Chapter I: Trở ngại
Hapjeong.
Là nơi mà Seokjin vừa chuyển đến được vài tuần.
Sau khi trở thành nhân viên pha chế cho quán cà phê "Anthratice", anh đã luôn muốn tìm một nơi ở gần với chỗ làm để tiện đi lại.
Giới thiệu sơ một tí, Kim Seokjin tốt nghiệp Đại học quốc gia Seoul ngành quản trị kinh doanh ở tuổi hai mươi lăm, cuối cùng quyết định đăng kí vị trí bartender để tích lũy kinh nghiệm trước khi mở cho mình một cửa tiệm cà phê riêng.
May mắn làm sao Seokjin đã được nhận ngay từ lần xin việc đầu tiên. Cũng nhờ khóa học thêm khi còn ở Đại học cả, cái mà gọi là "đào tạo bartender" ấy, sau khi chiêm ngưỡng kĩ năng pha chế của Seokjin, ông chủ Anthratice đã quyết định nhận chàng trai trẻ làm nhân viên chính thức.
Trở lại vấn đề chính, Seokjin đã tốt nghiệp Đại học rồi nên chẳng còn lí do gì để anh có thể tiếp tục sống ở kí túc xá nữa, gia đình Gwacheon thì lại quá xa xôi với nơi làm việc, vậy nên chàng nhân viên đành tìm cho mình một căn hộ nhỏ nằm ở Hongdae.
Anh chưa bao giờ nghĩ mình may mắn cả, cho đến khi tìm được căn hộ trong mơ ở ngay vị trí mong muốn, lại gần bờ sông và nằm trong khả năng chi trả nữa. Dù nhìn bên ngoài nó chỉ là một căn chung cư cao sáu tầng lát gạch đỏ như thể đang thi công nhưng cũng đủ khiến Jin thỏa mãn, thi thoảng anh còn nghĩ vẻ ngoài xưa cũ ấy là nét quyến rũ riêng mà nhà thiết kế đã sáng tạo ra nữa.
Seokjin ở tầng ba, là vị trí vàng. Tuy diện tích căn hộ chẳng lớn nhưng nhưng lại đáp ứng đủ yêu cầu của một chàng sinh viên mới ra trường: một phòng ngủ, một phòng tắm, một phòng khách và nhà bếp rộng rãi.
Nó thật ấm cúng, nó thật tuyệt vời, nó là của anh, hoàn hảo làm sao.
Hàng xóm xung quanh thì khá yên tĩnh, trừ buổi tối khi thành phố bắt đầu nhộn nhịp, các chàng trai trẻ rủ nhau đi cà phê hay tổ chức party tại nhà ra thì nhìn chung vẫn ổn, vẫn chấp nhận được.
Tất cả mọi thứ đều có thể chấp nhận.
Seokjin không hề phiền lòng.
Một điểm nhỏ nhặt cũng không...
Thật ra là có một tí..
Có một người làm anh phải bận tâm.
Theo đúng nghĩa đen.
Là chàng trai ở căn hộ kế bên đó.
Jin luôn là một người lịch sự, vậy nên khi chuẩn bị đi làm vào buổi sáng và tình cờ găp được chàng trai nhà bên cũng vừa lúc bước ra, anh đã quyết định giới thiệu bản thân một chút.
"Xin chào, tôi là Kim Seokjin vừa chuyển đến, rất vui được gặp cậu."
Chàng trai kia có vẻ hơi ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng đáp trả bằng một nụ cười.
"Tôi tên Byun Baekhyun, chào anh."
Sau đó họ cùng nhau bước đến thang máy với những câu sáo rỗng về thời tiết. Rồi chẳng hiểu sao vài phút tiếp theo Seokjin lại bị cuốn vào câu chuyện mang tên eyeliner - một chủ đề đáng ngạc nhiên do Baekhyun đề ra. Cậu nói rằng mình không thể sống thiếu chúng trong khi bắt đầu dùng bút kẻ mắt để vẽ một đường đen sẫm hoàn hảo trước gương thang máy.
Khi cả hai đến cổng chung cư, Baekhyun trông chẳng khác gì cậu trai trẻ vừa đi thác loạn ở những buổi party mới trở về cả - eyeliner sắc nét, phấn nhũ được tán đều trên mí và đôi mắt puppy tinh nghịch. Sự thay đổi của người trước mắt làm chàng bartender phải công nhận rằng bút kẻ mắt rất hợp với Baek. Cuối cùng cả hai tạm biệt nhau bởi không cùng hướng đi, Seokjin vẫy tay chào Baek sau đó đến nơi làm việc, anh vô cùng thích thú cậu bạn hàng xóm này, dù cậu có nỗi ám ảnh kì lạ với eyeliner.
Ngày hôm sau, khi rời khỏi nhà để đến tiệm cà phê, Seokjin gặp một chàng trai có mái tóc nâu đứng ở nhà bên cạnh.
Hai mắt họ chạm nhau, và Jin tự hỏi liệu có phải Baekhyun sống cùng với một người bạn thân không.
Nghĩ thế, anh liền đến gần người đó với một nụ cười trên môi và bắt đầu giới thiệu về bản thân. Chàng trai kia mỉm cười và nói tên mình là Junmyeon, mọi người hay gọi y là Suho.
Họ đến thang máy, bằng một cách nào đó đã bắt đầu chủ đề nấu ăn vì Suho khá thích chúng, y thường hay làm bữa trưa cho những người bạn của mình. Ở khoản này thì Seokjin khá đồng cảm vì cậu em thân thiết Jung Hoseok cũng hay đòi hỏi anh hãy làm gì đó cho cậu ăn lắm. Trong những lúc rãnh rỗi Jin cũng hay tự hỏi rằng không biết mình đang giao du với một đứa trẻ ba tuổi hay chàng vũ công lạnh lùng nào đó mà mọi người ngưỡng mộ nữa.
Về với thực tế, Jin vốn định hỏi Suho xem y có phải bạn cùng phòng với Baekhyun không thì bị một cuộc gọi cắt ngang, Suho xin lỗi một cách lịch sự trước khi nhấc máy sau đó rời đi bởi đã trễ giờ.
Có lẽ Jin sẽ hỏi Baekhyun hoặc Suho vào lần gặp mặt sau.
Trừ khi anh chẳng gặp lại ai trong số họ nữa.
Những ngày tiếp theo, Seokjin cảm thấy kì lạ. Anh nhận ra mình đã thấy rất nhiều người khác nhau rời khỏi căn hộ ấy. Cụ thể là mỗi buổi sáng đều sẽ có một chàng trai hoặc cô gái xuất hiện ở cửa ra vào.
Làm gì có chuyện tất cả bọn họ đều ở đây phải không? Thậm chí Jin còn chưa từng thấy người nào trở về căn hộ lần thứ hai nữa là. Nhưng nói đi thì phải nói lại, tất cả những người ra vào căn hộ ấy đều rất xinh đẹp, không phải nói quá đâu, phần lớn trong số đó chẳng thua kém gì diễn viên nghệ sĩ mà anh hay gặp trên truyền hình cả, đẹp xuất sắc luôn.
Đến sáng thứ hai, lại một chàng trai khác rời khỏi căn hộ.
Cậu ấy đẹp trai - điều này là đương nhiên - thật ra mà nói thì còn hơn qua cả đẹp trai nữa, ngoại hình của cậu ấy vô cùng hoàn hảo khiến Seokjin chẳng thể ngừng nhìn chằm chằm vào cậu.
Mái tóc cậu ấy màu đỏ, trông thấp hơn Jin một tí- tầm hai ba inch - đôi mắt màu hạnh nhân, mũi vô cùng hài hòa với khuôn mặt và đường xương hàm sắc nét khiến cậu ấy trông như một bức tượng được điêu khắc vậy. Phải rồi đã nói về nụ cười của cậu ấy chưa nhỉ? Là thứ đẹp đẽ nhất Seokjin từng thấy trong hai mươi lăm năm qua đó, hàm răng thì đều tăm tắp và sáng bóng. Cậu ấy bắt chuyện, giọng khàn khàn và thấp:
"Anh chắc là người hàng xóm mới phải không? Em là Taehyung, hân hạnh được gặp anh."
Vậy hóa ra đây là người hàng xóm thật sự của mình à.
Mẹ nó tuyệt làm sao.
Jin bắt tay Taehyung, đáp lại trong cơn bàng hoàng
"Kim Seokjin, rất vui khi gặp cậu."
"Người vui ở đây là em mới phải. Và vì anh đã nhắc đến vui, Seokjin-ssi, em có thể cùng anh vui vẻ suốt đêm dài đó."
Người hàng xóm nói trong khi liếm môi quyến rũ, vẫn nắm chặt tay Jin.
Anh chớp mắt.
Một lần. Hai lần. Thêm vài lần nữa.
Có phải ý cậu ấy là...
"Xin lỗi?"
Jin hỏi lại, hơi sững sờ, chắc chắn là anh đã nghe nhầm rồi, đời nào mà cậu hàng xóm kia lại nói mấy câu kiểu như thế, đặc biệt khi họ vừa gặp nhau lần đầu tiên nữa chứ.
"Không cần phải xin lỗi em đâu cutie, em sẽ bỏ qua hết nếu anh để em 'làm' anh trong đêm nay."
Người hàng xóm trêu chọc, kèm theo cái nháy mắt khiến đầu Jin nổ tung..
Vậy là số người rời đi vào sáng sớm trong suốt thời gian qua... cậu ấy đã 'làm' với TẤT CẢ bọn họ sao? Gì vậy? Một tên nghiện SEX à?!!
Và bây giờ cậu ấy thậm chí muốn đưa anh vào danh sách tình một đêm ấy?
KHÔNG ĐỜI NÀO!
Jin nhận thức được ngoại hình của anh có trên trung bình một tí, vì người vẫn ta thường hay khen anh, đôi môi đầy đặn, vai rộng, và nói rằng họ có thể nhìn vào đôi mắt trong veo như nai tơ của anh cả ngày dài. Vậy nên tiêu chuẩn đàn ông của Jin cũng khá cao.
Trở về hiện tại, cậu hàng xóm với cái tính cách quái gỡ như này là người anh muốn tránh xa nhất.
Rút tay khỏi sự kìm kẹp của Taehyung, Jin nhíu mày giận dữ sau đó hét lên.
"Người duy nhất giúp cậu 'làm' đêm nay chính là cậu ấy! Cậu có tay mà phải không? Vậy nên dùng chúng đi."
Và biết gì không, điều khiến Seokjin điên tiết hơn chính là cái bộ dáng cười như được mùa của cậu trai kia. Anh khó chịu mở cửa căn hộ, quyết định vào lại trong nhà vì chẳng muốn nhìn cái bản mặt đáng ghét kia thêm một giây nào nữa.
"Anh thật ích kỷ!" Taehyung đột nhiên nũng nịu "Anh có cơ thể ấy suốt quãng đời còn lại và em chỉ mong nó một đêm thôi."
Gã này đúng là không thể tin được! Jin nghĩ, ngực phập phồng vì tức, anh đóng sầm cửa một cách thô bạo, thậm chí không quan tâm đến việc đi làm nữa.
Seokjin biết mà, làm gì có chuyện mọi thứ đều quá hoàn hảo như một giấc mơ, tất nhiên phải có một cái gì xấu xa làm hỏng nó chứ, nhưng gã hàng xóm đẹp trai hư hỏng ư? Không thể nào.
Jin gằn lên, mong rằng sẽ chẳng phải gặp Taehyung thêm lần nào nữa.
Ám ảnh vì chuyện ấy nên sáng hôm sau Seokjin đã rời khỏi căn hộ sớm hơn bình thường để tránh tên hàng xóm biến thái. Ai ngờ tiếng cửa bên kia vang lên, một chàng trai đang chỉnh lại cúc áo sơ mi vui vẻ bước ra, theo sau là Kim Taehyung khoác áo choàng tắm dựa vào thành cửa, mái tóc rối bù lên vì chưa chải. Nhìn thấy Seokjin, cậu cười.
"Chào anh, đằng đó."
"Chào."
Jin trả lời, cố gắng thật bình tĩnh, có lẽ Taehyung sẽ bình thuờng trở lại vào hôm nay chăng, ai biết được.
Đang khóa cửa một cách vội vã, cơ thể Jin đột ngột đóng băng khi cảm thấy có hơi thở nóng bỏng phả vào cổ, tiếp đó là giọng nói khàn khàn quyến rũ thì thầm vào tai anh.
"Này, đoán xem, cái gì dài và cứng ở sau mông anh?"
Lạy Chúa!
Jin mở to mắt, đẩy Taehyung ra và gào lên.
"Tránh xa tôi ra tên biến thái!"
"Đừng cứng nhắc vậy chứ, anh làm em buồn đó." Taehyung bĩu môi.
Mọi chuyện thậm chí còn kinh hoàng hơn khi bà Park, người phụ nữ sống cách đó ba căn hộ cũng tò mò chạy ra xem sau khi nghe tiếng hét thất thanh. Bà nhìn Jin chằm chằm.
"Không phải như thế đâu!" Jin bắt đầu vung tay nói.
"Tôi không để ý đâu, nhưng mà nhớ dùng đồ bảo hộ nha."
Sau đó bà rời đi. Đây là lần đầu tiên Seokjin muốn giam mình trong phòng nhất, nếu không anh rằng sợ mình sẽ chết vì mắc cỡ mất.
Seokjin quay lại phía sau khi nghe tiếng cười ngặt nghẽo của người nọ. Cuộc đời anh chẳng bao giờ nóng giận với bất kì ai, và Kim Taehyung là người đầu tiên!
Thở dài, Seokjin nghĩ cách bảo vệ cuộc sống yên bình về sau của mình.
-TBC-
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip