Chương 5

Sau khi ăn no nê thì mọi người tạm biệt nhau ai về nhà nấy.

Còn Pavel thì không muốn về chút nào. Trong mắt Pavel nhà chẳng là gì, nó thật cô đơn và lãnh lẽo. Thú thật anh không muốn về chút nào, mỗi lần về thì anh lại nhớ người ấy. Mỗi tối anh luôn cuộn tròn mình trên chiếc giường của bản thân rồi nhớ tới người ấy, người yêu anh nhất cũng là nguồn sáng duy nhất của anh nhưng.....

Quay lại chuyện 10 năm trước
《Mình đổi khúc này xưng anh thành cậu nhe》

Hôm nay là sinh nhật của Pavel, ngày Pavel tròn 8 tuổi. Hôm nay mẹ của cậu quyết sẽ tổ chúc cho nhóc một bữa tiệc sinh nhật đáng nhớ.

Lúc mới sáng tinh mơ, cậu đã thức dậy tự vệ sinh cá nhân và chạy qua phòng đánh thức mẹ.

"Mommy, mommy"lay lay người mẹ, cậu nói khẽ

"Hử, sao thế bé" dù vẫn buồn ngủ nhưng mẹ cậu vẫn mắt nhắm mắt mở trả lời, sẵn tay bế cậu lên nằm cùng mình

"Mommy dậy đi trời sáng òi" vừa nói cậu vừa đưa tay lên mặt mẹ, chu chu môi nói

"Giờ vẫn còn sớm mà, mới có 4h sáng chớ mấy" mẹ cậu nhẹ nhàng xoa đầu cậu nói

"Hong chịu, mommy dậy đi. Mommy quên hôm nay là ngày quan trọng gì hỏ"cậu bĩu môi nói lại

"Hỏ hôm nay là ngày gì quan trọng, mommy không có nhớ gì hết" mẹ cậu hỏi lại cậu với nụ cười nhẹ trên môi

"Hic..mommy quên sinh nhật bé rùi...hic..mo..mommy hết thương bé òi..huhuhu.." cậu mếu máo nói. Mommy là hết thương cậu rồi nên là mới quên ngày này chớ gì, cậu biết hết hứ

Thấy trò đùa của mình hơi quá, làm bé con này khóc mất rồi nên mẹ cậu nhẹ giọng dỗ dành

"Ui, sao bé lại khóc rồi, mommy xin lỗi mommy hong có quên sinh nhật bé mò. Mommy đùa thôi bé đừng khóc, ngày sinh nhật mà khóc là buồn lắm đó" mẹ nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt anh rồi ôm anh an ủi

"Con trai mà dễ khóc quá à mai mốt sao mà bảo vệ được mommy đây" mẹ anh cười trêu chọc nói

"Hức....bé khum có khóc nữa..bé s..sẽ bảo vệ mommy..hức"

"Được rồi, được rồi. Bé ngoan nha, giờ bé xuống nhà đợi mommy được không"

"Đ..được ạ"

"Ngoan lắm" mẹ xoa đầu cậu nhẹ nhàng rồi bước xuống giường.

"À bé nhớ rửa mặt nữa nhe, nước mắt nước mũi tèm lem rồi kìa"

"Dạ"cậu ngoan ngoãn trả lời

Một lúc sau

"Bé ơi con đâu rôi" mẹ cậu vừa bước xuống lầu vừa khẽ gọi

"Dạ bé đây ạ"cậu vẫy tay ra hiểu với mẹ

"Đang làm gì đó "

"Dạ đang xem tivi ạ"

"Bé đói chưa đề mommy làm đồ ăn nè" mẹ cậu lên tiếng hỏi

"Dạ cũng hơi ạ"

"Thế đợi mommy xíu, cơ mà ăn xong mommy trở bé đi chơi nha"

"Thiệt hỏ mommy, yêu mommy nhứt" cậu vui vẻ cười tít cả mắt

"Rồi rồi, bé chỉ có nịn là giỏi. Nhớ là ăn nhanh vô không mommy bỏ bé ở nhà đó

"Dạaaaaaaaa" một tiếng dạ không thể nào dài hơn
---------------------------------

"Phoom ơi, bé xong chưa nhanh lên nào"

"Dạ bé ra liền ạ"

Lúc này mẹ cậu đang ở trên xe réo tên cậu con trai mình, hối cậu mau chóng lên xe

"Dạ rồi mommy, giờ mình sẽ đi đâu ạ" cậu nhanh nhẩu hỏi

"Hmm, đến nơi đi rồi bé sẽ biết"

"Mommy làm bé tò mò quá ạ, mommy nói luôn đươc khumm" câu cười cười chớp chớp mắt nhìn mẹ mình

"Không tất cả là bí mật" mẹ cười rồi đưa tay búng chán cậu một cái

"Ui, đauuuu" cậu ôm chán nhìn người vừa búng mình với ánh mắt giận dỗi

"Hahaha, ngồi ngắn ngắn nào để mommy lái xe"

"Dạ" dù hơi hậm hực khi không làm được gì cậu vẫn ngoan ngoãn nghe lời. Không nghe lời có khi bị ăn thêm cái nữa, đau chết đi được(;ŏ﹏ŏ)

Đi được một lúc cậu thấy đường xá bắt đầu lạ, chắc là đang đi ra khỏi khu phố của cậu. Nhìn đường đi đúng là lạ thiệt cơ mà nó đẹp. Đi được một lúc lâu mẹ cậu dừng lại tại một trung tâm thương mại

Đi vòng vòng tìm chỗ đỗ xe rồi mẹ mới dẫn cậu vô trong. Ở bên trong rất là đẹp, và còn có nhiều trò chơi nữa.

Đi khoản một tí nữa thì mẹ đưa cậu đi shopping, chơi hết tất cả trò chơi mà cậu muốn, rồi còn dẫn cậu đi ăn mấy món cậu muốn nữa cơ

Bỗng từ xa có cậu thấy có một cái máy, hình như là cái máy chụp hình tự động mà cậu đã coi trên tivi thì phải. Với tay kéo kéo góc áo mẹ cậu nói

"Mommy kia là máy chụp hình tự động đúng không ạ"

Mẹ nhìn theo hướng tay cậu chỉ rồi mới từ tốn trả lời cậu

"Đúng rồi, bé muốn chụp không"

"Dạ cóooo, mommy chụp với bé nhaa" ngước đôi mắt long lanh nhìn mẹ

"Ừm" mẹ cậu gật đầu đồng ý

"Yay! Nhanh lên mommy hahaha" cậu cười kéo nhanh tay mẹ đến đó

"Từ từ thôi té bây giờ"

Sau một lúc chụp thì cũng đã có hình cho hai mẹ con, cầm tấm hình trên ta quay ra cười tươi khoe với mẹ

"Mommy ơi, trong hình mommy cười tươi nhìn xinh quá ạ"

"Hửm đâu có, bé phoom nhìn xinh hơn nè thấy không"

"Đâu có đâu mommy xinh hơnnn" cậu bĩu môi phản bác

"Được rồi, cả hai chúng ta đều xinh"

Đi dạo một lúc nữa thì hai mẹ con quyết định đi mua bánh kem để về nhà hát chúc mừng sinh nhật cậu. Cậu thì không khỏi hào hứng mong về nhà thật nhanh để có thể thôi bánh kem với mẹ

"Nào bé có muốn đi chọn bánh không nè"

"Dạ có chớ ạ" Nhanh nhẩu trả lời cậu liền nhảy xuống xe đi qua phía bên chỗ mẹ đứng, để mẹ đưa qua bên đường mua bánh kem

"Nhanh lên nào bé ơi, không là không kịp thổi nến đâu đó nhe"

"Dạ, bé muốn lấy cái này" sau một hồi đấu tranh tư tưởng thì cậu quyết định lấy cái bánh siêu nhân gao(•‿•)

"Ồ hô nay chọn siêu nhân luôn ta" mẹ cười trêu chọc cậu

"Kệ bé, hứ"

"Được rồi, vậy lấy cái này nha"

"Vânggg"

Sau khi đợi cô nhân viên gói bánh xong thì hai mẹ con vui vẻ ra về. Cậu vì vui quá nên đã chạy lên trước mà không hề để ý đường đi, ai mà ngờ được rằng.......

"PAVEL CẨN THẬN"

_______________Còn tiếp__________________

Ehe chúc mọi người một ngày tốt lành 🌷🌷
Chap này về quá khứ nên hơi dài👉👈hihi.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip