Chapter III: Sói đội lốt cừu

A/n: mình vừa trans xong là up lên luôn vì có việc, do chưa edit gì cả nên sẽ hơi lủng củng T v T nếu các bạn muốn bản chất lượng hơn thì chịu khó đợi mình edit lại khi nào rãnh nha <3

.

Một con sói đội lốt cừu là tất cả những gì Jin nghĩ về Taehyung khi thấy cậu trò chuyện với ông chủ khó tính của mình như thể họ đã thân nhau từ mấy kiếp truớc. Và còn kinh dị hơn khi ông chủ - người mà jin thề rằng chưa từng thấy tỏ ra dễ chịu bao giờ - lại bật cười phụ họa sau mỗi câu Taehyung nói.

Anh đã nhìn lén họ một lúc lâu từ quầy pha chế trong khi làm cho Taehyung tách cà phê "ngon miệng nhất" mà ông chủ đã căn dặn. Và có chúa mới anh đã dằn vặt bản thân thế nào để ngăn mình đừng bỏ thuốc độc hay chí ít là chút muối vào nó. Phù, cuối cùng anh đã không làm thế.

Sau tất cả, Seokjin vẫn là một nhân viên chuyên nghiệp.

Đuợc rồi, đùa tí cho vui thôi. Thật ra cách ông chủ đối xử với Taehyung thật tử tế làm Seokjin chẳng dám liều lĩnh, anh còn cần công việc này cho tương lai của mình mà, giải quyết những hóa đơn đựoc gửi về hàng tháng nữa. Còn gì nữa nhỉ, à không cần xòe tay ra xin tiền ba mẹ như trước đây là niềm tự hào lớn nhất của anh.

Trở về câu chuyện, lúc này Jin đang cố gắng nở nụ (mà anh cho là) cười ngọt ngào nhất trong khi bước đến gần Taehyung và ông chủ.

"Cà phê của cậu đây, quý khách. Hi vọng cậu thích nó."

Taehyung có hơi ngạc nhiên, lông mày nhếch lên thắc mắc vì sao thái độ của Seokjin lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ như thế,cuối cùng nhếch mép khi nhận ra nguyên nhân. Cùng lúc đó Jin thề rằng mình có thể thấy ánh cười quỷ quyệt trong đôi mắt màu hạnh nhân kia.

Giọng nói mềm mại như nhung của quỷ vương đột nhiên vang lên làm Jin không tránh khỏi rung mình.

"Anh nghĩ sao về việc nghỉ ngơi một lúc trong khi cậu nhân viên đáng yêu này làm cho anh một tách cà phê nhỉ?

Taehyung đưa ra lời đề nghị khi nhìn thẳng vào mắt ông chủ của Jin, và kinh hãi làm sao khi ông ấy lại đồng ý ngay tắp lự.

Nghiêm túc đấy, jin bắt đầu nghi ngờ rằng liệu có phải Taehyung sở hữu khả năng làm tan chảy bất cứ ai nói chuyện với mình không, kể cả khi đó là một cục đá chưa từng nở nụ cười.

"Được chứ, Jin tôi muốn..."

Ông chủ lên tiếng, ngay sau đó bị Taehyung đang tì cằm vào tay cắt ngang.

"À thế này thì sao nhỉ, anh là Jin phải không? Ông chủ, anh muốn thử loại Jin vừa pha, cái mà tôi đang uống không, để xem xét việc đưa nó vào thực đơn ấy?" Taehyung cười.
Chính nó!

Ngày Jin bị sa thải!

Đến rồi!

Anh hít một hơi thật sâu để chuẩn bị tinh thần đón chào điều tệ nhất, cuối cùng lại suýt dập mặt xuống sàn khi thấy ông chủ gật đầu.

Cậu ấy giúp mình sao? – jin tự hỏi.

N-nhưng tại sao?

Jin trở lại quầy pha chế và bắt đầu làm việc một cách thận trọng, mặc dù có tí không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng anh buộc mình phải làm việc cho ra trò. Một li latte với chút vị dâu cùng dừa, Jin run rẩy đưa cho ông chủ.

"Ừm..." Ông nhấp môi, sau đó nghiêm mặt nhìn chàng nhân viên đang trong tình trạng mồ hôi tuôn như mưa "Tôi sẽ xem xét, quay lại làm việc đi."

Jin suýt cắn vào lưỡi mình.

Cái quái gì vừa xảy ra thế? Jin tự hỏi khi quay về quầy lần nữa, nở một nụ cười máy móc với Jungkook đang vỗ vai mình, miệng thì nói câu chúc mừng. Trong một khoảnh khắc nào đó anh nhận ra Taehyung đang nhìn họ chằm chằm, nụ cười cậu ta tắt ngấm, lạ lùng hơn là khuôn mặt cậu ấy đanh lại trước khi tiếp tục nói chuyện với ông chủ.

Đột nhiên Jin thấy lo lắng.

Có trời mới biết Taehyung toan tính điều gì.

Khi ông chủ rời khỏi bàn số bốn, Taehyung đã gọi Jin lại một lúc để hỏi anh có thắc mắc gì không, và mặc dù không đề cập đến bất cứ chuyện gì ban nãy Jin vẫn biết Taehyung đang ám chỉ chuyện gì, vậy nên anh chần chừ một lúc trước khi lên tiếng:

"Cậu đã nói gì với ông chủ khiến ông ấy vui như vậy?"

"Trả lời sao đây nhỉ, vì em biết cách ăn nói chăng."

Taehyung đáp lại một cách nghiêm túc, và Jin hơi ngạc nhiên, xem ra cậu ấy không chỉ là một kẻ nổi loạn bình thường.

"Không chỉ cách ăn nói, em còn biết sử dụng điêu luyện từng phần trên cơ thể mình nữa. Nếu anh chịu để em thể hiện thì em cá chắc rằng anh sẽ không hối hận đâu cưng."

Gì?

Không.

Jin sai rồi.

Kim Taehyung là kẻ nổi loạn đê tiện nhất.

Hình ảnh thiếu niên tử tế ban nãy đâu mất rồi, đó chắc chắn là lớp mặt nạ mà, bản chất của cậu ấy vẫn luôn là kẻ đi tán tỉnh người khác!

Chắc chắn luôn!

Anh đưa lại tiền thừa cho Taehyung sau đó rời đi mà không trả lời.

Còn biết nói gì nữa khi Taehyung sẽ luôn tổ lái câu chuyện của họ sang tán tỉnh nhau và bộc lộ rõ ham muốn cởi quần mình ra của cậu ấy chứ.

Anh liếc Taehyung bằng đuôi mắt và nhận ra cậu nhóc ném cho mình một ánh nhìn nghiêm túc làm Jin hơi phiền lòng, dù anh chẳng rõ vì sao.

Ít nhất hôm nay anh không về nhà muộn, cũng chẳng gặp Taehyung.

Cuối cùng cũng có thể thư giãn một tí. Thay một chiếc áo thun quá cỡ cùng quần short đen, jin quyết định làm một ít bỏng ngô trước khi ngồi trên sofa và xem vài bộ anime được chiếu trên tivi.
Thời gian tích tắc trôi, anh bắt đầu chìm vào cơn buồn ngủ, cảm nhận được khuôn mặt tựa vào nệm ghế thậm chí nước dãi chảy ra một ít từ khóe miệng. Ew! Jin thầm nghĩ sau đó đưa tay lau nó và ngạc nhiên khi nghe tiếng ai đó đang đạp cửa ầm ĩ.

Jin uể oải mở cửa ra và nhìn chàng hàng xóm.

Taehyung đang mặc một chiếc áo thun trơn màu đen cùng quần thể thao, mái tóc bị đẩy về sau bởi headband màu xanh đậm, để lộ phần trán hoàn hảo. Đẹp khỏi chê - Jin nghĩ thầm. Và mặc dù đang trong cơn buồn ngủ anh vẫn nhận ra Taehyung đang lướt mắt lên đôi chân của mình.

"G-gì đó?"

Anh hỏi một cách bối rối.

"Xin lỗi đã xông vào nhà thế này lúc muộn, nhưng mà anh có sữa không?"

"Lại trò gì nữa đây?"

Jin chớp mắt.

Ý cậu ấy là sao?

"Em nói là anh có sữa không, chất lỏng màu trắng tốt cho xương ấy. Em cần gấp nhưng không thể xuống cửa hàng được."

Taehyung trả lời một cách sốt ruột và vì đó là bộ dạng chưa từng thấy của cậu ta nên Seokjin lập tức chạy đến tủ lạnh để lấy một hộp sữa và đưa nó cho Taehyung, người mà lập tức cảm ơn anh sau đó quay đi nhưng cuối cùng dừng lại sau khi nghĩ ngợi gì đó. Taehyung xoay nguời lại, và truớc khi Seokjin kịp nhận thức chuyện gì vừa xảy ra thì sự ẩm ướt trên má làm anh rùng mình. Taehyung nhìn chằm chằm đôi chân của Jin, cười quỷ quyệt:

"Lâu rồi em chưa ăn bỏng ngô, ngon phết."

Sau đó lịch sự khép cửa lại và bỏ đi.

Để lại mộtKim Seokjin đang cố gắng tiếp thu chuyện vừa xảy ra.

T-Taehyung... Cậu ấy vừa liếm bỏng ngô dính trên má mình và ăn nó ư?

"Biến thái!!"

Anh gào lên bằng tất cả sức lực, đóng cửa lại và khóa nó tận ba lần.

Anh nguyền rủa ngày cả hai đã gặp gỡ nhau.

Nguyền rủa cậu Kim Taehyung!

-TBC-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip