!"

Di Lập không nhịn được bèn ngửa cằm hếch mặt lên trời cười sang sảng. Anh buông cậu ra, một tay ôm bụng một tay phất qua phất lại.

"Mẹ kiếp... Thôi bỏ bỏ bỏ, không đùa với cậu nữa, cái loại đần như cậu dù chỉ một miligram hài hước cũng đéo có!"

Đôi mày thanh mảnh của Lương Thiện Nhân chau lại, rõ ràng dù chỉ một chút cũng không hiểu gã đội trưởng cũ của mình đang lảm nhảm hàm hồ chuyện gì. Cậu trai nhỏ tần ngần đôi ba phút trước khi đưa ra lòng bàn tay mềm mại mát lạnh áp lên vầng trán nóng bừng của người đàn ông.

"Anh đã uống bao nhiêu rượu vậy, đội trưởng? Không muốn về nhà? Hay là em gọi cho anh xe cấp cứu nhé?"

Di Lập không rõ vì sao lại vì một hành động ngốc nghếch này mà có chút sững sờ bối rối. Dường như tất thảy phẫn uất lẫn bi thương cuồn cuộn như sóng cả trong lòng đều được khoả lấp bởi cảm giác mát lành dịu êm từ lòng bàn tay cậu. Anh đằng hắng, lùi lại một bước tránh đi đụng chạm từ cậu.

"Đồ đần này, say rượu thôi mà phải gọi xe cấp cứu à? Cút về nhà đi, loại người dở hơi cám hấp như cậu tốt nhất đừng có ra đường nhiều làm gì, dễ tuyệt chủng lắm đấy!"

Di Lập xoay người, nhanh chóng rời khỏi cậu. Đi được một đoạn, anh bất nhẫn xoay đầu, biểu hiện khuôn mặt không giấu nổi nỗi ngán ngẩm.

"Ông tổ Tam Tạng của tôi ơi, cậu đi theo tôi làm gì? Muốn về nhà với tôi thật đấy à?"

Lương Thiện Nhân đang tò tò nối gót sau anh thì bị phát hiện, cậu trai nhỏ khựng lại, sượng sùng gãi đầu gãi tai rồi chỉ trỏ về phía trước. "Thì... là... thật ra nhà em cũng đi hướng này ạ! Đội trưởng!"

Di Lập đáp cho Lương Thiện Nhân một cái nhìn nghi kị.

Hoá ra tên nhóc ngốc nghếch này cũng biết nói dối, rõ ràng hồ sơ nhân sự của cậu ta ghi địa chỉ ở chỗ khác, trí nhớ tuyệt đỉnh của Di Lập đã tự động ghi lại tường tận mọi thông tin về cậu dù mới chỉ liếc qua. Nhà của Lương Thiện Nhân dù thực chất không quá xa khu vực này, nhưng hiển nhiên lối đi hiện tại không phải là cách về nhanh nhất.

Cậu trai hiền lành đơn thuần này, rõ rành rành là đang rất lo lắng cho anh. Muốn đi theo bảo vệ anh? Muốn đưa anh về đến tận nhà mới yên tâm nổi sao?

Di Lập thấy trong lòng dâng lên một đợt trào phúng. Thân là cảnh sát, không những thế còn là nhân vật tinh nhuệ ưu tú bậc nhất sở hình sự Thiên Tân, ấy vậy mà lại để một tên nhóc vụng thối vụng nát như Lương Thiện Nhân phải ái ngại lo lắng đến mức ấy, chẳng phải là mất mặt quá rồi sao?

Cuối cùng, Di Lập xoay đầu, không buồn đôi co, cũng không bóc mẽ lời nói dối vụng về kia.

"Thôi thì kệ cha cậu!"

"Dù sao thì, bây giờ tôi cũng không phải đội trưởng của cậu nữa, không tiện ra lệnh cho cậu nữa."

"Lương Tam Tạng, từ rày trở đi, cậu muốn làm quái gì thì làm!"

----

Mạc Quan Sơn guồng chân chạy nhanh đến mức gần như hụt hơi. Cậu khựng lại trước cánh cổng trắng quen thuộc, nhận ra chiếc Audi bạc mà Vu Dịch thường lái vẫn đỗ trước nhà, cậu đoán y vừa đi công chuyện về mà chưa kịp đánh xe vào sân.

Hoặc y đang chuẩn bị rời đi.

Cậu hơi nghiêng đầu nhìn vào trong sân, bắt gặp thấp thoáng tiếng người đôi co, tiếng bước chân ráo riết. Rất nhanh liền thấy bóng dáng hai người vội vã tiến ra, một nam một nữ, không phải sánh bước cùng nhau, mà là một người đang guồng chân đuổi theo một người.

Mạc Quan Sơn nhanh chóng khum người nấp vào mạn sườn chiếc xe. Cậu quả thực không rõ mình vì sao phải trốn, cả cơ thể dường như chỉ hành động theo phản xạ. Thế nhưng, ngay khi nhận ra hai bóng người kia thuộc về ai, cậu biết hành động đó là sáng suốt.

Lý Tư Duệ và Vu Dịch.

Cậu nghe thấy họ tranh cãi điều gì đó, âm lượng không đủ lớn để có thể hiểu rành rọt. Chữ được chữ mất, Mạc Quan Sơn mơ màng đoán biết họ đang nói gì đó về Hạ Trình. Cậu di chuyển vài bước, vòng ra phía sau xe, nơi gần họ hơn một chút. Và dẫu biết rõ bản thân đang xâm phạm quyền riêng tư của người khác bằng việc rình nghe trộm, Mạc Quan Sơn vẫn không dừng lại được.

"Vu Dịch!" Lý Tư Duệ kéo giật tay người đàn ông lại, qua giọng nói có thể nhận ra cô dường như rất nóng giận. "Anh muốn làm gì? Tại sao đột nhiên thay đổi kế hoạch?"

"Không phải thay đổi, chỉ là đẩy nhanh tiến độ một chút." Mạc Quan Sơn nghe chất giọng trầm khàn quen thuộc cất lên, tuy nhiên thay vì sắc thái ôn thuận nhu hoà thường thấy, giọng nói này hiện tại mang ngữ khí đanh thép và sắc sảo hơn nhiều, thậm chí có chút gì đó như là nạt nộ.

Vu Dịch nhanh chóng mở cửa ghế lái, lại bị bàn tay cô gái kia mạnh mẽ kéo lại. Cô dứt khoát vươn người đóng sập cửa xe rất thô bạo, còn xoay người đứng chắn trước cánh cửa, nhất định không để người đàn ông rời khỏi.

"Không! A Dịch! Anh quay vào nhà ngay! Đừng nghĩ là em sẽ để anh dấn thân vào chuyện nguy hiểm như thế!"

Mạc Quan Sơn nín thở lắng tai nghe, dường như có tiếng người kia khe khẽ thở dài.

"Tư Duệ, em tránh ra..."

"Em biết rõ chuyện này nguy hiểm, vậy đừng ép bản thân liên luỵ, đây vốn là chuyện không liên quan gì đến em. Anh hiện tại hiểu rất rõ mình đang làm gì."

"Không-liên-quan-gì-đến-em ư?" Lý Tư Duệ vụt trở nên hung hăng bất nhẫn, cô gằn giọng, vẫn giữ âm lượng đủ thấp nhưng rõ ràng đã cạn sạch nhẫn nại. "Mẹ nhà nó chứ! Anh nói vậy mà nghe được à? Sao có thể không liên quan gì đến tôi được?"

Mạc Quan Sơn giật thót vì câu chửi thề dõng dạc phát ra từ cô gái luôn nhất mực đoan trang và kiểu cách này.

"Sau năm năm nhằng nhẵng theo sau bảo vệ anh, đi khắp nơi ăn cắp ăn trộm thậm chí ăn cướp đủ loại thông tin cho anh, vì anh mà cắn răng gò mình vào vai một đứa con gái thuỳ mị vô dụng, vì anh dựng lên màn kịch hôn thê sến sẩm tởm lợm này. Mẹ kiếp, anh nghĩ tôi vì cái gì mà vào sinh ra tử, năm lần bảy lượt suýt thì toi luôn cả mạng? Cuối cùng, đổi lại, đối với anh tôi vẫn là một người 'không liên quan' đấy à?"

Mạc Quan Sơn âm thầm nuốt khan, cậu cảm thấy căng thẳng không hẳn chỉ vì những điều bản thân vừa nghe được, mà còn vì chiếc mặt nạ Lý Tư Duệ luôn mang nay dường như đã rơi xuống vỡ tan tành. Cô lộ rõ bản chất là một cô gái cứng rắn, nóng nảy và hung hăng, cũng có chút vô pháp vô thiên và khó kìm chế cảm xúc, nhưng hoàn toàn không phải người ở phe đối lập với Vu Dịch.

Lý Tư Duệ khoát tay, đẩy mạnh vào vai trái của người đàn ông, động thái có phần lỗ mãng này quả thực không hề giống với nhân vật mà cô vẫn kiên trì sắm rất tròn vai suốt thời gian qua.

"Thôi thì không liên quan cũng chả sao! Anh nghĩ cái gì đối với tôi không quan trọng! Nhưng đối với anh, đến Hạ Trình cũng không liên quan luôn à?"

"Tất nhiên không phải."

"Không phải? Không phải mà anh năm lần bảy lượt làm trái với chỉ thị từ anh ấy? Anh ấy bảo đợi thời cơ hành động, có lần nào mà anh đợi không? Hay, anh ấy nói đừng có dây dưa với cái cậu họ Mạc kia, ít nhất là cho tới khi chúng ta xong việc, anh có nghe anh ấy không? Chính anh lôi cậu ta vào chuyện này, giờ cũng vin vào cậu ta để phá tan tành kế hoạch đã cẩn thận giàn xếp suốt thời gian qua!"

"Tôi chính là không muốn lôi cậu ấy vào vòng xoáy đẫm máu này, Tư Duệ! Cho nên dù phải hành động một mình, tôi cũng sẽ làm! Kết thúc gọn một phen, được ăn cả ngã về không. Tránh ra!"

Y đưa bàn tay đẩy cô gái sang một bên, lại bị cô thô bạo gạt phăng.

"Cậu ta vốn đã là một phần của chuyện này rồi! Khốn kiếp! Từ lúc anh gửi chứng cứ về vụ việc xảy ra năm đó giữa Mạc Tư Vũ và Hạ Trạch Dương đến sở hình sự, anh đã lôi cả cậu ta vào kế hoạch trả thù của chúng ta rồi!"

"Mà không..." Lý Tư Duệ dường như cố tình tạo ra một khoảng ngắt giữa câu nói của mình. Đôi mắt hạnh xinh đẹp nhìn xoáy sâu vào cặp đồng tử đã nhuốm màu đau đớn của người đàn ông, bởi lời buộc tội từ cô.

"... Nói đúng hơn, phải là từ khoảnh khắc anh phái tôi và Khâu Vũ đi giải quyết vụ bê bối lộn xộn mà cậu ta dính vào ở khách sạn Park Hill."

Nghe đến đây, Mạc Quan Sơn cứng đơ cả người. Trí não hỗn độn bị chủ nhân ép hoạt động hết công suất, cố gắng chắp nối những thông tin rời rạc vừa nắm được. Thì ra kẻ nặc danh gửi thông tin tố cáo Hạ Trạch Dương đến sở hình sự chính là Vu Dịch. Còn nữa, sự việc cậu bị đổ lỗi oan ở Park Hill một thời gian trước, hoá ra được giải quyết êm thắm cũng là bởi có sự góp mặt của Lý Tư Duệ kia.

Mạc Quan Sơn nín chặt hơi thở, lắng tai nghe cô gái kia gằn từng tiếng tiếp tục điều mình đang dang dở.

"Kể từ khi anh quyết định ngừng dõi theo từ trong bóng tối để mang cái tên Vu Dịch bước ra ánh sáng gặp lại cậu ta, anh đã lôi cậu ta vào chuyện này rồi."

"Cả cậu con trai đó, cả tôi và Hạ Trình, đều bị anh xoay như chong chóng, chỉ vì sự ích kỷ của một mình anh! Anh luôn làm mọi việc tuỳ hứng mà không màng đến hậu quả gì hết!"

Lời buộc tội buông xuống không hề ngần ngại. Lý Tư Duệ đột ngột áp sát, dùng ngón trỏ kiên quyết chỉ vào mặt đối phương, đôi đồng tử xinh đẹp ánh lên cái nhìn tức tối.

"Vu Dịch, ngừng ích kỷ lại và nghĩ cho người khác đi! Hiện tại nếu anh nhất định muốn hành động theo cách riêng của anh, Hạ Trình sẽ bị liên luỵ. Anh ấy rất có thể sẽ bị Hạ Trạch Dương giết nếu như mọi chuyện bại lộ. Lão già đó chính là kẻ con trai mình cũng có thể xuống tay, không những thế còn bằng cách thức tàn độc nhất, chẳng phải anh là người biết rõ điều đó hơn bất cứ ai sao? Hạ Trình dù làm cái gì cũng nghĩ cho anh đầu tiên, đặt mạng sống của anh lên trước cả bản thân, nhưng anh dù chỉ một chút cũng không thể vì anh ấy sao? Người họ Mạc kia quan trọng với anh lắm sao? Quan trọng đến thế nào? Có hơn cả anh trai anh không?"

Hai chữ "anh trai" thoát ra từ khoé môi cô gái đi vào tai Mạc Quan Sơn lúc bấy giờ khốc liệt và oanh tạc như một luồng sét đánh thẳng vào tâm trí. Cậu điếng người chết lặng, đồng tử co lại cực độ vì kinh ngạc và sững sờ.

Cô gái này rốt cuộc đang nói cái gì... Hạ Trình sao lại là anh trai của người đàn ông kia được? Mà, người kia rõ ràng cũng không hề phản bác lại điều đó. Bằng chứng là y đang nhíu chặt đôi mày lưỡi mác lại mà nhìn cô trân trối, dường như tâm trí bị đả kích mạnh mẽ của y đang phải cực lực nhẫn nhịn.

Nếu những lời Lý Tư Duệ nói là đúng... thì tất cả những chuyện này là như thế nào?

"Mạc Quan Sơn, người không phải Vu Dịch, là người đàn ông kia."

Lời khẳng định chắc nịch của Di Lập vang vọng vào trí não đang dần trở nên đờ đẫn tê dại bởi hàng vạn câu hỏi xoay vần.

Thế rồi, có một điều gì đó bất thần vỡ toang trong tâm trí. Mạc Quan Sơn cảm thấy bản thân đã ngộ ra, rõ ràng, đột ngột, như thể một luồng sáng chói lòa ùa vào căn phòng tối mịt mù. Nó khiến cậu choáng váng và xây xẩm.

Chỉ là, điều đó quá hoang đường để có thể là sự thật.

"Không, chuyện này là không thể! Không thể nào!" – Cậu nghe tiếng nói nào đó từ sâu bên trong cật lực bác bỏ giả thuyết mình vừa đưa ra.

Mạc Quan Sơn lại thấy trước mắt hiện ra một vực thẳm. Và giấc mơ hoang hoải đêm nào đó hiện về, với người thanh niên tóc đen lơ lửng bên mép vực, hướng về cậu một ánh mắt vô hồn.

Trái tim dội thình thịch như muốn nổ tung, huyết mạch toàn thân căng cứng, Mạc Quan Sơn chưa bao giờ cảm thấy ngực mình chật hẹp đến vậy. Hơi thở dồn dập hỗn loạn, toàn thân cậu bỗng chốc chao đảo, phải bấu một tay vào thân xe. Trong nỗ lực tuyệt vọng để ngăn không cho bản thân phát ra bất cứ âm thanh nào, Mạc Quan Sơn cắn chặt môi dưới đến gần như bật máu.

Khoảnh khắc đó, tất thảy suy nghĩ trong đầu dường như trống rỗng, Mạc Quan Sơn không rõ bản thân hiện tại đang phải trải qua thứ cảm xúc gì, chỉ biết nó khiến cơ thể cậu đột ngột mất đi toàn bộ sinh lực vốn có. Đầu gối bải hoải, cậu thoát lực ngồi sụp xuống tựa lưng vào cốp sau. Cảm giác lạnh lẽo truyền đến từ vỏ xe kim loại trơn láng dường như khiến cả cơ thể cậu trai run lẩy bẩy không thể kiểm soát.

Hoàn toàn không hay biết cuộc đối thoại đang bị nghe lén bởi một kẻ thứ ba, Lý Tư Duệ bồi thêm một câu. Câu nói này, đối với Mạc Quan Sơn lúc đó, giống như một viên đạn bắn ra từ khẩu súng đã lên nòng, ghim thẳng vào trái tim đang lẩy bẩy đau đớn. Một nhát súng chí mạng mà cậu là nạn nhân.

Thế nhưng, câu nói này đồng thời cũng là lời lý giải thoả đáng nhất cho tất cả những khúc mắc đang xoay vần trong cậu.

"Anh... muốn Hạ Trình phải rơi xuống vực thẳm mà tan xương nát thịt giống như anh năm đó, anh mới vừa lòng sao, A Dịch?"

Cô gái khe khẽ lắc đầu, khuôn mặt xinh đẹp giờ khắc đó hằn lên nét đau đớn chua xót không tài nào che giấu.

"Không..."

"Nếu như anh đã muốn bước chân ra khỏi kế hoạch dài hơi của chúng ta, thì tôi cũng không thể tiếp tục gọi anh bằng cái tên của người đã khuất ấy nữa..."

"Phải vậy không, Hạ nhị thiếu gia?"

Khoảnh khắc đó, trái tim Mạc Quan Sơn như thể đã ngừng co bóp. Từ trong lồng ngực bộc phát ra cơn đau như xé ruột xé gan. Cậu không thể hô hấp. Toàn bộ những suy nghĩ đan xen rối bời bỗng chốc đều rơi loảng xoảng xuống chân.

Khoé mắt cậu, cổ họng, sống mũi... Tất cả đều cay xè.

"Đừng có gọi tôi như thế!" Ngữ điệu của Vu Dịch vụt trở nên sắc lẻm. Tính nhẫn nại những tưởng luôn đầy ắp trong cung cách cố hữu nơi y, nay dường như đã hoàn toàn tan biến.

Không khó để nhận ra người đàn ông này đang khích động và giận dữ - thứ cảm xúc Mạc Quan Sơn chưa từng bắt gặp trong suốt quãng thời gian kế cận y.

Hoặc giả, chiếc mặt nạ y vẫn luôn đeo suốt năm năm qua đã hoàn toàn bị vứt bỏ, khoảnh khắc nghe từ miệng người kia cái danh xưng y đã đặt xuống từ lâu và luôn cật lực tránh né.

"Hạ thiếu gia đó đã chết rồi, năm năm trước! Tôi hiện tại không phải là người của Hạ gia nữa. Nghĩ đến việc mình vẫn mang trong mình dòng máu của ông ta, tôi chỉ hận một nỗi không thể rút cạn máu của chính mình!"

"Hạ Trình chắc chắn cũng có cùng cảm giác như thế!"

"Đúng! Cô nói đúng, Tư Duệ! Tôi ích kỷ. Tôi làm mọi thứ theo ý mình. Tôi chỉ nghĩ cho mỗi cảm xúc của tôi. Cô nói thế nào cũng được, chỉ cần cô đừng cản tôi lại!"

"Tư Duệ, kết thúc nhanh chuyện này chẳng phải cũng là điều mà cô mong mỏi hay sao? Cô sẽ không cần phải đi theo làm vệ sĩ cho tôi, không cần gò mình đóng giả hôn thê của tôi theo lời Hạ Trình nữa! Ngày ngày cũng không phải nhìn vào khuôn mặt của người đã khuất này mà cảm thấy đau lòng nữa, chẳng phải sao? Vu Dịch này ở trên trời chắc chắn cũng không thích thú gì việc có một người khác ngang nhiên sống cuộc đời đáng lẽ là của anh ta!"

Giữa những hơi thở dồn dập, người đàn ông dừng lại, nhìn sâu vào đôi mắt hạnh xinh đẹp lúc này đã dâng đầy sóng nước của cô gái. Y biết rất rõ nhắc đến cái chết của Vu Dịch đồng nghĩa với việc khơi lên cơn đau âm ỷ trong lòng cô gái này, nhưng hiện tại y rất cần lợi dụng điều đó. Y ghì lấy hai vai cô, cúi thấp người, cũng đè thấp âm lượng trong lời nói xuống, dường như chỉ còn là những tiếng rì rầm như gió thoảng.

"Tôi cũng mệt mỏi quá rồi, Tư Duệ... Cơ thể này đang dần đi đến giới hạn. Tôi không còn nhiều thời gian nữa."

"Đặt cậu ấy vào nguy hiểm là đi ngược với mục đích ban đầu của tôi. Tôi cho dù có mất mạng cũng sẽ ngăn việc đó lại... Suy cho cùng, tôi từ chối thần chết, từ địa ngục quay lại đây cố chấp sống tiếp cuộc đời của một kẻ thân tàn ma dại, không phải chỉ để trả thù."

"Trả thù Hạ Trạch Dương chỉ là lý do phụ, lý do chính là tiếp tục âm thầm bảo vệ cậu ấy cho đến khi không thể nữa. Cô có hiểu không? Tôi dẫu cho phải bỏ đi cái mạng rẻ mạt này, cũng sẽ không để cậu ấy phải dấn thân vào nguy hiểm."

"Mẹ kiếp! Im đi, Hạ Thiên!" Lý Tư Duệ dường như quá uất ức, không thể im lặng thêm. Cô gần như quát lên trong cơn phẫn nộ. Cái tên cả hai người đã từng giao ước sẽ không nhắc đến cũng theo cơn thịnh nộ mà buông xuống.

Cái tên ấy thoát ra từ miệng cô, biến thành lưỡi dao vô hình tàn bạo đâm xuyên vào lồng ngực cậu trai đang nép mình run rẩy trong bóng tối kia.

"'Cái mạng rẻ mạt' mà anh đang nhắc đến, là do Hạ Trình liều cả mạng của anh ấy để mang về đấy! Người đã từng đứng bên bờ vực cái chết như anh đáng lẽ phải hiểu sự sống đáng giá nhường nào chứ? Cả hai anh em các người bị cái quái gì vậy? Tại sao chẳng có ai quý trọng mạng sống của chính mình? Vì người khác mà đến cái chết cũng không màng! Điên hết rồi à?"

Người đàn ông nín thinh trong vài giây, ánh mắt không hề rời khỏi cô gái mạnh mẽ cứng cỏi trước mắt. Năm năm quen nhau không hề dài, nhưng cũng đủ để y hiểu rõ cô. Lý Tư Duệ dù miệng mồm có hơi độc địa nóng nảy, đổi lại tâm tính rất tốt. Và, dẫu cho cô thể hiện ra ngoài là một cường nữ khó lòng bị bất cứ ai quật ngã, thì tận sâu bên trong, lòng dạ cô vẫn chỉ là một nữ nhi yếu mềm.

Y biết cô gái này rõ ràng đang lo lắng cho mình, và cho dù nỗi lo đó chỉ bắt nguồn từ tình yêu mà cô dành cho anh trai y, thì nó cũng rất đáng để được trân trọng.

Y buông xuống một hơi thở dài, mỉm cười dịu dàng. Hơi thở của y biến thành một đám mây mờ mờ trong gió rét.

"Tư Duệ..."

"Cô yêu Hạ Trình đến thế, tôi nghĩ là cô hiểu."

"Cô luôn nói anh ấy là ân nhân của cô, là người mang đến cho cô mọi thứ: năng lực, tiền tài, võ nghệ, cuộc sống mà cô hằng mơ ước... Thế nhưng, hình như cô không nhận ra, rằng 'mọi thứ' mà cô có, chính cô cũng đã đem hết cho Hạ Trình trong suốt thời gian đi theo với danh nghĩa là thủ hạ đắc lực của anh ấy."

"Cô hỏi tôi vì sao có thể không màng mạng sống của mình vì người khác? Mạc Quan Sơn không phải là 'người khác', cậu ấy là người tôi yêu, yêu từ khi tôi còn là Hạ Thiên, cho đến bây giờ..."

Y ngắt quãng giữa chừng. Khoé miệng vẽ lên một áng cười đau xót.

"Hiện tại, dù chẳng rõ bản thân mình rốt cuộc là ai, tôi vẫn yêu cậu ấy, và sẽ còn yêu cậu ấy cho đến khi lìa đời."

"Tư Duệ, kể từ khi cô yêu Hạ Trình, đã có bao giờ cô thôi nghĩ cho anh ấy mà sống vì mỗi bản thân mình chưa?"

Lý Tư Duệ cứng họng, cô rũ mắt nhìn xuống, tránh đi ánh nhìn như xuyên thấu tâm can từ đối phương. Làn sương trong đôi mắt đã phủ ngợp cả cơn giận đang sục sôi. Những lời vừa nghe dường như đã chạm vào yếu huyệt sâu thẳm nhất nơi trái tim cô, làm lung lay toàn bộ lý trí vẫn luôn cứng rắn như sắt thép và khiến cô bỗng chốc cảm thấy bản thân yếu đuối đến lạ thường.

Cô đã yêu Hạ Trình, kể từ lần đầu tiên người đàn ông đó bước chân vào cô nhi viện nhà thờ và thay đổi hoàn toàn cuộc đời cô. Cô yêu anh, yêu chân thành và nồng thắm. Cô thậm chí chưa từng đem mạng sống của mình ra để so đo, rằng nếu một ngày buộc phải lựa chọn, cô sẽ chọn mạng anh hay mạng mình. Bởi vì, trong tâm trí của một đứa bé bị chính mẹ đẻ vứt bỏ từ khi lọt lòng, luôn luôn ám ảnh bởi suy nghĩ mình là kẻ vô giá trị, người ân nhân cứu vớt cuộc đời thê lương của cô và đem tới ánh sáng hy vọng thực chất không phải là vị Chúa xa vời ngày nào cô cũng gọi tên kia, mà chính là anh. Trong lòng Lý Tư Duệ, sự tồn tại của Hạ Trình còn quan trọng hơn cả tín ngưỡng cô tôn sùng. Anh chính là niềm tin, là giấc mơ đẹp đẽ nhất nhưng cũng xa vời nhất mà cô luôn ấp ủ.

Cô luôn cho rằng mọi thứ của cô đều thuộc về anh, bao gồm cả sinh mạng. Thậm chí, vì anh mà tước đi sinh mạng của kẻ khác, cô cũng sẵn sàng. Lý Tư Duệ đã lao vào rèn luyện bản thân điên cuồng, tự biến mình thành một "công cụ" mà cô cho là hữu hiệu đối với anh, chỉ với một mục đích đó.

Hạ Trình thế nhưng lại chưa một lần yêu cầu cô vì anh mà giết người. Anh luôn nói, một mình anh dính chàm là đủ...

Cô gái trẻ nâng mắt, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm màu tro sẫm giống hệt người đàn ông cô yêu, nghe từng lời y nói, ôn tồn mà chắc nịch. Đáy lòng thoảng qua cảm giác đau thương. Suốt năm năm sát cánh bên người này chỉ vì nhiệm vụ mà ân nhân giao phó, cô chưa từng nghĩ rằng mình có thể hiểu tường tận nỗi lòng y. Thế nhưng, hiện tại, Lý Tư Duệ nhận ra, cô và y thật giống nhau, đều mang trong lồng ngực một trái tim từ lâu đã không còn đập vì chính bản thân mình.

Người đàn ông kia dường như hiểu những gì đang hiện hữu trong lòng cô gái. Y chớp đôi mắt sẫm màu sâu thăm thẳm, ngữ khí mang thêm vài phần quả quyết và kiên định.

"Tư Duệ, nếu như cô đã hiểu, thì đừng ngăn tôi lại nữa."

"Mối thù của tôi, của Hạ Trình, và của cả cậu ấy..."

"Chính tay tôi, con trai ruột của Hạ Trạch Dương, sẽ trả đầy đủ cho ông ta..."

"Trong đêm nay, Hạ Thiên này, sẽ kết thúc tất cả mọi chuyện!"

"..."

----

Đồng Đồng:
Ái dồ ôi, Tết nhất đến mông bận quá, ém mãi cái chap này các cô ạ. Mà viết chap để cởi nút thắt cho cả câu chuyện nó khó lắm ý, tôi viết xong xoá bao nhiêu bản rồi mãi vẫn không thấy ưng... 😢
Thôi cứ post vậy. Các cô đọc tạm cho đỡ buồn 😝

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip