Chương 3: Thế Giới Mới

Cô lơ lửng trong không gian đó, không cảm thấy sợ hãi, chỉ là một cảm giác lạ lẫm, bình thản. Cô không thấy được mình nữa, chỉ là một linh hồn trôi dạt giữa khoảng không vô tận này, giống như một mảnh vụn không mục đích, không tên, không thuộc về nơi nào cả.

Những gương mặt lạnh lùng của gia đình, những lời nói tàn nhẫn từ mẹ cô, tất cả như bị xoáy vào trong những tiếng tít tít của máy móc, không còn rõ ràng, không còn quan trọng. Cô không còn phải đối diện với sự thờ ơ ấy, không còn phải chịu đựng nỗi đau thể xác. Chỉ có sự trống rỗng, và âm thanh máy móc như một bạn đồng hành duy nhất trong khoảnh khắc này.

Không gian tối đen như mực bao trùm lấy cô, không còn bất kỳ âm thanh nào ngoại trừ tiếng "tít" chói tai vang lên. Nhưng lần này, đó không phải là tiếng máy đo nhịp tim mà là âm thanh lạnh lẽo, vô cảm của một hệ thống.

Bỗng nhiên, một màn hình sáng rực hiện lên trước mặt cô, nổi bật giữa bóng tối vô tận. Trên màn hình, những dòng chữ hiện ra, từng chữ sắc nét như khắc sâu vào không gian:

"Kí chủ, cô có muốn đến nhiều thế giới không?"

Ngay bên dưới là hai lựa chọn: [Từ chối] và [Đồng ý].

Ánh mắt cô vô cảm lướt qua màn hình, không có sự dao động, không có do dự. Cô không suy nghĩ, cũng chẳng cần cân nhắc. Dường như tất cả những gì thuộc về thế giới cũ đã không còn ý nghĩa nữa.

Ngón tay cô vô thức giơ lên, chạm nhẹ vào lựa chọn [Đồng ý].

Khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào màn hình, một cơn gió mạnh cuốn lấy cô, kéo linh hồn cô rơi vào một vòng xoáy kỳ lạ. Không gian xung quanh bắt đầu biến đổi, tất cả như bị nuốt chửng vào một vực sâu vô tận. Mọi thứ vỡ vụn, tan biến.

Cô không biết mình sẽ đến đâu. Nhưng có lẽ, dù là nơi nào, cũng sẽ không lạnh lẽo hơn thế giới cô vừa rời bỏ.

Khoảng một lúc sau, cô dần lấy lại ý thức. Cảm giác mềm mại dưới lưng khiến cô hơi nhíu mày. Không còn sự lạnh lẽo của bệnh viện, cũng không còn mùi thuốc sát trùng quen thuộc.

Cô chậm rãi mở mắt.

Trần nhà cao rộng với những hoa văn tinh xảo đập vào mắt cô. Căn phòng xa lạ này được bao phủ bởi sắc trắng và xanh lam nhạt, toát lên vẻ xa hoa và tinh tế. Chiếc giường dưới thân cô rộng lớn, chăn gối mềm mại như nhung, khác xa với chiếc giường bệnh lạnh lẽo mà cô từng quen thuộc.

Cô đưa tay lên, ánh mắt vẫn vô cảm nhìn bàn tay mình không còn gầy yếu, không còn xanh xao, cũng không còn vết kim truyền dịch chằng chịt. Cảm giác này… quá chân thực.

Giữa không gian tĩnh lặng, một giọng nói máy móc vang lên, vẫn lạnh lùng như trước:

[Kí chủ, chào mừng cô đến thế giới mới.]

Giọng nói ấy vang vọng trong tâm trí cô, như thể không thuộc về thế giới này nhưng lại bao phủ lấy cô. Cô không phản ứng ngay, chỉ lặng lẽ nhìn trần nhà, để mặc hệ thống tiếp tục cất lời.

[Đang cập nhật thông tin thân phận…]

Giọng nói máy móc vang lên trong đầu cô, cùng lúc đó, một loạt dữ liệu xuất hiện trước mắt như màn hình ảo, từng dòng chữ chạy nhanh như những mã lập trình đang tự động thiết lập cuộc đời mới cho cô.

Tên: Dao Nhiên
Họ: Lâm
Tuổi: 19 là học sinh đại học trường x
Thân phận: Đại tiểu thư của Lâm gia, con gái duy nhất của Lâm Tịch Vân và Lâm Uyên hai doanh nhân thành đạt, gia đình giàu có, quyền lực.
Thành tích học tập: Học bá xuất sắc, trí thông minh vượt trội.
Ngoại hình: Xinh đẹp đến mức khiến người khác say mê, vừa dịu dàng vừa kiêu sa, là tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Xã hội đánh giá: Gây ganh tị lẫn ngưỡng mộ, được xem là thiên kim hoàn mỹ.

Nhưng ngay khi những dòng chữ cuối cùng hiện lên, ánh mắt cô hơi co lại.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #hethong