Phần 17


"Nayeon, nếu không khỏe, tớ đưa cậu về trước nhé?"

Ngồi xuống bên cạnh cô bạn gái vẫn như thất thần trong phòng karaoke, Jin nói nhỏ.


"Không, không về. Hôm nay tớ nhất định phải hát mười bài." Nayeon bừng tỉnh, cắn môi.

Taec đang với lấy chai bia, nghe thấy liền bật ngón tay khen.

"Được được! Thế mới là tuổi trẻ chứ! Anh thích em rồi đấy!"

Jin thở hắt ra, nhìn Nayeon cắm đầu ghi tên bài hát. Khoảnh khắc đó, cậu không phải là không nhìn ra Chanyeol. Cậu còn biết rõ cô gái kia chính xác là Irene, điều mà Nayeon không thấy.

Mina cùng anh trai mình bước vào. Cô công chúa lập tức sà xuống khoảng trống còn lại bên cạnh Jin như sợ ai chiếm mất.

Rồi cứ thế, hơn một tiếng trôi qua, ba thành viên chủ lực làm công tác tra tấn, đã hát không hay còn hay thích hát: Nayeon, Taecyeon, Jeongyeon. So với ba thành viên thuộc tổ chịu-đựng: Jin, Mina, Minhyun. Rốt cuộc kết quả vẫn chưa ngã ngũ.

"Em ơi anh rất nghèo, tiền tiêu anh không có nhiều, mà tình yêu thì anh không bao giờ thiếu." Taecyeon vừa hát vừa bày trò, rút một bông trong lọ hoa nhỏ trên bàn, chìa ra trước mặt Nayeon làm động tác như cầu hôn. Cũng may Nayeon trước giờ chưa từng là fan của anh chàng, nếu không đã ngất tại chỗ rồi.

"Thời đại bây giờ mà cầu hôn kiểu đó thì ma nó lấy anh." Jeongyeon phá lên cười.

"Ê ê, chán thế! Ba đứa kia chỉ biết ngồi thôi hả?" Sau khi hoạt náo với "Cho anh xin số nhà", ca sĩ Taecyeon bắt đầu nhận ra sự thụ động lười biếng của phe kia.

"À, về nhạc nhẽo thì em dốt lắm." Jin gãi đầu, cười.

"Nói dối." Mina buột miệng.

"Trời ạ! Đây là karaoke, karaoke đấy, không phải The Voice hay Idol đâu, em chỉ cần biết đọc chữ trên màn hình rồi muốn hét hay rống đều được mà! Càng to càng tốt."

Đoạn quay sang Mina.

"Vậy thì em gái, biết đàn chắc cũng biết hát chứ?"


Mina bối rối xua tay.

"Em từ nhỏ hầu như ở nước ngoài, không biết bài tiếng Việt nào hết."

"Tiếng gì cũng được!"

Taecyeon sốt ruột, giật cốc nước tinh khiết khỏi tay... Minhyun, giúi một trong hai chiếc micro cho thiếu gia họ Hwang, rồi đứng lên phán như thánh.


"Sau những bản tình ca mùi mẫn, tôi và bạn Hwang Minhyun quyết định nhân danh những người anh trai gửi đến các cô em gái một ca khúc tiếng Anh."

Thò tay ôm eo rồi hôn lên má Jeongyeon, làm cô nàng ghê tởm suýt cầm lên lon nước gây ra án mạng.


"Thế giới bé thôi không to được bằng đôi mắt em
Đừng khóc em ơi! Hãy để nên vai này anh gánh vác thay "

" Ngoài kia bao la sóng gió, đừng quên tên anh
Đừng quên đôi môi, ánh mắt hay giọng nói trầm lặng
Vì người đàn ông em yêu mạnh mẽ vẫn luôn cười mỗi khi đau"


Sau màn độc diễn (vâng, độc diễn) bằng thứ tiếng Anh dở tệ, Taecyeon thậm chí còn tự cảm động "hức, hức" quay sang em gái.

"Thế nào hả em? Khóc chưa? Đây là bài tiếng Anh duy nhất anh biết đấy. Em thấy tình cảm gia đình có bao la không?"

"Biến thái thì có! Anh say rồi đấy!" Jeongyeon lè lưỡi.

...

Ở đằng kia, một cô em gái khác hơi thất vọng.

"Sao anh không hát?"

"Không có hứng." Người anh trai thở dài, ngả mình tựa vào lưng ghế sô pha, hờ hững liếc qua chỗ Taecyeon. Đã mấy năm rồi, ngoại trừ ông anh họ , mới có người dám lôi kéo Hwang Minhyun vào mấy chỗ giết thời gian này.

"Chúng ta đã cất công đến đây rồi... Có nhớ cái bài gì, mà hồi nhà mình ở Nhật, hay nghe trên các chương trình đón năm mới..."

Mina nhỏ nhẹ ngân nga. "Ở đâu đó trong vũ trụ bao la, có một thế giới rộng lớn trên bề mặt địa cầu xanh..."


"Mina hát bài này cùng tớ nhé."

Jin đột ngột lên tiếng, tay chỉ vào một trang trên quyển danh sách nhạc đặt mở trên bàn.


Khỏi phải nói, cô nàng tiểu thư gần như muốn rớt tim ra khỏi lồng ngực. Nhìn sang phía Nayeon đang mệt mỏi, tựa đầu lên vai Jeongyeon,Mina tần ngần, hỏi giọng ngờ vực.

"Cậu chắc chứ?"

"Sao lại không, nếu như cậu đồng ý." Jin cười dễ dãi.

"Và bài này tớ chắc chắn, cậu biết."


Hai người trong nhóm "chịu đựng", rốt cuộc khiến nhóm "hay hát" tâm phục khẩu phục với bản song ca "Time after time" cực kỳ đồng điệu. Đừng nói Jeongyeon, ngay cả "ca sĩ" Taecyeon cũng lặng người vì lần đầu tiên nghe live, bằng tiếng Anh, chất lượng đến như thế.

Để rồi ngay cả khi nhạc bài mới nổi nên, vẫn không ai nói câu nào. Cho đến khi Nayeon vỗ tay đôm đốp.

"Hay! Hay lắm! Xuất chúng! Haha! Bây giờ đến lượt tớ!"

Gương mặt đỏ lựng. Mắt ươn ướt, tướng đứng liêu xiêu đưa tay ra giật lấy micro từ tay Mina.

"Cậu say rồi! Ai cho cậu uống bia hả?"

Jin chỉ vừa kịp nhận thấy điệu bộ khác lạ của Nayeon, phát hoảng đẩy cô ngồi xuống.


"Không đâu, tớ nhất định phải hát tiếp!" Nayeon gắt.



"Em đã cố công vun đắp một tình yêu, nhưng tình yêu đó lại tan vỡ, và bóng tối bao trùm những khoảng thiên đường... Hãy lắng nghe trái tim mình, khi anh ấy gọi tên em. Hãy lắng nghe thật kỹ, bởi em chẳng thể làm gì hơn nữa... Đôi lúc em tự hỏi, tranh đấu có đáng không,

Khi những kỷ niệm quý giá đã bị cuốn đi theo sóng nước..."


Nayeon vừa hát vừa tự thay đổi lời lung tung, đến giữa chừng thì ngưng lại, ngồi xuống thở dài, gạt nước mắt.

Ngày 20 tháng 10 náo nhiệt, rốt cuộc đã kết thúc như thế.

Ngày 21 tháng 10 là Chủ Nhật, Im Nayeon thức dậy đầu đau như búa bổ, hầu như không nhớ làm thế nào mình về được tới nhà. Chậc, hôm qua mình bậy bạ quá, lại còn dám uống bia nữa chứ.

Ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, căn ngõ ngỏ yên tĩnh lạ thường. Nayeon sau khi đánh răng rửa mặt, rốt cuộc tần ngần không dám xuống ăn cơm, vì sợ đối diện với cơn giận dữ của ba mẹ.

Chợt, nhạc chuông điện thoại vang lên phía đầu giường.

"A lô, Nayeon nghe."

"Tớ xin lỗi vì cả ngày hôm qua không gặp cậu được một lần. Chúc mừng bây giờ có quá muộn không?"

Từ đầu dây bên kia, vang lên một giọng trầm ấm, dịu dàng quen thuộc. Nayeon tuyệt đối không cần nhìn đến màn hình di động, để biết là ai đang nói.

"Ừ, không sao. Hôm qua ai cũng bận hết. Jin học cùng lớp, mà mãi đến tối tớ mới gặp mà."

Nayeon nghe giọng mình nhẹ bẫng.

"Cảm ơn cậu."

"Hôm nay, tớ mời cậu đi uống nước, được chứ?"

"Được. Chan à, tớ cũng có chuyện muốn nói với cậu. Mình gặp nhau ở đâu?"

...

Nayeon mở tủ, lôi ra bộ váy đi chơi đẹp nhất cũng gần như là duy nhất (ngoài váy đồng phục), mà Nayeon chưa từng đụng đến. Say mê một công việc năm năm liền, cô chưa bao giờ là người chú trọng nhiều đến ăn mặc. Ngoại trừ Jeongyeon, so với tất cả những người con gái ở Kyunghee mà Nayeon từng gặp qua, cô đều giản dị hơn, xoàng xĩnh hơn. Lúc nào cũng chỉ giữ được mình ở mức tối thiểu, sạch sẽ gọn gàng.

Lần đầu tiên tiếp xúc với mỹ phẩm là hè năm mới rồi, khi anh trai bên Đức tinh tế gửi về một set đồ trang điểm Benefit để làm quà cho em gái mới lớn.

Còn chiếc váy này, là đi mua cùng với anh Suho và Sana. Con người đanh đá xấu bụng, lúc nào cũng khinh bỉ vẻ quê mùa của Nayeon đó, thật sự có mắt thẩm mỹ không tồi. Bỏ tiền tiêu vặt để dành cả tháng ra mua một chiếc váy đắt đỏ vì bị anh trai và bạn gái của anh trai kích động, Nayeon thật ra, cũng thầm kín mong rằng mình có nhiều cơ hội mặc nó.

Nhưng, đã tròn một năm rồi, đến mác giá còn chưa cắt. Một quản lý đội dance, chỉ có độc nhất hai người bạn thân là con trai, sau một mùa hè chỉ còn lại một. Nếu không ngược xuôi trong phòng tập, thì cũng ở nhà, hoặc trong thư viện học điên cuồng. Mặc váy này vào dịp gì, nếu như không phải hôm nay?

Thế nhưng, suy nghĩ một hồi, cô lồng chiếc váy vào mắc áo, treo lại vào tủ. Cũng quyết định, sẽ không trang điểm gì hết. Đơn giản mặc chiếc quần jeans lửng, áo phông trắng và cardigan màu be có mũ mặc ngoài.

Cô đã luôn mặc kiểu như thế này trước mặt Chanyeol, những khi không ở trường.

Việc còn lại, là làm thế nào để thành công ra khỏi nhà.

May phước, tuy cô không phải loại con gái hư hỏng thích trốn nhà đi chơi, nhưng cũng không phải dạng thánh thiện thiên thần quá đỗi thật thà. Nhìn chồng sách trên bàn, lập tức nghĩ ra một kế.

Tay cầm quyển tập toán, gương mặt ngoan ngoãn hối lỗi đứng trước mẹ đang ngồi xem ti vi.

"Con xin lỗi, hôm qua đã quá trớn. Con không cố ý."

"Cô vui vẻ bên ngoài, lúc đó có nghĩ đến bố mẹ ngồi nhà tâm trạng thế nào không?"

"Con biết, con xin lỗi, tuyệt đối không có lần thứ hai."

"Mẹ đã gọi cho cô bao nhiêu lần, là làm phiền cô sao?"

"Trong giờ học con đã tắt chuông, rồi quên bật lại."

"Mặc quần áo định đi đâu?" Người mẹ bấy giờ mới rời mắt khỏi màn hình, liếc từ đầu đến chân cô con gái.

"Con xin phép ra ngoài, có một số bài tập định hỏi Chanyeol."

"Làm sao mẹ tin được?"

"Mẹ có thể gọi điện hỏi cậu ấy."

"Đi đi."

Bà Im, mẹ của Nayeon vốn không phải là người khó tính trong mối giao lưu của giới trẻ, nhất là đối với những đối tượng bạn bè của Nayeon, mà bà rất hài lòng giống như Chanyeol.

"Nhớ về trước bữa tối.."


"Vâng ạ. Con xin lỗi chuyện hôm qua lần nữa."

Nayeon bẽn lẽn cắp tập vở quay ra khỏi nhà.


"Mai đi học, nhớ cảm ơn thằng Jin một tiếng. Nó đưa con về nhà. Nhận hết lỗi về mình, lại còn ép mẹ đừng mắng con."

Bà gọi với theo, khi cô con gái đang buộc dây giầy bên ngưỡng cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip