Phần 47


Nayeon vừa giật chiếc khăn từ trên tay Jin, vừa nói bâng quơ.

"Tớ tát cũng hơi bị đau đấy."

"À vâng, nhìn là biết."

Jin bật cười.


"Tớ cứ nghĩ cậu coi Mina là bạn?"

Cô ngạc nhiên trước thái độ "phũ phàng" của cậu.


"Chính vì coi Mina là bạn, tớ mới làm như thế."

Cậu nhún vai.

"Nếu không, cô ấy chẳng bao giờ khá được."


"Cậu có nghĩ con bé đó sẽ chạy về mách với Minhyun không?"

Vừa nghĩ đến khả năng này, Nayeon lại cảm thấy bực mình, máu nóng sôi trào. Sự ngu ngốc của hai người họ đã gây ra cho cô biết bao nhiêu là chuyện.


Chẳng ngờ, Jin lại bình thản lắc đầu.

"Không đâu, tớ đảm bảo."

Chiều hôm ấy, bầu trời lác đác mưa phùn.

Sau đó ba ngày liền, Mina không đến lớp. Nayeon biết tin Mina bị ốm nằm nhà, bấy giờ mới cảm thấy hoang mang tính gọi điện cho Minhyun xem thế nào, lại bị Jin ngăn cản.

"Kệ đi, những chuyện thế này để họ tự giải quyết tốt hơn."


...

Hôm ấy Mina dầm mưa cả buổi chiều ngoài ghế đá ở sân trường, về đến nhà vừa lầm lì đi vào phòng riêng lại bị Minhyun giữ lại, liền bộc phát cơn giận dữ. Rốt cuộc phòng khách nhà họ Hwang biến thành chiến trường giữa hai anh em. Gọi là cãi nhau cũng không đúng, vì một người chỉ biết thút thít khóc lóc liệt kê đủ các loại tội trạng của người kia, một người hoàn toàn rối bời bị động, không biết bấy lâu nay mình lại... đáng ghét như vậy.

"Ngay cả món ăn mà anh thích, em cũng không biết, vậy mà anh lại nói cho Nayeon."

Mina liệt kê đến điều thứ n, dường như hết hơi, khóc cũng không ra tiếng, liên tục lấy tay áo lau nước mắt ngắn dài.


"Vì em không hỏi bao giờ nên anh cũng..."

Minhyun tiếp tục thật thà một cách... đáng chết. Lúc này nói ra điều đó, không khác gì đổ ngược lại lỗi cho Mina. Hiển nhiên khiến cô nàng điên tiết lại bưng mặt khóc hu hu.


Vừa lúc ấy, ông Hwang cùng vợ vừa từ cuộc họp đại hội đồng cổ đông đi về. Với tính cách khắc nghiệt của giám đốc, vừa nhìn hiện trường là con gái đang khóc, thì không cần biết đầu đuôi thế nào, máu nóng đã sôi trào, bước lên...

BỐP!

Cái tát mạnh đến mức khiến cho Hwang Minhyun, vốn có một thể lực vững vàng cũng không tránh khỏi loạng choạng.

"Ba! Ba làm gì vậy?!"

Mina hoảng sợ kêu lên.


"Từ trước đến giờ! Tao đã bao giờ dạy mày bắt nạt em chưa?"

Câu hỏi, nhưng thực chất là lời định tội lạnh lùng.


"Con xin lỗi."

Minhyun không hề phủ nhận. Ngoại trừ một lần duy nhất cách đây hơn năm năm, cậu chưa bao giờ dám cãi lại ba mình.


"Ít nhất anh cũng phải hỏi xem chuyện như thế nào chứ? Sao chưa gì đã ra tay đánh thằng bé như vậy?"

Bà Hwang vừa chậm rãi cởi áo khoác, vừa bất bình lên tiếng.


"Nó làm gì con?"

Một câu cộc lốc, vẫn chưa nguôi sắc thái giận giữ.


"Anh Minhyun chẳng làm gì cả! Con buồn vì anh ấy định đi du học mà không nói cho con biết. Anh ấy giải thích. Tất cả chỉ có thế..."

Mina vội vã nói ra toàn bộ sự thật, lại dùng vẻ mặt khổ sở.

"Sao ba lại..."


Nhưng chưa nói hết câu, cô đã ngã ngất xuống tấm thảm lông ở phòng khách.

...

Vì dầm mưa cả buổi chiều, mà lại là mưa phùn trong thời tiết tháng hai giá lạnh, nên Mina phát bệnh, sốt cao đến 40 độ phải truyền nước khiến cho nhà họ Hwang từ trên xuống dưới đều xanh mặt lo lắng. Thể chất cô bé vốn ốm yếu, hay bệnh, nhưng đã lâu rồi cũng không bệnh đến mức liệt giường nghiêm trọng thế này.

Mãi cho đến đêm ngày thứ hai.

Ánh đèn ngủ màu vàng mờ mờ rọi xuống bên giường lớn, nơi cô gái tóc nâu có gương mặt xanh xao vừa tỉnh dậy sau hơn một ngày ốm li bì. Cô nhìn sang bên thành giường, thấy một mái đầu tóc nâu quen thuộc đang gục xuống, khuất trong tay áo nỉ.

"Minhyun ơi, dậy đi anh... Ngủ thế này lạnh đấy."

Mina yếu ớt nói, chỉ lớn hơn tiếng thì thầm một chút. Nhưng âm thanh dịu dàng quen thuộc đã vừa đủ kéo Minhyun ra khỏi giấc ngủ chập chờn.

"Em thấy đỡ chưa?"

Cậu vội vàng ngẩng lên.

"Có cần gì không? Có đói không?"


"Anh thức suốt cả đêm trông em sao?"

Mina ngước nhìn đồng hồ đã chỉ quá con số ba, liền rơm rớm nước mắt.


"Anh ngủ lúc chiều rồi."

Bên dưới đôi mắt xám rất đẹp là quầng thâm hiện rõ.


"Tại sao anh lại giấu em?"

Mina chẳng buồn để tâm đến lời nói dối vụng về của Minhyun. Cô không cần nói nhiều. Cậu cũng không cần hỏi lại. Dù Mina đã liệt kê ra rất nhiều tội trạng của Minhyun, nhưng lần này, họ đều biết, cô đang muốn nói đến chuyện gì.

"Ba không muốn em biết, sợ em buồn."

Cậu nói ra sự thật.


"Chuyện du học..."

Rốt cuộc, cô ngập ngừng.

"... không chỉ do ba quyết. Chính anh cũng muốn."


Chững lại một giây.

"Đúng vậy."

"Anh biết là em sẽ không đi theo."

Cô nhận xét cụt ngủn. Nhưng người con trai đối diện chẳng có vẻ gì là không hiểu.


Cậu nhìn xuống.

"Chính vì..."


Yên lặng một lúc lâu.

"Anh muốn..."

Minhyun thừa nhận.

"...ra khỏi nhà một thời gian."


"Thật sự không còn cách nào khác hay sao?"

Mina hỏi lại. Nét mặt cô bé không hề biểu lộ cảm xúc.


Cậu không trả lời.

"Em hiểu rồi."

Cô đưa tay gạt mớ tóc nâu hơi dài phủ trên trán người anh trai, rồi nhẹ nhàng nhỏm dậy, choàng tay ôm lấy cậu. Họ cứ ở yên như vậy một lúc lâu, cho đến khi Mina lại là người lên tiếng trước.


"Hình như... anh đói phải không?"

"Sao em biết?"

"Em nghe thấy tiếng tim anh đập, mạnh lắm."

Cô chớp mắt.


Trong khu vườn giữa lưng trời, cây lá thấm đẫm sương đêm. Đâu đó một khóm hoa quỳnh đang hé nở, hương thơm nhẹ nhàng lan tỏa...

"Anh đi làm cái gì rồi cùng ăn."

Minhyun buông em gái ra rồi đứng dậy. Mặc dù tim chẳng liên quan gì đến dạ dày, nhưng đã hơn một ngày không có gì vào bụng, tất nhiên sẽ đói.


...

Đêm hôm đó hai người ăn món súp được nấu vội vã bằng ngô đóng hộp. Mina đã suy nghĩ rất nhiều, rốt cuộc không đành lòng, lên tiếng.

"Em xin lỗi. Chỉ vì lo lắng cho em mà anh phải chia tay với Nayeon."

"Chuyện đó qua rồi. Đừng nhắc lại nữa."

"Anh cứ như vậy, khiến cho em thấy mình tệ lắm."

Mina nhỏ nhẹ, cố tỏ ra điềm đạm, nhưng đôi mắt nâu lại bắt đầu trở nên long lanh.

"Anh theo đuổi lại cô ấy một lần nữa đi, nếu là anh chắc chắn sẽ làm được. Em sẽ..."


"Quá muộn rồi."

Minhyun cắt ngang.


Mina là cô gái ích kỷ, nhưng dễ mềm lòng, nhất là đối với người thân trong gia đình. Khi nỗi ấm ức ít nhiều đã được giải tỏa. Thì còn lại trong cô chỉ là áy náy chất chồng. Và câu nói đơn giản, thành thật củaMinhyun, càng khiến cho Mina thấm thía được sức nặng của những rắc rối mà mình đã gây ra.

Vì vậy, mấy hôm sau lành bệnh, Mina đi học lại thì mâu thuẫn giữa hai người cũng coi như xí xóa. Nên rốt cuộc cũng chẳng ai phát hiện ra họ từng cãi nhau.

Tuy vậy, ai cũng thấy giờ đây họ lại thân quá mức cần thiết. Cứ sau mỗi giờ học, nếu không có việc gì Minhyun lại đến tận cửa lớp 12B04 để đón Mina.

....

"Thật chướng tai gai mắt hết sức mà!"


"Có phải công lao của tớ không? Chính là nhờ có tớ phải không? Thế đây là cái quái gì?"

Nayeon tăm tối quay sang Jin, vừa hỏi, vừa nhón tay rút ra một con gián chết khô queo trong ngăn bàn.

"Cái này phải dành cho Mina mới đúng! Tại sao cái gì tốt đẹp ngọt ngào thì con bé đó hưởng, còn tớ thì gánh mấy cái này?! Công lý ở đâu?!"


Jin vừa nhìn Nayeon âm u cầm con gián, đã không chịu nổi phá ra cười. Đúng là chỉ có Nayeon mới mạnh mẽ được như vậy. Mina mà nhìn thấy con gián này chắc chắn sẽ lăn đùng ra ngất.

Thấy bạn bè đã không đồng tình với mình còn phá ra cười, Nayeon bực mình hết sức, liền quyết định không thèm nói chuyện với Jin nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip