C 1: Trốn yêu

Trong đêm tối mập mờ, chỉ còn lại những ánh điện hưu hắt, người thanh niên ấy vừa ngẩn ngơ lại thơ thẩn dạo bước. Không đích đến không điểm dừng, chỉ là hành động vô chủ đích. Mọi chuyện từ lúc nào lại trở nên quá phức tạp đến vậy. JungKook chỉ có thể ẩn mình vào đêm đen để làm dịu cảm xúc. Sự yên lặng của nơi đây giúp cậu có thế yên tĩnh mà suy nghĩ. Jin, NamJoon,Jimin hay hắn.

Cành cây khô sẽ chẳng mang lại cảm giác mền mại và điều đó cũng đúng ngay cả khi nó bị gẫy. Đêm nay gió hơi lớn, luồng không khí lùa qua tai cũng thật réo rắt, chân có mỏi đến muốn nứt ra thì cậu vẫn chạy. Quạ đen, quạ đen đến rồi, JungKook bằng mọi giá phải trốn đi.

Lợi dụng được lợi thế địa bàn, cậu trốn bên khe ngõ nhỏ giữ hai ngách lớn. Vừa im lặng vừa mín thở, hóc môn kích thích sợ hãi tăng lên đến mức độ đáng sợ rồi chợt tụt xuống khi tiếng giầy tây càng ngày càng xa. JungKook cảm thấy hai cẳng chân như dã ra, bủn rủn. Vô thức cậu ngồi thụp xuống co rúm trong sợ hãi... Mất một khoảng thời gian định thần thì JungKook cũng có thể đứng dậy, chỉnh lại mũ của chiếc hoodie, bóng nhỏ thoáng chạy khỏi ngõ tối.

Chìm trong màn đêm dưới bóng đèn vỡ, lớp sơn tráng đen lì càng khiến chiếc xe thêm phần được ngụy trang trong bối cảnh. Chiếc máy nhắn tin cũ đã sờn bạc cả bàn phím nay lại được hoạt động

Send: H123
To: Main Head
Code: 54TKKV on

Send: Main Head
To:H123
Are you sure ?

Âm thanh thì thầm cũng khoé miệng nhấc cao

"More than my life"
________

Căn nhà vẫn tối như thế mà Jin biết anh không chỉ có một mình

"Jungkook, em về rồi đúng không ?" Chiếc bóng thoáng qua của cậu nhưng anh cũng có thể nhận ra, xem ra cái gì cũng chẳng thể dấu anh

"Vâng, em về rồi..." mọi hành động lén lút, nhẹ nhàng tránh tạo âm thanh này lại tha lỏng ra hết. JungKook không mấy nhẹ tay mở tủ giầy, lấy ra đôi dép bông hình thỏ mà anh Jin nặc nặc đòi mua hồi cả hai cùng đi chợ "Mã Lại".

"Em đã đi đâu ? Trời sắp mưa rồi, em có biết anh lo lắng thế nào không?" Nhưng uất ức kìm nến trong lòng người anh lớn gần như sắp không kìm được mà bùng ra

"Jinie...em cần suy nghĩ.." Vừa nói JungKook cũng đã cởi xong chiếc áo choàng dài, trời đã ấm hơi đôi chút từ tháng 1 nhưng tuyết thì vẫn còn, phủi nhẹ đi vai áo còn chút vệt trắng

"Em có thể suy nghĩ ở đây ...Ở ngoài rất nguy hiểm...Nam..." Biết mình lỡ miệng, Jinie chập chừng không dám nói hơn

"Hoá ra đây mới là vấn đề đúng không? Anh không hề lo lắng cho em mà chỉ sợ em gặp Namjoon rồi sẽ làm lộ chỗ trốn của anh đúng không ? Cuối cùng thì anh với anh ta đã kết thúc chưa ? Tại sao anh ở bên em mà hai ta cứ phải dấu diếm thế này?" Cậu cũng mệt mỏi lắm, cả hai cùng nhau đã được một năm nhưng làm gì Jin cũng không cho.

"JungKook, đừng nói vấn đề này nữa được không? Anh đã nói là anh với Namjoon đã chia tay rồi. Còn về việc dấu diếm, anh dấu diếm lúc nào? Chỉ là anh không thích phô trương thôi. Tình yêu là việc của hai người. Chúng ta là người yêu, chỉ cần hai chúng ta biết là được rồi. Tại sao em vẫn không thỏa mãn." JungKook còn trẻ, nhiệt huyết của em ấy tràn đầy nên mấy việc công khai này còn hứng thú. Với Anh thì khác, anh không còn tin vào những lời hứa hay dự đoán xa xôi gì nữa. Hãy cứ để tâm ở hiện tại, yêu được ngày nào thương được ra sao là vui vẻ ngày đó rồi.

"Jinie, anh đừng tự lừa dối mình nữa. Nếu giữa anh và hắn ta đã thực sự kết thúc thì việc gì anh phải trốn tránh Namjoon? Anh chuyển chỗ ở, thay số điện thoại. Đến cuối cùng thì sao anh vẫn trốn tránh Nạmjoon ? Anh còn thương hắn?" Cả hai có lẽ đều đã trốn tránh đủ, tha là bây giờ cả hai cùng nói thẳng ra để....thót mình

"Thế Còn Vincent ? Em cũng đã quên hắn chưa ?" Lời nói chẳng thể lấy lại, thốt ra lời này làm Jin hối hận vô cùng, anh biết cái tên này là cấm kị đối với JungKook. Và ánh mắt vụn vỡ của cậu sau khi thấy anh nói ra cái tên cấm này.

"Jungkook...anh..." Đáp lại chỉ còn là tiếng đóng cửa đầy tiếng động. Chiếc ghế sofa lún xuống nhanh chóng trong cái gục xuống của Jin. Tại sao chúng ta cứ mệt mỏi thế này.
________

"Hyung đừng uống nữa, có uống nữa anh ấy cũng đâu có về..." Giật được chai Hennessy ra khỏi tay Namjoon thì hắn lại tóm ngay chai Singleton mà uống thẳng tay kia cũng đẩy thẳng chiếc ly trống xuống sàn...

"Nạmjoon, Hyung thôi đi.... Đừng uống nữa, hyung uống quá nhiều rồi...." Để chai Hennessy sang bàn bên cạnh, tiếp tục lại chơi kéo co với Namjoon

"Jimin....kệ anh. Để anh uống.... Chỉ có say...Hình bóng của anh ấy mới không lởn vởn trong đầu anh...." dáng vẻ thê thảm này có chút không giống với Namjoon của ngày thường. Một người đàn ông trưởng thành ngày thường đĩnh đặc thế nay lại...

"Hyung à..." Cảm giác bất lực nhìn người mình yêu tự hành hắn bản thân mình thế này thực sự còn đau hơn là vết thương hở mà bị đổ cồn độ cao lên. Vậy mà gần như ngày nào Jimin cũng trải qua cảm giác ấy . Đôi lúc cậu cũng tự mỉa mai bản thân là M ngày nào cũng thích bị ngược. Thế mà giờ cậu lại làm gì đây?

"Kệ anh, em về đi..." xua tay đẩy Jimin đi, ngày hôm nay anh chút muốn ở một mình. Hãy để anh say trong men rượu để quên đi người thương.

"Hyung, anh còn em mà, nhìn em có được không..." nhìn thấy Dáng vẻ bê tha này của Namjoon, Jimin thực sự đau lòng đến chết đi cũng không tả. Men rượu đã ngấm sâu, Nạmoon gật gừ bên bàn rượu tựa như muốn gục xuống bất cứ lúc nào.

Jimin quyệt đi thứ chất lỏng vừa rơi xuống, cậu đưa hai tay đến bên má Namjoon và hơi nâng lên.

"Namjoon, em yêu anh." Cho dù là chỉ mai thôi, anh cũng sẽ chẳng nhớ gì hết về đêm nay về lời tỏ tình này nhưng em vẫn muốn nói, chỉ trong màn đêm này thôi Jimin này  mới đủ can đảm cũng như đủ ngu ngốc để nói ra

"Jinie...anh về rồi ư..." Men say như du người ảo mộng. Dù là Người dưng bỗng cũng thành thành người thương. Kẻ say thường yếu nhưng Namjoon lại ngược lại. Anh cầm lấy hai bàn tay đặt trên má mình và hôn lên chúng. Những nụ Hôn nhỏ nhặt đầy chân thành. Ấy vậy mà khoé mặt của Jimin vẫn ngày càng ẩm ướt. Cậu thật ghen tị, ghen tị với người được anh yêu thương nhiều đến thế.Vậy mà mà anh ta còn ngu ngốc bỏ đi...

"Đừng bỏ em, Jinie.." Âm thanh chẳng chút lãnh đạm dõng dạc như thường ngày mà thay vào là sự cầu xin, cùng hèn mọn lo sợ.

"..." Anh yêu anh ta đến thế sao? Yêu đến mức có thể từ bỏ cái tôi mà trở nên hèn kém đến thế. Sự tức giận cùng đau đớn như hoà thành một chén rượu độc khiến Jimin như tự quay cuồng trong tổn thương cùng căm ghét. Cậu vừa thương lại cũng vừa căm ghét Namjoon của bây giờ, nhưng hơn cả là cậu yêu anh... Nên hành động tiếp theo...đều khiến cả hai lâm vào đau khổ....

"Em sẽ không đi đâu hết, Namjoonie.." Ôm lấy người đàn ông này trong lòng, Jimin tự hỏi liệu, anh có nghe thấy nhịp đập của trái tim này không? Tuy nó chẳng thể toàn vẹn vì đau đớn cùng thương tổn nhưng nó là tất cả những gì Jimin này có thể cho anh. Xin người hãy nhận lấy...

"Jinie, em yêu anh..." Nạmoon tự mình thoát khỏi cái ôm, anh khao khát người yêu mình theo cái cách và mọi người đàn ông khác đều muốn. Nhưng lần này, anh sẽ không kìm chế nữa. Namjoon giật mạnh Jimin về phía mình. Anh hôn cậu. Cuồng nhiệt. Say mê. Ham muốn. Chiếc. Sofa gần đó như mồi lửa chấp cánh cho đôi lứa rơm khô bùng cháy....

Jimin hoàn toàn trần truồng trước ánh nhìn của Namjoon và ngược lại. Cậu chấp nhận, chỉ cần là Namjoon, cậu sẽ đang hiến tất cả. Nhưng sao đến giây phút cuối cùng anh vẫn gọi tên

"Jinie..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip