Chapter IV: Không còn là nạn nhân nữa!


"Chuyện gì?!"

Từ đầu dây bên kia điện thoại vang lên một giọng nói cáu bẳn.

"Cậu vẫn thế nhỉ, cứu tinh bé nhỏ của đời tôi."

Jin trả lời trong tiếng cười khúc khích.

"Ai đó? Nói nghe này, tôi làm việc ở đồn cảnh sát đấy nhé! Đừng có dại làm phiền tôi nếu không muốn ngồi trong mấy song sắt và ..."

Người bên kia tiếp tục gằn giọng cho đến khi Jin cắt ngang bằng cái kiểu nói chuyện móc mỉa.

"Và gì nữa? Cậu muốn tống tôi vào tù chỉ vì đánh thức cậu lúc mười giờ sáng thứ bảy trong khi mọi người đều đã tỉnh dậy á? Thôi nào Yoongi, đừng có điêu như thế chứ! Rõ ràng chỉ có gã bạn trai của cậu mới là cảnh sát thôi, cái đồn nào lại nhận người như cậu đây."

Sau vài giây im lặng, đầu dây bên kia lại lên tiếng.

"Anh Seokjin?"

"Vâng là anh của chú đó đứa nhóc đanh đá, làm như cậu còn có người anh nào khác vậy."

"Anh là tên xấu xa, lẽ ra em nên gọi Namjoon đến và cho anh một suất vào phòng tạm giam!! Gương mặt xinh đẹp đó cũng sẽ chẳng giúp anh giảm được một giờ đồng hồ nào cho tội lỗi mình đã gây nên đâu nhé! Và vì đã phá hỏng buổi sáng đẹp đẽ của em, anh tốt nhất nên có một cái lí do hợp lí đi.."

"Ôi Yoongi bé bỏng, anh biết em vẫn luôn nghĩ rằng anh trông rất đẹp đẽ dù luôn miệng phủ nhận nó mà. Nhưng tiếc rằng em chẳng phải gout của anh, vậy nên chẳng tấm vé nào cho phép em động một ngón tay lên gương mặt mĩ miều này đâu."

Jin bắt đầu bỡn cợt, dù anh biết rằng đó chẳng phải một quyết định thông minh.

"CÚP ĐÂY!"

Yoongi gào lên, và Jin bắt đầu hốt hoảng khi biết người nhỏ hơn sẽ thật sự thực hiện điều đó.

"Đợi- đợi chút, anh xin lỗi được chứ? Nhưng có chuyện này rất quan trọng cần nhờ đến em!"

Một khoảng lặng yên không ngượng nghịu.

"Đi mà? Nó nghiêm trọng lắm."

Một tiếng thở dài thoát ra.

"Được rồi, chuyện gì? Mà trước khi kể thì anh nên biết em quả là một đứa trẻ tốt bụng, một người bạn tốt mà anh chưa tích đủ đức để có đấy nhé."

Yoongi bắt đầu thoại như những bộ phim trên tivi, Seokjin đảo mắt, thật sự không hiểu nỗi sao Hoseok lại giới thiệu họ cho nhau nữa. Yoongi thi thoảng cứ như một cơn đau ở mông ấy, à, không, chín mươi chín phần trăm thời gian cuộc đời cậu ấy mới đúng. Nhưng mà mặc kệ, dù sao một phần trăm còn lại của cậu ấy vẫn thú vị và hữu dụng chán.

Sao Namjoon có thể tôn sùng con người đanh đá này như một vị thần vậy.

Jin chẹp miệng. Thương cho Kim Namjoon khi có một người bạn trai xấu tính như cái nhọt ở mông. Khi nghe tin hai người quen nhau, Jin đã nghĩ Namjoon hẳn phải là một đồng chí cảnh sát ngốc nghếch, hoặc có khả năng nhìn ra điểm tốt của người khác đấy. Dù rằng anh cũng không dám chắc liệu đanh đá họ Min kia có điểm tốt nào không.

Nhưng mà dù sao cũng ơn Chúa vì họ đã thành đôi, để lúc này Jin có người để nhờ.

"Ờ thì, anh thắc mắc rằng liệu em có thể hỏi Namjoon thủ tục để sở hữu một cây súng trường điện tử hợp pháp hộ anh không?"

Lại im lặng.

"Để làm chi?" Yoongi hỏi một cách nghi ngờ.

"Để phòng hờ thôi, bảo vệ bản thân đó mà..." Jin trả lời, chạm tay vào má, cảm thấy tức giận cùng trống rỗng khi nhớ về chuyện tối qua.

"Khỏi ai?" giọng Yoongi lại càng nghiêm trọng hơn.

Jin chần chừ một lúc vì chẳng muốn tiết lộ quá nhiều, anh không muốn làm lớn chuyện, đương nhiên Yoongi cũng thế,nhưng mà Namjoon lại quá tử tế đi biết đâu cậu ấy sẽ tóm cậu hàng xóm đẹp trai nhà bên vào phòng giam thì sao.

"Chỉ phòng hờ thôi, em có thể hỏi cậu ấy và cho anh biết được chứ?"

"Được rồi, nhưng nếu ai đó làm phiền anh thì hãy nói em, em sẽ gửi Namjoon đến dọa chết gã đó được chứ?"

Yoongi nói rất nghiêm túc, và điều này làm Jin bất giác nở nụ cười.

Được rồi, Yoongi cũng không hẳn là một tên xấu xa.

"Không ngờ Yoongi của chúng ta cũng biết quan tâm người khác." Anh trêu.

"Đương nhiên em phải quan tâm rồi, ai sẽ đảm đương những bữa ăn nếu anh xảy ra chuyện chứ. Em không thể sống với mì ăn liền cả đời được còn Namjoon thì không được phép bước xuống bếp từ khi suýt thiêu rụi căn nhà bởi làm món gì đó hồi kỉ niệm."

Jin tắt điện thoại sau khi nghe bài ca dài về "vai trò" của mình.

Dù sao cũng hi vọng là Yoongi sẽ thực hiện mong ước nhỏ nhoi này của Jin, nếu không thì nếu không thì anh sẽ để mặc hai người bọn họ ở lại với đống chén dĩa cháy đen trong căn hộ chất đầy mì ly của cả hai.

Một lúc sau, Seokjin đứng dậy và nhìn ra ngoài hành lang qua chiếc lỗ nhỏ trên cửa, kiểm tra xem có dấu vết của mái tóc đỏ rực không. Khi đã chắc chắn con đường dẫn đến thang máy đã an toàn, anh rời khỏi căn hộ một cách vội vã để chạy đến cửa hiệu thuốc Yoongi vừa nhắn. Nơi mà Seokjin có thể mua một bình xịt hơi cay vì Namjoon bảo gã chẳng moi được đaua ra một cây súng điện.

Và Yoongi cũng đã nói ở cuối tin nhắn, rằng bình xịt hơi cay tốt hơn nhiều đối với những người vụng về như Seokjin, vì ai biết được điều gì sẽ cảy ra nếu anh tự làm bản thân mình bị thương.

Đồ bạn xấu!

Seokjin rủa thầm.

Anh thề rằng sẽ chẳng nấu cho hai người đó bất kì bữa ăn nào nữa, cho đến khi họ quỳ xuống và cầu xin anh hãy vào bếp.

Thú thật, Seokjin có chút lo lắng khi mua bình xịt hơi cay. Anh cảm thấy như mình đang làm một việc phạm pháp ấy. Nhưng rồi cuối cùng chàng trai trẻ cũng có thể thở phào nhẹ nhõm khi nhận lấy cái lọ nhỏ từ người dược sĩ mà không câu hỏi nào được đặt ra, giống như đó là điều bình thường nhất thế giới vậy.

Có thể do cậu ấy cũng vướng vào rắc rối với gã hàng xóm nên hiểu được hoàn cảnh của mình chăng? Jin tự hỏi.

Khi chuẩn bị bước vào căn hộ của mình, Seokjin nghe thấy tiếng ồn ở thang máy gần đó, cơ thể anh đông cứng lại vì nghĩ đó là Taehyung. Hoảng loạn bởi suy nghĩ sẽ bị thứ "dài và cứng" lần nữa áp vào người, Jin quay phắt người lại và giơ bình xịt hơi cay về phía trước.

"Không được lại đây!! Nếu không t- tôi sẽ -"

Trời đất, tuyệt ghê nhỉ Seokjin. Anh nói lắp và nhắm chặt mắt lại để thể hiện mình đang nghiêm túc đến mức nào đấy à? Ngốc nghếch.

Tay Jin run rẩy, anh chờ đợi giọng cười giễu cợt hay vài câu bông đùa, nhưng không, đáp lại Seokjin là tiếng mèo kêu.

Taehyung có khẩu vị độc thế à?

"Meow~"

Seokjin quyết định mở mắt ra, và thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra chẳng có ai ở đây cả.

" Meow."

Dây thần kinh của Seokjin căng như dây đàn cho đến khi anh hạ tầm mắt và bắt gặp chú mèo nhỏ có cặp mắt to màu xanh và bộ lông cam-trắng mềm mại đang nhìn mình chằm chằm.

Mình vừa dọa mèo nhỏ sợ bằng bình xịt cay ư?

Mình đúng là thằng điên mà...

Jin rên rỉ trong khi tự đấm vào ngực mình.

" Meow."

Con mèo kêu lên lần nữa, đặt bộ móng nhỏ lên đôi giày thể thao của Jin trước khi anh hét toáng lên.

"Ôi chúa ơi lại đây nào!! Đến đây để anh yêu cưng!! Cưng qủa là món quà tuyệt vời mà tạo hóa ban tặng mà!!"

Jin đang phấn khích như đứa trẻ, anh bế lấy con mèo và suýt thì tan chảy hành một vũng ngọt ngào trước cửa nhà khi nó liếm vào mu bàn tay mình.

Đặt con mèo lên kệ bếp, Jin bắt đầu đi lục tung tủ lạnh. May mắn là còn lại chút sữa tươi sau khi tên hàng xóm sang xin, ờm chắc là để làm mấy trò đồi bại với nhân tình của cậu ấy.

Đổ nốt phần sữa còn xót lại vào chén nhỏ, Jin nhẹ nhàng đặt nó trước mặt con mèo và ngắm nghía một cách hạnh phúc.

"Anh thắc mắc không biết là cưng đến từ đâu nhỉ, cậu bạn nhỏ."

Nhưng chú mèo chị đáp lại Jin với cặp mắt xanh biếc tròn vo.

---

"Không phải lại nữa chứ!"

Jin cằn nhằn, rời khỏi giường và nhìn đồng hồ, mười một giờ đêm thứ bảy.

"MỞ CỬA!!!"

Anh nghe thấy giọng trầm quen thuộc vang lên từ bên kia tấm ván gỗ.

Chúa ơi, ai cũng được nhưng đừng là cậu ta.

Jin nắm lấy bình xịt cay trên kệ, thận trọng đến gần cửa.

"Cậu muốn gì?"

Jin hỏi, cửa không mở và anh vẫn an toàn!

"Anh biết rõ là em muốn gì mà! Đừng có giả ngốc nữa! Mở cái cửa này ra ngay trước khi em xông vào đi!!!"

Jin mở to mắt, tim đập thình thịch.

Cuối cùng tên biến thái cũng đánh mất lí trí rồi!

Và cậu ta đến để cưỡng hiếp mình!

Seokjin chẳng có nhiều lựa chọn lúc này...

Anh có thể gọi cảnh sát. Nhưng mà kiểu gì Taehyung cũng sẽ trưng ra bộ mặt vô tội của cậu ấy để thoát khỏi song sắt và thời gian tạm giam. Không chừng còn kiện ngược lại mình tội vu khống nữa.

Suy nghĩ đó làm Jin điên lên, anh hít một hơi thật sau và mở khóa. Trong một tích tắc, anh thề rằng mình đã thấy sự hoang dại trong đôi mắt đỏ ngầu của Taehyung, trước khi nó bị phủ bởi lớp sương cay.

Điều này sẽ dạy cậu ta biết rằng không nên gây chuyện với Kim Seokjin.

-TBC-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip