02
02
Ta xác định, quản lý cửa hàng này là một tay bất cẩn đời. Đã lâu như vậy mà còn chưa phát hiện ra doanh số và các khoản thu chi trong sổ không đúng.
Uể oải nép sau quầy, ta nhàm chán lướt điện thoại. Công nghệ khoa học phát triện thật nhanh, ta cảm thán, điện thoại di động cũng đã nâng cấp thành bộ dáng nhẹ nhàng như này.
Game rắn săn mồi này chơi vui, hehe.
Trong nháy mắt, ta đã làm việc tại đây được một năm. Hằng ngày đều làm thu ngân, vệ sinh cửa hàng, sửa chữa điện thoại di động, thinh thoảng giúp cô Kako tiếp khách. Ngay cả khi bị khiếu nại thái độ làm việc, nó cũng chả sao cả, bởi vì ông chủ quá lười để xử lý khiếu nại.
Tuy rằng lương tâm cũng có đau một chút, nhưng ta vẫn làm. Thỉnh thoảng, ta trộm một ít linh kiện và thiết bị ngoại vi trong kho đem bán ở các quán bar hoặc là ngõ hẻm để kiếm thêm thu nhập. Sau đó, ta tích góp một ít trong tài khoản, lại ở sổ sách làm chút động tác, tiền lương kếch xù nhẹ nhàng tới tay
Việc nhẹ lương cao, cuộc sống tạm thời ổn định.
Gần đây, một lô sim điện thoại mới được nhập, kèm theo một vài gói khuyến mại và giảm giá. Ta viết một tấm biển và đặt trước cửa hàng, vỗ vỗ tay, vừa định vào cửa hàng thì bị chặn lại.
Người cản ta lại chính là một người đàn ông mặt kín mít, lưng còng và có vẻ đề phòng với mọi thứ xung quanh.
Ta giật mình, hỏi ra mới biết là tới đây để mua sim và điện thoại di động,
Thoạt nhìn không giống người tốt đâu, lén la lén lút.
Mà, những thứ này đầu có liên quan gì đến ta? Xen vào việc người khác là dễ bị ngựa đá nha.
Ta ngáp một tiếng, đóng gói hai thẻ sim và hai bộ điện thoại di động, thanh toán. Chỉ cần tiền tới tay là thật, người mua dùng làm gì ta cóc quản, nhỉ?
A, đúng rồi, quản lý cửa hàng có nhắc cần đăng ký số điện thoại di động của khách hàng để tiện cho các đợt khuyến mại tiếp theo. Chỉ là ta vừa nói vài câu thì đã bị cắt ngang. Người đàn ông thô lỗ đó xách túi đồ rồi vội vàng rời đi.
Thật là, thái độ chả ra gì, ta bỉu mỗi oán giận. Nhưng mà chả sao cả, số điện thoại đều được ghi ở trên bọc thẻ sim, trước khi gói ta có xem qua một cái. Ha hả, ngươi cho rằng chỉ cần chạy là có thể thoát khỏi những tin nhắn rác giảm giá, khuyến mại sao!
Ta viết vào sổ đăng ký đúng cái tên mà vị khách kia tự giới thiệu khi bước vào, 'Yamamoto Ichiro'. Vừa nhìn đã biết đây là tên giả.
Nhưng mà, càng nghĩ càng cảm thấy khách hàng kia quen mắt?
Ta gãi gãi đầu, cuối cùng vẫn là đem việc này ném ở sau đầu, bỏ đi, nghĩ nhiều trọc mau.
Vài ngày sau, quản lý cửa hàng hiếm khi đến cửa hàng thị sát, ta cùng với tiểu thư xinh đẹp chuyên môn phụ trách đẩy mạnh tiêu thụ, cô Kako, bị chộp tới để thông báo cho khách hàng về chương trình khuyến mãi.
"Quản lý à, những thứ này đều bị coi là tin nhắn rác và điện thoại quấy rối á."
Ta không muốn làm việc.
Quản lý thoải mái vẫy tay: "Khuyến mại như thế ai cũng làm, chúng ta cứ tùy tiện làm theo như vậy đi. Chỉ cần thông báo cho khách hàng gần đây nhất một lần là được."
"À mà, anh O không cần gọi, để Kako làm. Anh chỉ cần nhắn tin thôi."
Ta cảm thấy quản lý ghét bỏ ta, nhưng ta không có chứng cứ. Lần trước chửi nhau nửa giờ, khách hàng không chịu được vọt tới tiệm đánh nhau, chẳng phải (chúng) ta thắng sao! Trong tiệm cũng không có thiệt hại về tài sản.
Nhưng mà, quản lý vẫn là lớn nhất, ta chẹp môi tiến sau quầy soạn tin theo biên tập khuyến mại.
Gần đây không có nhiều khách hàng mới, ta copy rồi gửi lại rồi gửi, rất nhanh liền đến khách hàng kỳ quái kia, 'Yamamoto Ichiro'.
Hy vọng hắn không đến lần nữa, ta chán ghét phiền phức. Xóa bớt một vài từ kính ngữ, làm cho tin nhắn quảng cáo này càng thêm chán ghét, gửi.
"Động đất?" Đang ngồi uống trà chơi game xếp hình Tetris, quản lý ngẩng đầu nhìn chung quanh đầy nghi ngờ.
"Đâu có." Ta tiếp tục làm việc, không ngẩng đầu. Nhà tư bản chết tiệt.
"Vừa rồi tôi cũng cảm thấy mặt đất rung lên một chút?" Gọi xong một cuộc, Kako dừng lại uống một ngụm nước giải khát, cũng nghi hoặc nhòm ra ngoài cửa hàng.
"Có lẽ chỉ là một trận động đất nhỏ." Ta tăng tốc, cuối cùng cũng nhắn xong, nhảy cẫng lên sung sướng: "Xong!"
"Xong rồi thì đi mua bữa trưa cho mọi người."
Quản lý không thèm ngẩng đầu, rút ra một ít tiền mặt đưa ta.
Chậc, thật là biết sai người. Ta cầm tiền đi đến cửa hàng tiện lợi ở phố bên cạnh, cố ý lêu lổng trong cửa hàng một lúc, vừa ra khỏi cửa thì thấy đoàn xe cảnh sát 'bí bo' lao ra ngoại thành.
Lại xảy ra chuyện gì? Ta nhìn về hướng xe cảnh sát chạy, xa xa có làn khói dày cuồn cuộn bốc lên, giống như nét chữ đen vụng về viết quẹt ngang trên bầu trời quang đãng, trong xanh.
Cháy?
Ta thu hồi tầm mắt, hy vọng cứu hỏa đến sớm.
Ta đi theo hướng xe cảnh sát, chậm rãi quay về cửa hàng.
Khi quay về tiệm, cuộc gọi quảng cáo của cô Kako cũng kết thúc. Ta đưa cô ấy chai nước, rồi tiếp tục xem tin tức nóng với quản lý.
"Một nhà máy bỏ hoang nổ mạnh ở ngoại ô?" Ta chép chép miệng, vậy làn khói đen dày đặc lúc nãy không phải là hỏa hoạn mà là một vụ nổ.
Nói như thế nào nhỉ, không hổ là phố Beika.
—— Hậu 02 ——
Việc lắp bom yêu cầu kỹ năng nhất định, đặc biệt là những qua bom ác ý, đủ loại bẫy rập khác nhau.
Nhưng với sự phát triển vượt bậc của công nghệ khoa học, đã có rất nhiều trang thiết bị khác thay thế cho kíp nổ.
Kẻ đánh bom tên thật là Yamamoto Ichiro, vẻ mặt u ám, nghiến răng nghiến lợi làm việc hăng sau ở bàn làm việc của nhà máy bỏ hoảng ở ngoại ô.
Lần trước thật vất vả làm ra động tĩnh lớn, tự nhiên lại kết thúc qua loa như vây! Tên đồng lõa phế vật kia lại bị đâm chết. Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt, lần vượt ngục này nhất định sẽ đem đám cảnh sát chết tiệt kia thân bại danh liệt!
Yamamoto Ichiro càng nghĩ càng muốn hộc máu. Đều do lũ cảnh sát vô dụng! Nếu không phải do nữ cảnh sát kia sơ suất để xe bị trộm mất, đồng bọn hắn mới không bị tên trộm xe kia hoảng loạn đâm chết. Tất cả đều do lỗi của lũ cảnh sát chết tiệt kia!
Cuối cùng cũng có cơ hội để đào thoát, lần này, hắn nhất định sẽ phải tặng một món quà lớn cho lũ cảnh sát đó!
Yamamoto Ichiro hài lòng quan sát quả bom, bây giờ chỉ cần lắp điện thoại mới vào, cẩn thận mở ra danh sách trắng, chỉ có hai chiếc sim hắn mới mua mới có thể liên lạc với nhau.
Cho rằng mình đã đủ thận trọng, Yamamoto Ichiro vừa lòng gật đầu, mở nắp di động ở sau, kéo hệ thống mạch điện, rồi đem dây tín hiệu của môtơ vào ngòi nổ...
Trang bị kíp nổ hoàn thành, lắp nốt màn hình LED vào, Yamamoto Ichiro nở một nụ cười âm hiểm, lần này chắc chắn...
Tinh ——
Màn hình di động đột nhiên sáng lên, hiện ra thông báo mới "Xin chào khách hàng, hiện cửa hàng chúng tôi......"
Yamamoto Ichiro kinh hoàng ngã xuống ghế, bò lăn lộn tháo chạy ra ngoài, không có khả năng, rõ ràng hắn ——!!
BÙM ——
Điện thoại di động nhận được tín hiệu, ngay lập tức quả bom bị kích nổ. Làn sóng xung kích dữ dội cùng nhiệt độ cao ngay lập tức nuốt chửng Yamamoto Ichiro, kết thúc suy nghĩ của hắn ta mãi mãi.
Lúc đó, ta cái gì cũng không biết, ngồi xổm trước TV, vừa ăn hộp cơm vừa xem tin tức. Ta hỏi quản lý cửa hàng: "Quản lý, anh không sợ khách chặn vì cứ gửi tin nhắn quấy rầy sao?"
"Hiện tại rất ít người quen thuộc với điện thoại di động. Tất cả điện thoại trong tiệm đều để số cửa hàng nằm trong danh sách trắng. Nhiều người không hiểu chức năng ngày, cũng không học được cách chặn nó." Quản lý đắc ý múa may chiếc đũa của mình.
Sách, gian thương.
Kệ đi, người này kiếm được nhiều, ta trục lợi cũng được nhiều, nên khen vài câu thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip