Chương 5: Lâm Gia
Cô đứng yên đó, nhìn vào gương.
Rất lâu sau, cô mới đưa tay vuốt nhẹ mái tóc, vén những lọn xoăn tự nhiên ra sau tai, che giấu đi tia điên cuồng ẩn sâu trong đáy mắt.
Hôm nay, cô sẽ thử bước vào thế giới này.
Nhưng thế giới này… có thực sự chào đón cô không?
Dao Nhiên bước ra khỏi phòng tắm, đôi chân nhẹ nhàng chạm lên nền gỗ mát lạnh. Cô tiến đến cánh cửa phòng, mở ra và bước vào dãy hành lang yên tĩnh. Ánh sáng nhàn nhạt từ bên ngoài chiếu qua cửa sổ, tạo nên một không gian sáng sủa, thanh thoát.
Cô chậm rãi đi đến cầu thang lớn, từng bước chân nhẹ nhàng, không vội vàng, như thể không có gì quan trọng để lo lắng. Cảm giác lạnh lẽo, xa cách từ trong tâm hồn cô lan tỏa ra từng bước đi.
Khi cô xuống đến phòng khách, cảnh tượng trước mắt thật bình yên, quá đỗi bình thường.
Một đôi vợ chồng ngồi trên chiếc ghế sofa da sang trọng. Lâm Tịch Vân mẹ cô, đang tập trung làm việc trên chiếc máy tính xách tay, đôi mắt chăm chú vào màn hình. Còn Lâm Uyên, ba cô, đang nhâm nhi ly trà nóng, đọc từng tờ báo một cách tỉ mỉ, như thể thế giới bên ngoài chẳng còn quan trọng gì.
Họ đều như vậy, luôn bận rộn với công việc, luôn chìm đắm trong cái gọi là "sự hoàn hảo" của cuộc sống.
Bên cạnh họ, Lâm Lạc Hiên, anh trai cô, đang ngồi trên chiếc ghế đối diện, lướt nhanh màn hình điện thoại, mắt không rời khỏi nó. Một chàng trai thông minh, điển trai, luôn được xem là "tương lai" của gia đình.
Cả ba người trong căn phòng đều đang sống trong thế giới riêng của mình, không ai để ý đến sự xuất hiện của cô.
Dao Nhiên chỉ đứng đó, nhìn bức tranh gia đình này, không cảm xúc, không một lời chào hỏi. Cô là phần thừa trong bức tranh hoàn hảo ấy.
Cô nhẹ nhàng bước vào phòng khách, ngồi xuống sofa mà không nói gì. Trong mắt cô, không có niềm vui, cũng chẳng có sự mong đợi. Chỉ có sự lạnh lẽo và im lặng.
Ánh mắt của Tịch Vân rời khỏi màn hình máy tính, bà nhìn về phía Dao Nhiên với ánh mắt đầy sự dịu dàng. Cô không thể không chú ý đến sự quan tâm nhẹ nhàng trong đôi mắt ấy.
"Bé cưng, sao nay dậy sớm vậy? Nay là ngày cuối tuần mà," bà hỏi, giọng nói tràn ngập yêu thương, mềm mịn như dòng suối trong lành.
Dao Nhiên khẽ sững sờ, không ngờ rằng một câu hỏi bình dị như thế lại khiến trái tim cô chút đập mạnh. Cô nhìn người mẹ đang cười tươi trước mặt, sự dịu dàng ấy như một làn sóng ấm áp, đánh thức một phần nào đó trong cô, một phần mà từ lâu đã bị quên lãng.
Cô đã nghĩ rằng gia đình giàu có như Lâm gia, những người luôn bận rộn với công việc, sẽ chẳng bao giờ để ý đến cảm xúc hay sự hiện diện của con cái. Nhưng, câu nói đó, ánh mắt đó, khiến cô cảm thấy như đang đứng giữa hai thế giới một thế giới lạnh lẽo, vô cảm và một thế giới mới lạ, nơi có tình yêu thương mà cô chưa bao giờ cảm nhận được trọn vẹn.
Cảm giác này như một làn gió mới, dịu dàng nhưng đầy bất ngờ. Cô cảm thấy như mọi thứ bỗng chốc trở nên nhẹ nhàng hơn.
Dao Nhiên mỉm cười khẽ, nhưng không nói gì, ánh mắt vô hồn vẫn không thay đổi. Nhưng trong lòng cô, một thứ cảm xúc lạ lùng bắt đầu dâng lên là sự ấm áp, hay chỉ là sự mong chờ một cái gì đó sẽ thay đổi?
Tiếng nói của Tịch Lạc Hiên, anh trai cô, bỗng vang lên phá vỡ không gian im lặng trong phòng khách:
"Cuối tuần này, Nhiên Nhiên muốn đi chơi với anh không?"
Dao Nhiên khẽ sững sờ, đôi mắt cô thoáng qua một chút ngỡ ngàng. Cô nhìn anh trai đang ngồi đối diện, ánh mắt anh tràn ngập sự mong đợi và thân thiện. Nhưng cô không thể trả lời ngay lập tức, chỉ lặng lẽ im lặng. Là vì cô chưa quen với sự quan tâm, yêu thương này, hay vì những ngày tháng cô đã sống trong bóng tối của bệnh tật, và cái chết, đã khiến cô trở nên xa cách đến vậy?
Cô im lặng, không nói gì. Ánh mắt vẫn vô hồn, như thể không thể bắt kịp nhịp độ của cuộc sống mới này.
Cả Tịch Vân và Lâm Uyên, ba mẹ cô, dù đã dành cho cô ánh mắt ân cần, quan tâm, nhưng hôm nay, điều gì đó trong gia đình này đã thay đổi. Họ nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu. Tại sao hôm nay cô lại im lặng đến vậy? Sao cô không còn nói nhiều như những ngày trước?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip