Chapter II: Chẳng còn nơi để trốn
"Hyung, anh ốm sao?"
Jin bị đánh thức bởi giọng nói lo lắng của Jungkook, anh mở mắt ra và không ngờ mình vừa ngủ gật.
Chết tiệt!
"Anh không sao Kookie, chỉ hơi mệt một tí thôi."
Trả lời trong cơn buồn ngủ, Jin tát nhẹ vào má mình để tỉnh táo hơn và cố gắng ngóc đầu lên trước khi khách hàng bước vào.
"Sao hôm nay anh đến sớm thế?"Jungkook hỏi.
Ngọt ngào làm sao, đứa trẻ đáng yêu này – Jin thầm gào thét.
Không biết em ấy sẽ biểu hiện thế nào khi biết về cơn ác mộng suốt mấy ngày qua của mình nhỉ.
Nếu Kookie biết rằng mình phải thức dậy lúc bình minh, gấp rút rời khỏi chỉ để tránh gặp mặt gã hàng xóm biến thái thì ẻm sẽ nói gì ta. Mà thôi bỏ đi, ẻm còn quá trẻ và thuần khiết để có thể biết về những kẻ đáng sợ ẩn trong bộ dáng hấp dẫn trên cõi đời này. Chẳng hạn như một ganh chàng có mái tóc đỏ, nụ cười quyến rũ và - khoan đã mày đã đi quá xa rồi Jin, tập trung lại nào.
Jin nghĩ ra một lí do khác.
Dù sao thì Jungkook vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi. Jin tự nhủ, kể cả khi em ấy hai mươi tuổi, khuôn mặt trưởng thành nam tính, hơn anh về cả sức mạnh lẫn vóc dáng thì đó vẫn chỉ là một em bé . Jin chẳng muốn làm em ấy phải khó xử với những câu chuyện đáng ngại của mình nên nói bừa:
"Anh chỉ muốn đến sớm để luyện tập thêm."
"Ôi hyung," – Jungkook reo lên, giọng cậu như tiếng chuông ngân vậy – " anh đã rất tuyệt vời rồi, đừng làm khó bản thân nha." Cậu cười toe toét.
Giá mà cuộc đời này chỉ tồn tại những thiên thần như Jungkook và dẹp sạch loại háo sắc động dục thì tuyệt biết bao.
Jin thở dài, đằng nào anh cũng chẳng thể tránh né mãi được.
Í mà được không nhỉ? Đã mấy ngày rồi Jin chưa gặp Taehyung này, cả những cô gái chàng trai hay xuất hiện ở nhà cậu cũng chẳng thấy ló dạng luôn.
À thật ra là có một, một người đàn ông năm mươi tuổi. Người đó nhìn rất trẻ, nếu chẳng phải do tóc đã phất phơ vài sợi bạc thì chẳng ai nhận ra lão đã năm mươi cả. Nhưng mà dù sao, lão ấy đã ám ảnh tâm trí Seokjin suốt mấy ngày sau cuộc trò chuyện giữa họ.
"Xi-xin chào, cho cháu hỏi liệu bác có phải là bố hay ông của Taehyung không ạ?"
Người đàn ông chớp mắt vài lần, tỏ ra bối rối sau đó cười và đáp lại:
"Cậu đùa á? Cơ thể con người được tạo ra là để thõa mãn nhau chứ chẳng phải để chăm coi mấy cậu thiếu niên nổi loạn đâu."
Lão thậm chí còn nháy mắt trước khi rời đi. Điều này làm Jin câm nín. Không chỉ là một gã nghiện tình dục, Kim Taehyung còn là trai bao sao? Chúa ơi, vậy mà anh đã từng cho rằng những người hàng xóm của mình thật nhàm chán và yên tĩnh khi vừa dọn đến cơ đấy. Thế quái nào mà mọi chuyện cứ diễn ra như thế được, Jin không thể tin rằng một người có cơ thể và khuôn mặt như Taehyung lại hứng thú với cả những gã đàn ông lớn hơn mình nhiều tuổi. Trong tất cả những người đã từng quan hệ với Taehyung chẳng lẽ không ai quan tâm đến việc đối phương có lăng nhăng hay không sao? Họ chẳng biết gì về nhau à? Không, không thể nào.
"Seokjin đừng có mơ mộng nữa! Quay lại làm việc mau!"Đó là 'tiếng chuông báo thức' đã kéo Jin ra khỏi chuỗi suy nghĩ miên man.
Còn gì ngoài giọng nói tức giận của ông chủ khó tính đây?
Anh vội vã cắt ngang đoàn tàu suy nghĩ của mình, luống cuống tiếp tục làm việc, dáng vẻ mệt mỏi vừa nãy cũng lập tức biến mất thay vào đó là khuôn mặt cùng nụ cười chuyên nghiệp.
Có mặt lúc năm rưỡi sáng, làm thay công việc cho đồng nghiệp Jaebum xin nghỉ ốm, mãi đến mười giờ đêm mới có thể trở về căn hộ của mình, Jin kiệt sức rồi. Và tệ hơn là anh suýt ngủ quên khi tựa người vào cánh cửa chung cư để chỉnh mã khóa. Dò dẫm các phím số suốt mười phút, chẳng thể tra chìa khóa vào ổ một cách đàng hoàng khi tầm nhìn bị mờ, Jin lầm bầm khó chịu.
"Nếu tâm trạng anh đang tệ thì sao chúng ta không vui vẻ chút nhỉ? Biết đâu anh sẽ thấy tốt hơn?"
Jin lấy lại tinh thần ngay lập tức, nhưng do giật mình nên ngã oạch xuống sàn.
"Đau thế!"
Anh càu nhàu khi cảm nhận được cơn đau xuyên qua lớp vải quần và chạm đến mông mình.
Ngước lên bắt gặp ánh mắt của bà Park đang nhìn mình chằm chằm trong khi Taehyung cố gắng nhịn người trước đau khổ của bản thân chẳng làm Seokjin đỡ đau hơn tí nào cả.
"Tôi biết cả hai đều là người đàng hoàng nhưng có một số chuyện xin hãy giải quyết ở nơi riêng tư nha." Bà Park nói, khuôn mặt cau có không bằng lòng sau đó rời đi để lại một Kim Seokjin chết lặng và một Taehyung chẳng thể nhịn cười được nữa.
"Bà Park này, aish đúng là buồn cười ghê. Anh có cần giúp đỡ không Jin?"
Cậu hàng xóm đưa ra ý tốt trong khi dùng tay trái lau những giọt nước chảy ra từ khóe mắt vì cười qua nhiều, tay phải thì xòe ra muốn giúp Jin đứng dậy, kể cả khi người đó đang nhìn mình bằng ánh mắt khó chịu vô cùng. Jin tự chống tay xuống đất và lấy lại dáng vẻ nghiêm túc một cách nhanh chóng, cau có nhìn thẳng Taehyung, đáp lại bằng giọng lạnh lùng.
"Tôi không cần gì từ cậu hết." sau đó bước vào cánh cửa đã được bà Park mở.
Thật không may, Taehyung chẳng bao giờ để mọi chuyện kết thúc một cách êm xuôi, cậu đút tay vào túi và nói:
"Anh chẳng hơn em bao nhiêu tuổi đâu Jin, thế mà lại xử sự như một ông chú đã tròn 50 rồi ấy! Thả lỏng một tí nào cưng."
Jin quay lại để đối mặt với Taehyung, miệng mở lớn vì ngạc nhiên, lời đã lên đến môi cuối cùng bị nuốt ngược vào lòng khi nhận ra tóc đỏ cũng đang nhìn chằm chằm vào mình bằng đôi mắt màu nâu sẫm thoáng vẻ nghịch ngợm của cậu ấy. Cuối cùng anh ngậm miệng lại, công gắng không quá hoảng loạn khi bắt ánh nhìn mắt quyến rũ kia.
"Nếu cậu tiếp tục làm loạn tôi sẽ gọi cảnh sát đó."
Anh cố gằng giọng để âm thanh nghe đáng sợ hơn nhưng lại phản tác dụng, chúa ơi Taehyung lại cười phá lên như thể vừa nghe một câu thoại trong bộ phim hài.
"Dừng tí nào! Haha-" Cậu trai trẻ nói trong khi ôm bụng cười – "Anh sẽ giết chết em với mấy trò cười của anh mất cưng ạ!"
Lần đầu tiên Seokjin muốn đá vào mặt ai đến thế, nhưng anh đã kiềm cơn giận lại và dẫm chân một cách nặng nề, thậm chí quyết định đi thang bộ để chẳng phải giáp mặt với kẻ đang cười nắc nẻ.
Sáng hôm sau Jin đi làm từ sớm để chắc rằng không gặp Taehyung nữa, thậm chí trên đường đi anh còn suy nghĩ đến việc có nên chuyển sang một căn hộ khác không, mặc dù anh thích căn hộ hiện tại chết đi được. Nhưng mấy cuộc gặp gỡ biến thái cứ kéo dài như thế này làm Jin cảm thấy rằng anh sẽ mất kiềm chế vào một ngày không xa, cuối cùng làm gì đó có lỗi với Taehyung mất. Ôi lạy Chúa, Seokjin chẳng muốn dành thời gian cho mấy ông cảnh sát hay song sắt của nhà tù đâu. Anh thừa biết lũ cảnh sát cùng mấy tên phạm nhân cùng phòng sẽ làm gì với những thanh niên xinh đẹp mà.
Jin khẽ rung mình, lắc mạnh đầu gạt bỏ những suy nghĩ đó.
Nhưng dù thế nào, chỉ cần tìm một căn hộ khác thì mọi chuyện sẽ ổn thôi, anh chẳng cần nhìn Taehyung mỗi ngày nữa.
"Jin Hyung, Anh có một khách hàng ở bàn 4!"
Jungkook nói với Jin trong khi đặt những tách cà phê lên khay. Anh nhanh chóng đến bàn số 4, quá bận rộn với việc buộc tạp dề thẳng thớm làm Jin chẳng có thời gian để nhìn xem vị khách đó là ai.
"Chào buổi sáng, tôi có vinh hạnh được nhận đơn đặt hàng của anh không quý khách?"
"Anh có thể nhận được từ em nhiều hơn cả một đơn đặt hàng đó cưng."
Jin nghe thấy giọng khàn khàn quen thuộc, anh thậm chí còn cảm nhận được mồ hôi đang chảy sau gáy mình nữa. Nhắm chặt mắt lại, anh thầm cầu nguyện đó chẳng phải người mình đang nghĩ đến. Khi mở mắt ra và nhìn vị khách trước mặt mình, nhìn mình với nụ cười thương hiệu đầy từ tính, chớp chớp lông mi vừa dài vừa đen, đầu anh bốc khói. Là cậu ta...
KHÔNGGGGGGG!
Jin nghe thấy tiếng hét trong đầu mình.
-TBC-
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip