Chương 6: Khác Biệt
Nhưng họ không biết, cô không phải là đứa trẻ vui vẻ, nghịch ngợm như trước. Cô không phải là Dao Nhiên mà họ đã từng biết. Cô không phải cô gái hồn nhiên ấy nữa.
Trong tâm trí cô, mọi ký ức về thế giới cũ cứ lặp đi lặp lại. Cô nhớ cái cảm giác đau đớn khi ho sặc sụa, máu vương vãi khắp nơi, rồi làn sóng tuyệt vọng khi Giang Minh Nguyệt, mẹ cô trong thế giới cũ, chỉ lạnh lùng ra lệnh "Để nó chết đi." Những lời đó vẫn vang vọng trong tâm trí cô, vết thương trong lòng cô không thể nào lành lại.
Nỗi đau đó vẫn chưa kịp phai, và trong sâu thẳm, cô vẫn cảm nhận được sự lạnh lẽo từ gia đình cũ những người chỉ xem cô như một cái bóng, một đứa con không đáng yêu thương.
Cô không đáp lại lời mời của anh trai, chỉ im lặng nhìn xuống đôi tay của mình, cảm giác như mình không thuộc về nơi này, không thuộc về thế giới này, dù tất cả mọi thứ xung quanh đều đang tràn đầy sự ấm áp và tình thương.
Tiếng nói của Lâm Uyên, ba cô, vang lên đầy lo lắng, làm không khí trong phòng trở nên ngưng đọng một chút. Ông để ly trà xuống, ánh mắt chuyển sang cô, quan tâm hỏi:
"Con mệt sao? Nhiên Nhiên?"
Dao Nhiên vẫn im lặng, đôi mắt cô chỉ hơi khẽ chuyển động, nhưng không đáp lại lời ba. Cô cảm nhận được sự lo lắng trong giọng nói của ông, nhưng cô không thể thốt lên lời. Cái cảm giác ấy, như thể có một thứ gì đó mắc kẹt trong lòng, không thể nói ra được, dù là sự cảm kích hay chỉ là sự xa lạ.
Ba cô, Lâm Uyên, là người đàn ông nghiêm nghị, bình tĩnh, nhưng trong giọng nói này, có một chút bất an mà cô chưa bao giờ nghe thấy. Cô nhớ lại những lời nói lạnh lẽo của mẹ trong thế giới trước, những gì gia đình cô đã từng mang đến cho cô, và cảm giác mình là một người ngoài cuộc, xa cách.
Cô có thể cảm nhận được tình yêu thương trong lời ba, nhưng cô lại không biết phải đáp lại như thế nào. Cảm giác này, thật kỳ lạ, như thể cô đã lạc vào một thế giới khác, nơi mà mọi thứ đều mới mẻ, nhưng lại không thể chạm tới.
Cả gia đình đều im lặng một lúc, ánh mắt họ nhìn cô, họ chưa thể hiểu được sự thay đổi trong cô, và cô cũng chưa thể lý giải nổi chính mình.
Lâm Dao Nhiên khẽ mỉm cười, một nụ cười không hẳn là vui vẻ, mà chỉ là sự nhạt nhòa của tâm hồn đang cố gắng thích nghi. Cô không quen với việc cười, nhưng giờ đây, nụ cười đó giống như một cách để cô thể hiện bản thân, dù trong lòng chỉ còn lại sự mơ hồ.
Nhìn vào nụ cười của cô, Tịch Gia không thể hiểu được, đó là nụ cười chua sót, mang theo sự đau đớn không thể lý giải. Mọi người trong gia đình chỉ nhìn cô bằng ánh mắt thắc mắc, chẳng ai hiểu được sâu trong ánh mắt ấy là một tâm hồn đã từng phải chịu đựng quá nhiều, để rồi giờ đây chỉ có thể mỉm cười như một cơ chế tự bảo vệ.
Cả gia đình vẫn tiếp tục im lặng, không ai lên tiếng, chỉ nhìn cô với sự lo lắng chưa thể thấu hiểu. Trong đôi mắt cô, chỉ còn sự trống rỗng, như thể một phần tâm hồn đã bị vỡ vụn và không thể ghép lại.
Lâm Dao Nhiên đứng dậy một cách chậm rãi, cúi nhẹ đầu, rồi nói với giọng trầm:
"Con xin phép về phòng."
Cô không nhìn ai nữa, chỉ lặng lẽ bước đi, không vội vàng cũng không chậm chạp, như thể mỗi bước đi là một khoảng cách cần thiết để tách biệt mình khỏi cái không gian ngập tràn tình thương yêu mà cô không biết làm sao để đón nhận.
Cả gia đình vẫn im lặng, chỉ có ánh mắt của Lâm Tịch Vân, mẹ cô, ánh lên một tia lo lắng thoáng qua, nhưng không ai lên tiếng ngăn cản. Mỗi người trong gia đình như bị mắc kẹt trong suy nghĩ của chính mình, không hiểu vì sao cô lại như vậy, tại sao không thể tiếp nhận những gì họ muốn trao cho cô.
Dao Nhiên bước qua dãy hành lang, tiến về phía phòng mình, không quay đầu lại. Mỗi bước đi của cô như một lời tự an ủi, cũng là lời cảnh báo rằng cô vẫn chưa thể thuộc về nơi này, dù tất cả xung quanh đều đang tìm cách kéo cô vào vòng tay của tình thương.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip