CHƯƠNG 19: NỤ HÔN TỬ THẦN VÀ SỰ TRỞ VỀ CỦA QUỶ

Đêm. Căn phòng ngập trong tiếng thở đều của Lệ Hoa – giấc ngủ nặng nề của người mẹ kiệt quệ tâm hồn. Bên cạnh, Thần nằm nghiêng, gương mặt ngây thơ như tờ giấy trắng. Ánh trăng lọt qua rèm cửa, rọi lên Ngọc – đang đứng như bóng ma, mắt đỏ ngầu vì dục vọng dồn nén.

"Anh... em không tin anh quên hết..." – cô thì thầm, từng bước áp sát. Tay cô run rẩy cởi váy ngủ, để lộ thân hình trần truồng: bầu vú căng đầy, eo thon, bụng dưới phẳng lỳ dưới lớp lông mu rậm đen. "Em sẽ cho anh nhớ lại... nhớ bằng mùi... bằng vị... bằng cái lồn từng được anh liếm mỗi đêm..."

Cô leo lên giường, chân dạng rộng, âm hộ ướt sũng đặt thẳng lên mặt Thần.

"Anh... hít đi... hít mùi vợ em..." – Ngọc rên khẽ, tay ấn mạnh mông xuống. Môi Thần chạm vào khe âm hộ – lạnh, ẩm, mùi cá chín nồng nặc.

Thần giật mình tỉnh giấc, mắt mở tròn ngơ ngác: "Dì... dì làm gì... con không..."
"Im! Hôn nó đi! Liếm nó! Như anh từng làm!" – cô gằn giọng, tay siết chặt tóc cậu, đè mặt cậu tóp tẹp vào búi lông mu.

Cậu vùng vẫy, tay đẩy, nhưng Ngọc như điên. Cô ngồi lên hoàn toàn, mông nhấp lên nhấp xuống, chà xát âm vật thâm đen vào mũi, môi, lưỡi cậu.

"Ngửi đi! Mùi lồn dì! Mùi từng khiến anh phát điên! Nhớ không? Đêm mưa đầu tiên... anh đã đụ nó... bắn tinh vào nó!" – cô rít, nước lồn chảy thành dòng xuống cổ Thần. "Liếm đi... liếm cho dì sướng... như anh từng liếm chị em..."

Thần nghẹt thở, mắt trợn trắng. Bản năng sinh tồn trỗi dậy. Cậu há miệng – không phải để kêu cứu, mà để thở. Và khi lưỡi cậu chạm vào âm vật sưng đỏ...

Một tia sét đánh.

Hình ảnh ào ạt hiện về:
Cảnh Ngọc nằm dưới hắn, chân quấn eo hắn, rên: "Chồng ơi... đụ em!"
Cảnh lưỡi hắn liếm dọc khe âm hộ, mút hột le, nếm dịch mặn chát.
Cảnh hắn bắn tinh vào tử cung cô.

"Dì... Ngọc..." – Thần thều thào, giọng đột nhiên trầm ấm.

Rồi bản năng thống trị thức dậy.

Hắn không cần được nhắc. Lưỡi hắn bật lên như lò xo, liếm một đường dài từ gốc lên đầu âm vật. "ƯỚC...!" – Ngọc rú, co giật toàn thân.

Hắn nuốt chửng cả bướm vào miệng, mút mạnh như hút mật, lưỡi quét dọc thành âm đạo. "Vợ anh... lồn em vẫn thơm... vẫn chua như xưa..." – giọng Thần đầy ma mị, tay bóp mông Ngọc, ấn sâu vào.

Ngọc gào lên trong khoái cảm, mông dập loạn xạ: "Anh... anh nhớ rồi! Anh là chồng em! Đúng rồi! Liếm nữa đi! Làm em lên đỉnh!" – nước lồn tuôn xối xả, tưới ướt mặt Thần.

Hắn không dừng. Hắn dùng đầu lưỡi chọc sâu, xoay tròn, bật hột le. "Anh nhớ... nhớ cách em cong mông đón anh... nhớ tiếng rên khi anh bắn tinh vào em..." – tay hắn trượt xuống, hai ngón đút vào hậu môn Ngọc.

"A! CHẾT MẤT! CHỒNG!" – Ngọc hét, lên đỉnh dữ dội, co giật, nước tiểu vọt ra lẫn dịch âm đạo.

Sáng hôm sau. Nhà vệ sinh.

Ngọc kéo Thần vào, khóa chặt cửa. Mắt cô đỏ như máu – không phải vì khóc, mà vì thèm khát tái sinh.

"Chồng... em muốn... muốn như chị em từng làm với anh..." – cô thì thầm, tay xô Thần ngồi lên nắp bồn cầu. Hắn cười, ánh mắt tàn nhẫn đã trở về: "Ừ... dì muốn anh đụ dì trong toilet? Muốn cả làng nghe tiếng rên?"

"KHÔNG!" – cô gào, rồi giật phăng quần cậu. Dương vật nhỏ đã cương cứng trở lại, đầu đỏ au, giọt dịch trong rỉ ra. "Em muốn... ngồi lên anh... như chị em từng địt anh!"

Cô không chờ. Xé toạc quần lót, để âm hộ không lông (vì đã cạo sạch) lòi ra, ướt sũng như đầm. Rồi chụp lấy dương vật hắn, định hướng, và thúc mạnh mông xuống.

"RỤP!" – y hệt tiếng năm xưa.

"ƯỚC...!" – Thần rên, cổ vươn ra. Dương vật nhỏ bị nghiền nát giữa âm đạo chật. Hắn nhớ rồi – nhớ cảm giác này.

Ngọc không cho hắn kịp thở. Đứng bật dậy, rồi ngồi phịch xuống. Mông cô nảy lên nảy xuống như máy bơm, đùi săn chắc rung rung, vú nhảy lồng lộn. "ĐỤ ĐÊ! ĐỤ CHẾT EM ĐÊ! CHỒNG ƠIIII!" – cô gào, tay kéo tóc Thần, ép mặt hắn vào ngực trần.

"Vợ anh... lồn em... chặt quá..." – Thần thở dốc, tay bám vào thành bồn. Hắn đáp trả – hông đẩy lên từng nhát mạnh, dương vật bé xíu nhưng cứng như thép, đâm sâu.

Ngọc rú lên. Cô cảm nhận cái cặc thống trị đang sống lại. "BẮN ĐÊ! BẮN VÀO EM ĐÊ! LÀM EM MANG THAI!" – mông cô đập thình thịch, nước lồn văng tung tóe.

Rồi hắn bắn. Tia tinh trắng loãng phun ra – ít, nhưng nồng – bắn thẳng vào cổ tử cung Ngọc. Cô gào thét, âm đạo co thắt, xiết chặt cặc hắn như muốn bẻ gãy. "ANH ƠIIIII! EM SƯỚNG CHẾT! EM LÀ CON ĐĨ CỦA ANH! VỢ THỨ HAI CỦA ANH!"

Im lặng.

Chỉ còn tiếng thở gấp và mùi tinh dịch quen thuộc. Ngọc ôm chặt Thần, khóc nức nở: "Anh về rồi... thật sự về rồi..."

Thần vuốt tóc cô, giọng đầy quyền lực: "Ừ... anh nhớ rồi... nhớ lồn em... nhớ cách em rên... và..." – hắn nhìn về phía cửa. "Anh sẽ đụ lại vợ chính... đụ mẹ anh... như xưa..."

Bên ngoài, Lệ Hoa đứng lặng, tay run bần bật. Cô thấy hết – thấy Ngọc ngồi lên con trai mình, thấy nước lồn loang trên sàn, thấy khuôn mặt thống trị đã trở lại.

Cô không giận. Cô mỉm cười.
"Chồng em... anh đã về..." – cô thì thầm, tay sờ lên âm hộ. Nó đã ướt rỉ.

Bi kịch tình yêu lại bắt đầu. Kẻ thống trị đã thức giấc – và lần này, hắn sẽ không dừng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip