#13 / ...HẾT... /

Seoul bây giờ mới bắt đầu đổ tuyết, bông tuyết trắng xóa rơi từ trời cao đẹp mê người. Anh và tôi cùng video call, anh khoe với tôi rằng ở đây tuyết rơi nhiều lắm, khoe với tôi con người tuyết mới làm cùng bố. Nhìn anh cười tôi cảm thấy mình như tiếp thêm sức mạnh, cho dù công việc có bộn bề đến đâu. Đã tròn một tháng từ khi tôi về lại Seoul, công việc tôi vô cùng nhiều nên chưa rảnh để về lại thăm anh, Taehyung anh ấy vừa kết thúc cuộc trị liệu với người bệnh nhân kia nên có chút thời gian rảnh, đã về quê anh vào tuần trước. Tôi đang dự định tạm làm việc ở nhà một thời gian, để có thể ở cạnh anh, có hơi bất tiện và không vừa lòng một số vị lãnh đạo nhưng tôi không quan tâm, Jimin của tôi quan trọng hơn.

Tôi nhanh chóng thu xếp công việc của mình và về lại Busan, tôi mua một căn nhà ở gần nhà anh, chúng chỉ cách nhau tầm 15m, dễ đi lại và còn thoải mái, tôi sợ sẽ phiền đến hai bác. Tôi bảo  Taehyung qua ở cùng mình vì để anh ta ở gần Jimin hơn tôi thì không công bằng.

Thời gian cũng thấm thoát thôi đưa, đưa chúng tôi vào không gian tràn ngập không khí giáng sinh, một đêm lễ không thể bỏ qua hằng năm, tôi đã tự xắp xếp và trang trí cho căn nhà của mình, tôi muốn anh có một mùa giáng sinh thật tuyệt. Bánh , trái cây, nước uống, cây thông , tôi chuẩn bị không thiếu một thứ, Taehyung còn phụ tôi dọn dẹp và chuẩn bị thức ăn. Cả gia đình anh đều qua nhà tôi để cùng đón giáng sinh, anh bất ngờ và nhìn ngắm xung quanh, tôi thấy anh vui nên rất hài lòng. Chúng tôi cùng ngồi trên mâm cơm để cùng nhau thưởng thức bữa tối, bỗng chuông cửa nhà tôi vang lên liên tục. Tôi liền đi ra xem, bàng hoàng và ngỡ ngàng khi chạm mặt hai vị khách đặt biệt, là bố mẹ tôi, sao họ biết tôi về đây mà đến được chứ.

" Thằng bất hiếu, mày định cạch mặt hai ông bà già này thật à "

Đó là bố tôi nói. Thấy thế mẹ tôi cũng thêm vài câu.

" Con thật sự không cần bố mẹ nữa sao "
Tôi ở đó không thể nói gì. Bố anh, bác bước ra vỗ vai tôi.

" Là ta gọi bố mẹ con qua, cả nhà thì nên ở cùng nhau, chứ sao lại xa cách giận nhau suốt mấy năm được chứ. "

Nói rồi bác mời bố mẹ tôi vào ăn cơm, tôi cũng chỉ biết đi vào theo và trong lòng là niệm cảm kích, hạnh phúc cực kỳ to lớn. Giáng sinh năm nay thật trọn vẹn, có lẽ cả đời tôi cũng không thể nào quên được.

*
*
*
Nhưng đúng là bi kịch trong vở kịch hạnh phúc mà tôi tự vẽ ra, cuối đông Jimin trở bệnh, anh liên tục bảo với tôi là khó thở, cơ thể yếu mềm và mệt mỏi. Ăn uống khó khăn cứ được vài muỗng cháo hay súp là anh nôn ra hết chẳng thể nào nuốt trôi. Cứ kéo dài liên tục gần một tuần, những ngày đầu còn nhẹ cho đến đỉnh điểm tối hôm qua, cơn đau ập đến và vắt kiệt sức của anh, anh liên tục đấm ngực mình vì khó thở, cả nhà nháo nhào lên và gấp rút đưa anh đến bệnh viện cấp cứu, cả một buổi tối bất an thì sáng hôm nay hay tin anh đã ổn định được một chút. Tôi làm thủ tục và chuyển anh về lại bênh viện trước kia ở Seoul, dù sao bác sĩ ở đó đã điều trị cho anh rất lâu, hai bác cũng không thể ngồi yên nên cùng tôi và Taehyung đưa anh lên lại Seoul.

Giờ cũng gần tối và anh vừa truyền dịch xong, do không ăn được nên phải làm thế, đôi tay nhỏ đã gầy trơ xương giờ lại toàn vết kim tiêm. Tôi nhìn mà đau lòng, nước mắt không kiềm mà tuôn ra.

Bác sĩ nói theo chuẩn đoán ban đầu anh còn hơn 3 tháng, nhưng theo tình trạng bây giờ chỉ còn gần 1 tháng, nếu anh trị liệu có thể kéo dài thêm được một khoản thời gian nữa nhưng đổi lại thì nó sẽ làm anh đau, ai cũng muốn anh trị liệu nhưng anh lại lắc đầu. Mọi người đành cam lòng chiều theo anh.

Mỗi ngày trong phòng anh đều nhìn ngoài, nhìn ngắm khung cảnh cuối cùng của mùa đông. Đối với anh chắc ai cũng biết, có lẽ đây sẽ là mùa Đông cuối cùng. Tôi là người luôn túc trực cạnh anh, mọi người đều ở đây từ sáng đến tối, còn tôi thì cả ngày.

Hai chúng tôi cùng ôn lại kỉ niệm lúc trước khi còn là học sinh, lúc tôi đã theo đuổi anh như nào, dầm mưa đi mua thuốc cho anh kết cục lại mua nhầm thuốc, cả một thanh xuân học trò đi theo để xách balo và dép cho anh, có mỗi cái ô che mưa chung nhưng anh ngại mình nên đành chịu đứng ngoài cầm ô cho anh té ra là sốt cao nằm ở nhà liên tục 3 ngày.Tôi còn nhớ mùa hè năm đó, tôi đã dành gần cả tháng trời để thuyết phục anh đi cắm trại, du lịch cùng mình. Tôi cố gắng nổ lực tất cả để có thể đường đường chính chính gọi anh là người yêu, anh không phụ sự cố gắng của tôi, mà là do tôi phụ tình cảm của anh. 

Mùa đông coi như khép lại, mùa Tết đến và đêm giao thừa đầu tiên ở bệnh viện. Các bác sĩ, y tá không về nhà được cũng vui vẻ tặng quà cho các bệnh nhân, anh được tặng một bó hoa tulips vàng thắm tươi và giỏ trái cây tươi. Đêm đó bệnh viện tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ, tuy mùa đông anh thích đã qua nhưng mùa xuân tràn ngập sức sống còn đang chờ, anh phải cố lên nhé.

_ 11:30

Jimin bảo mệt nên tôi đỡ anh vào phòng nghỉ ngơi.

" Jungkook, đêm nay có thể nằm ngủ cạnh anh không? "

Tôi hớn hở trả lời.

" Đương nhiên rồi, anh thích là được "

Tôi và anh nằm cạnh nhau, anh co rút lại trong lòng tôi, để tôi vỗ về cho anh dễ ngủ. Anh ho lên vài tiếng rồi cười hí hí nói.

" Tiếc ghê, phải chi có thể đón giao thừa với mọi người và em nhiều hơn. "

Tôi gạt bỏ lời nói không hay của anh.

" Gì chứ, chúng ta còn có thể vui vẻ nhiều hơn cạnh gia đình mà Jimin "

Anh cười cười như e thẹn ngại ngùng, nói mệt muốn nghỉ sớm nhưng anh vẫn không chịu ngủ cứ kể mãi cho tôi nghe về khoảng thời gian anh sống cùng Taehyung ở ngoại ô Seoul, chuyện cũ lúc trước rất rất lâu về trước. Tôi nghe anh nói một hồi thì tiếng nói nhỏ dần rồi biến mất, anh ngủ quên mất rồi, anh học đâu ra thói quen mới này vậy chứ, haha.

Đêm giao thừa của tôi trôi qua nhẹ nhàng, người ta nói trước giông bão sẽ có khoảng lặng đáng sợ, đúng vậy chỉ vừa bước qua năm mới anh lại lên cơn đau nhưng nặng hơn bất kì lần nào và chính thức bước vào giai đoạn nguy kịch. Ca cấp cứu đầu tiên của năm mà chẳng ai mong muốn, đèn cấp cứu thấp thừ 3h sáng đến gần 7h sáng, bố mẹ anh, tôi, và anh Taehyung vừa chợp mắt thì lại phải thức trắng, bác gái cứ tự vào bác trai mà khóc không ngừng,  bác trai và Taehyung thì không ngừng run sợ, tôi thì như đang có rất nhiều tảng đá nặng đang đè lên phổi, khó thở và hồi hộp, vài tiếng trước còn cười nói với anh chỉ sau cái chợp mắt mà anh đã đứng trước ngưỡng cửa giữa cái sống và chết.

Đèn vụt tắt, bác sĩ chính bước ra với khuôn mặt đầy mệt mỏi. Ai cũng mong muốn vị bác sĩ sẽ cười và bảo " May mắn là đã qua cơn nguy kịch " nhưng mong chờ càng nhiều thì kết quả lại càng thất vọng.

" Gia đình mau vào trong để trăn trối vài phút cuối cùng. Xin lỗi chúng tôi đã cố hết sức nhưng... "

Phổi tôi như nổ tung thật sự, chân mềm nhũn ngã xuống ghế, nỗi sợ hãi làm tôi như quên luôn cách thở, cổ họng khô khan hét không thành tiếng. Bác gái  quá sốc, ngất xỉu ngay trong vòng tay bác trai, sự kiềm nén từ lâu nay như bong bóng bị kim đâm mà vỡ tan, bác trai ôm vợ khóc nức nở như một đứa trẻ. Tôi thấy Taehyung cũng đang ôm mặt, anh ấy cố đứng vững trước đôi chân đang run thấy rõ,  nhưng rồi cũng quỳ sụp xuống.

Một lúc không lâu sau, bác gái tỉnh dậy, mọi người và tôi vào phòng anh nằm, anh đã phải gắng ống thở và còn truyền thuốc, truyền dịch. Anh thều thào nói chuyện cùng bố mẹ mình, tới nói với Taehyung cũng khá lâu, rồi ba người họ ra ngoài để anh và tôi trong phòng. Bước lại cạnh giường, tôi cố nặng ra nụ cười thật tươi nhưng không được, sống mũi tôi cay cay , cảm thấy tầm nhìn cũng mờ đi vì nước mắt, tôi nắm lấy tay anh áp lên mặt mình, nước mắt tuôn trào, tôi khóc trông thảm thương vì cảm thấy nuối tiếc và oán trách thời gian sao lại nhẫn tâm như thế, sao lại lạnh lùng mà cướp anh đi mất. Anh vẫn thế, nhìn tôi ôn nhu rồi xoa mặt tôi, anh yếu ớt thì thầm với tôi.

" Đừng khóc vào hôm...anh rời khỏi thế giới, đừng oán trách bản thân...cũng đừng cô đơn một..mình, anh xót lắm...nên anh muốn...Jungkookie cũng được hạnh phúc, hứa nhé "

"Đã lúc nào mà anh còn nghĩ đến hạnh phúc của em chứ Jimin, em không muốn, em không muốn xa anh, anh đừng bỏ em có được không. Anh muốn em làm gì cũng được, đừng rời bỏ em như thế, anh nói anh muốn đón giao thừa cùng mọi người mà, sao anh nói mà chẳng giữa lời gì cả, anh cho em cơ hội sữa sai mà lại không giữ lời, thế anh bảo em hứa kiểu gì đây  "

Anh nhìn tôi như soi thật kĩ lưỡng, ngắm nghía thật lâu nói thêm.

" Anh xin lỗi, nhưng...anh thương em thật mà...Kookie "

Sau đó là tiếng anh ho rất nhiều, máy đo nhịp tim cạnh anh cũng gấp rút kêu inh ỏi, anh dần thở gấp và từ từ mất ý thức. Tôi hoảng loạn liên tục bấm nút khẩn, nhưng khi mọi người vừa xông vào thì đã quá trễ. Tay anh rơi khỏi má tôi, rơi xuống giường, một khoảng không im lặng chỉ có tiếng * Ting ting * là kéo dài vô tận, mắt anh nhắm nghiền và môi cười mỉm. Từ tiếng khóc than trời của bác gái, đến tiếng hét tên anh trông vô vọng của Taehyung, tất cả như xé toạc cõi lòng tôi. Đau đớn và trống rỗng, giờ mất anh thật rồi tôi phải sống làm sao đây.

Hơi ấm từ tay anh dần lụi tàn cũng đồng nghĩa với nước mắt tôi cạn khô, sự hạnh phúc ban đầu cung theo anh mà không còn...

Lễ tang diễn ra một cách êm đềm, hôm đó trời mưa không ngớt, như ông trời cũng đang khóc thương cho số phận của anh, anh Hoseok đến và tôi thấy anh khóc không ngừng, Taehyung bảo sẽ không tới vì anh sợ bản thân sẽ không chịu được nổi đau này. Nhưng có lẽ khổ nhất, đau nhất là bố mẹ anh, nỗi mất mát quá lớn để họ có thể bình tĩnh mà lo chu toàn. Mọi thứ trông lễ tang đều do tôi làm, cuối ngày hôm đó tôi đã quỳ trước di ảnh anh, tôi muốn nói với anh vài lời.

" Anh cũng thật là...sao lúc nào cũng cười thế, điều anh muốn em làm, em đã hoàn thành rồi nhé, còn có nhớ anh không có còn yêu anh không là quyền của em, anh đừng hòng cản emđược Jimin-ssi "

Em đã thực hiện đúng như ý nguyện của anh, ngày anh rời khỏi đây em đã không rơi một giọt nước mắt nào và hôm đó em cũng không nhớ anh, chỉ là...Được mỗi hôm đó thôi. Suốt khoảng thời gian bốn mươi năm còn lại của cuộc đời em, thử hỏi mọi người xem có bao giờ em ngừng nhớ anh không? Có bao giờ em ngừng kể về anh chưa? Có đêm nào em không khóc vì anh không? Anh đến bên em, mang cho em nhiều cảm xúc và suy nghĩ, đến khi anh đi rồi cũng không mang chúng đi cùng, cứ để mãi ở cạnh em khiến em khổ sở biết bao. Jimin ah, anh có nhớ không? Ngày anh đi anh bảo anh thương em, em vui lắm, rất rất vui, bởi vì...em cũng thương anh nữa, gửi anh những đóa hoa tươi đẹp nhất, hạnh phúc của em.

Thời gian lâu sau, người ta không ngừng thắc mắc rằng, tại sao lại có một ông lão qua đời ngay cạnh mộ của một ông lão khác đã mất cách đây bốn mươi năm trước, tay ông còn ôm một bó hoa hồng lớn có đính kèm lá thư viết tay, tuy nét chữ ngoằn ngoèo nhưng đọc lên người ta thấy đó là cả một tấm lòng chân thành.

" Đợi em nhé, em sẽ đến cạnh anh đây, anh sẽ không còn cô đơn hay lạnh lẽo nữa, vì đã có em rồi.  "

End
____

Lời văn mình có hạn nên chưa thể bộc lộ cảm xúc nhân vật sao cho chân thật, XIN LỖI MỌI NGƯỜI, thế là kết thúc bộ Cạn Tình rồi nhé, cảm ơn mọi người suốt thời gian qua ạ:3.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip