Chap 24 : Nhận thức
Lạnh. Rất lạnh.
Cơn buốt len vào từng kẽ xương khi Sunday dần tỉnh dậy. Ánh sáng mờ xanh nhợt nhạt chớp tắt theo nhịp tim cậu, phát ra từ trần kim loại xám xịt. Căn phòng bao quanh bởi những vách kính mờ, xen lẫn ống thủy tinh chứa chất lỏng đục ngầu. Thứ mùi gỉ sắt, hóa chất và mốc meo xộc thẳng vào mũi.
Sunday cố nhấc người – nhưng toàn thân bị trói chặt. Cổ tay và mắt cá chân cậu quấn bởi dây da, ghì lên mặt bàn lạnh như băng. Cậu vùng vẫy – tiếng kim loại va đập vang vọng khắp phòng.
"Cái... gì thế này?! BỎ TÔI RA!!"
Tiếng bước chân vang lên – thong thả, cố ý, như đang đếm từng nhịp sợ hãi của cậu.
Cánh cửa trượt mở. Xii bước vào.
Hắn mặc áo blouse trắng tinh, tay đeo găng mỏng, điềm tĩnh như bác sĩ trong phòng mổ. Trên tay hắn là một ống tiêm nhỏ, chất lỏng bên trong lấp lánh màu hồng thẫm – thứ sắc hồng đẹp đẽ đến mức đáng ngờ.
"Cậu muốn biết tình yêu thật sự là gì, Sunshine? Tôi sẽ cho cậu thấy."
"TRÁNH XA TÔI RA!!" – Sunday rít lên, giật mạnh đến mức dây trói sượt máu.
"Đừng gào vậy." – Xii đặt tay lên trán cậu, ánh mắt lạnh tanh. "Tôi chỉ tiêm vào cậu... sự thật."
Mũi kim đâm vào cổ tay Sunday.
"A-A-Aaa...!"
Dòng chất hồng len vào tĩnh mạch, lạnh buốt lúc đầu – rồi nóng rực. Cơ thể cậu co giật nhẹ, mắt trừng lớn. Tim đập dồn dập. Hơi thở ngắt quãng. Và rồi...
Cảm xúc trỗi dậy.
Không phải tình yêu mới. Mà là tất cả những thứ cậu từng chôn giấu: Nhớ Aven, sự sợ hãi, tủi thân, cô độc – và cả những khoảnh khắc xao động khi chạm ánh mắt Xii trong mơ.
"Cậu... đã làm gì... với tôi...?"
Xii cúi thấp, thì thầm bên tai cậu:
"Chỉ đánh thức phần thật nhất trong cậu. Không che giấu. Không kiểm soát."
Trong phút chốc, Sunday cảm thấy cả hai người họ đang hòa vào nhau trong dòng cảm xúc lẫn lộn, hỗn loạn đến chóng mặt. Cậu vừa muốn khóc, vừa muốn được ôm – và lại vừa muốn đấm vào mặt Xii.
"Tôi... yêu Aven..."
"Nhưng cậu không chắc Aven yêu toàn bộ con người cậu. Cậu sợ nếu cậu yếu đuối, nếu cậu hỗn loạn, Aven sẽ quay đi."
"Tôi thì không."
Xii nắm lấy cằm cậu, mắt chạm mắt.
"Tôi yêu cái phần yếu nhất, khốn khổ nhất trong cậu. Thứ mà cậu luôn giấu kín."
Sunday lắc đầu, nước mắt tuôn ra, nhưng nhận thức đã bắt đầu rạn nứt. Cậu không phân biệt được thật – giả, cậu thấy Aven, rồi lại thấy Xii. Mọi thứ trộn lẫn.Tâm hồn một lần nữa lại được nhấn chìm vào biển đen đau khổ , câu đứng đó , hàng ngàn cánh tay nhớp nhúa vây quanh cậu như muốn dìm cậu xuống . ánh mắt cậu vô hồn , rỗng tuếch .Cậu chẳng cảm nhận được điều gì cả , trái tim cậu như thể bị ai lấy đi , chừa cho cậu một lỗ trống của sự cô đơn.
một ánh sáng leo lét thật xa
Giọng Aven vang lên, nứt vỡ, nhưng rõ ràng:
"Sunday! Nghe tớ! Đây không phải thật – cậu phải nhớ lại!"
Sunday ôm đầu, run rẩy.
"Không! Mình... mình không biết cái nào thật nữa!"
"Tôi là thật." – Xii thì thầm. – "Aven chỉ là niềm hy vọng rỗng. Tôi là phần đau đớn mà cậu luôn mang trong mình, và tôi sẽ không đi đâu cả."
Sunday bật dậy giữa ảo ảnh, hét lên:
"Im đi!!"
Toàn bộ thế giới bắt đầu rạn nứt. Những hình ảnh đẹp đẽ nứt vỡ như kính, rơi lả tả thành tro bụi.
Cậu bước về phía cánh cửa, từng bước nặng nề như kéo theo cả bản thân rách nát.
Một bàn tay chạm lấy tay cậu – là Aven. Gương mặt cậu ấy cũng nhòe đi, như thể đang bị chính thực tại nuốt chửng.
"Nếu cậu không chọn, tôi sẽ mất cậu."
Sunday quay đầu nhìn lại – Xii đứng giữa hư không, đôi mắt buồn đến kỳ lạ.
"Nếu cậu bước qua cánh cửa đó, tôi sẽ biến mất mãi mãi. Và cậu sẽ lại cô đơn – như trước khi gặp tôi.Nghe tôi đi , hãy ở lại đi"
Một khoảnh khắc im lặng.
Sunday thở ra một hơi. Giọng cậu gần như tan biến:
"Có lẽ... cô đơn còn hơn là bị giam giữ bởi cậu."
Và cậu bước qua.
Thực tại – Phòng ngủ
Sunday tỉnh dậy trên chiếc giường quen thuộc , hơi ấm của nó dường như bao trùm lấy cậu. Bàn tay Aven vẫn nắm lấy cậu. Ánh mắt cậu đỏ hoe, kiệt sức.
"Cậu... đã ở lại thật." – Sunday thì thào.
Aven không nói gì. Cậu chỉ siết tay chặt hơn.
Nhưng ở khóe mắt Sunday – một giọt lệ không rơi vì sợ, mà vì biết – thứ vừa rời khỏi tâm trí cậu... vẫn còn đang chờ một khe hở để quay lại.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip