11


- À, ý tôi không phải như thế...tôi thích cậu thật...à không không phải tôi thích cậu...tôi là...

Cảnh sát Kim cũng lờ mờ nhận ra sự bất thường trong câu nói của mình, anh vội xua tay thanh minh với đống từ ngữ đang nhảy loạn trong đầu.

Yoongi bất giác thụt lùi ra phía sau, tay nắm chặt cán chổi nhìn Kim Taehyung với ánh mắt nghi hoặc lẫn sợ sệt. Cảnh sát Kim hoàn toàn bất lực không biết phải diễn đạt ra sao để cậu hiểu, anh đành bóp trán buông xuôi.

- Tóm lại là không phải tôi thích cậu, nói sao nhỉ, là vì tôi quí cậu nên mới yên tâm để cậu làm, cậu hiểu mà...là quí ấy, kiểu bạn bè xã giao ấy.

Bạn học Min vẫn ngờ vực, tay nắm chắc cán chổi sẵn sàng đánh người rồi tẩu thoát. Kim Taehyung bóp bóp mi tâm bất lực, một lần vạ miệng mà anh thành ông chú biến thái lúc nào không biết rồi.

- Thật...thật không đấy?

Yoongi rón rén, ngập ngừng hỏi lại. Thực ra cậu cũng không bài xích lắm nếu Kim Taehyung quí cậu, kiểu bạn bè xã giao như chú ta vừa nói. Nhưng vấn đề chú ta lại nói là thích, mà Yoongi dám cá một tháng lương là cậu không có gay, nên ôi thôi nếu tình cảm của chú là thật thì Min Yoongi này cũng không dám nhận đâu.

- Không thật tôi làm con cậu.

Kim Taehyung đau khổ đáp.

Yoongi nhướng mày nhìn anh, rồi như vừa nảy số ra điều gì liền giãy nảy lên.

- Này này không được nhé! Chú đã thích tôi lại còn muốn làm con tôi, chú bị sao vậy?

Kim Taehyung nghe thấy tiếng lòng mình hoàn toàn sụp đổ. Tuyệt vời luôn, sao thằng nhóc này có thể bẻ nghĩa từ việc anh thanh minh cho bản thân sang việc anh thích chơi trò trái cả pháp luật lẫn đạo đức kia được vậy? Ít nhiều Kim Taehyung này vẫn là cảnh sát đấy nhé!

...

Cuối cùng thì sao một hồi cãi qua cãi lại thì hai người vẫn thống nhất rằng Yoongi vẫn sẽ ở lại đây làm việc, lí do là cậu rất giữ chữ tín, đã nhận tiền sẽ làm đến cùng và Kim Taehyung thì quá bận và lười tìm một người khác để dọn cả căn biệt thự to đùng này. Tối ngày hôm ấy cảnh sát Kim theo thói quen lái xe qua nhà bạn học Min ăn chực, và tất nhiên dù còn nghi hoặc tính xác thực của lời thanh minh sáng nay nhưng Yoongi vẫn nhăn nhó mở cửa nhường lối cho anh vào nhà.

Kim Taehyung thoải mái đi thẳng vào trong bếp, tự nhiên bê phần ăn của mình ra chiếc bàn nhỏ, ga lăng giành luôn phần cơm trên tay Yoongi mang ra theo. Yoongi dường như quá quen với hành động này, cậu nhún vai lẽo đẽo theo sau người đáng lẽ đang làm khách kia.

- Hôm nay không có canh sao?

Anh ngó sang phần cơm của mình rồi cả của cậu, nói vu vơ một câu bắt chuyện.

- Không, hôm nay tôi bận lắm, ăn tạm cơm chiên trứng đi.

Yoongi vừa xúc một thìa cơm đưa vào miệng nhai nhồm nhoàm, vừa làu bàu trả lời anh.

Kim Taehyung thoáng nghĩ, hôm nay là ngày nghỉ, sáng ra cậu chỉ đến căn biệt thự dọn dẹp khoảng hai tiếng, cả chiều đều là thời gian rảnh, sao lại trả lời là bận chứ? Anh nhíu mày khi nghĩ đến việc cậu lại ngứa ngáy tay chân rồi xin đi làm thêm ở chỗ nào đó, không kiềm được mà hỏi.

- Cậu lại đi làm thêm ở đâu sao?

Yoongi lắc nhẹ đầu, khoé miệng vô thức nhếch lên một đường cong kín đáo.

- Không, tôi đến trường.

Cậu liếc nhìn biểu cảm khó tin mà anh sơ hở để lộ, khoé miệng vẫn khẽ cong rồi nhún vai giải thích.

- Tôi sau khi nghỉ làm thêm thì rảnh rỗi nên có đăng kí vào câu lạc bộ nghệ thuật của trường, mấy ngày nghỉ tôi hay tranh thủ đến trường luyện đàn thôi.

- À...vậy sao...cậu có vẻ thích nhạc cụ?

Taehyung có chút ngạc nhiên, nhưng rồi cũng nhanh chóng giấu đi rồi thay thế bằng một câu hỏi.

- Ừm...tôi thích chơi đàn...

Yoongi vô thức cười mỉm, trong đầu lại ùa về kí ức thời còn ở cô nhi viện, những buổi trưa cậu trốn ăn, lẻn tới nhà thờ để chạm vào những phím đàn. Giờ thì chẳng còn những ngày lén lút trốn bữa nữa, chẳng còn chiếc dương cầm thánh thót, cũng chẳng còn các sơ dịu dàng khiển trách mỗi lần cậu bỏ bữa. Yoongi chỉ còn một mình, giữa Seoul lạ lẫm, tự cậu phải lo cho bản thân, không còn các sơ ở cạnh chăm sóc...

- Cậu...hồi còn ở Daegu chắc là cũng được học qua rồi?

- Không...tôi tự học lén thôi...ở chỗ tôi chỉ có một cây đàn dương cầm lớn ở nhà thờ, buổi trưa tôi hay trốn bữa để lén vào nhà thờ chơi đàn, ở thư viện còn có mấy quyển nhạc phổ nên tôi biết chơi sơ sơ.

Yoongi hoài tưởng kể lại chuyện xưa, vô thức nở nụ cười dịu dàng. Chơi đàn vừa là sở thích, vừa là ước mơ của cậu. Cậu vẫn đem ước mơ đấy giấu kín trong lòng, lén lút nuôi dưỡng nó, nhưng rồi từ ngày lên Seoul, Yoongi buộc phải từ bỏ. Thực tế không cho phép cậu chạm tới những phím đàn đẹp đẽ vuông vức kia, cậu sẽ phải chọn một ngành nghề, một công việc có thể nuôi sống bản thân cậu, chứ không phải là một ước mơ nghệ thuật mong manh. Nên Yoongi chỉ còn cách thực hiện giấc mơ ấy trong khoảng thời gian ngắn ngủi còn ngồi trên ghế nhà trường, cậu đã quá bận rộn với cuộc sống mà quên đi đam mê thật sự của mình, giờ là thời gian cậu có thể tìm lại nó.

- À, sắp tới là Noel, trường tôi có tổ chức một cuộc thi văn nghệ...tôi đăng ký thi rồi...chú...đến xem nhé..?

Cậu chợt buộc miệng nói ra, rồi lại xấu hổ cúi mặt.

Anh sau khi nghe được lời mời đầy bất ngờ của cậu, bất ngờ im lặng một hồi. Yoongi không thấy anh hồi đáp, càng thêm xấu hổ gãi gãi đầu.

- Nếu chú bận quá thì thôi, tôi chỉ...

- Được, tôi sẽ đến.

Taehyung nhanh chóng đồng ý, cúi xuống tiếp tục bữa ăn nhưng thực ra là để che đi nụ cười mà chính anh cũng không biết vì sao bản thân lại cười như thế. Yoongi ngẩn người nhìn người đối diện mất vài giây, rồi lập tức tươi tắn lại, cậu háo hức hỏi dồn cảnh sát Kim bằng một tràng dài.

- Thật sao? Hôm đấy chú không bận à? Tôi tưởng Noel các chú phải đi tuần tra gấp đôi ngày thường chứ? Woaaa chú Kim đã hứa rồi thì phải đến xem tôi biểu diễn đó nha, đảm bảo sau hôm đấy chú sẽ phải xin chữ kí của tôi về treo cho mà xem!

Cậu cười ha hả vỗ ngực khoe khoang, chẳng để ý cảnh sát Kim vừa ăn vừa lén lút mỉm cười thoả mãn. Nhóc con ngốc, mới đầu tháng 11, tuyết còn chưa rơi mà đã nóng lòng mời anh tới xem mình biểu diễn vào tận cuối tháng 12 rồi, xem ra cậu nhóc rất tâm huyết với tiếp mục của mình. Anh có thể tự kiêu ngạo một chút được không, khi là người đầu tiên mà Min Yoongi mời tới xem cậu nhóc biểu diễn? Đối với cảnh sát Kim, mỗi lần Yoongi chủ động thu hẹp khoảng cách, thân thiết hơn với anh, đã là một thành tựu rất đáng để tự hào của anh rồi.

...

Lại thêm một tuần nữa trôi qua, Yoongi cứ theo lệ sẽ tới dọn dẹp căn biệt thự to khủng bố của chú Kim theo lịch mới mà hôm trước anh vừa bàn lại với cậu. Một tuần cậu sẽ chỉ tới dọn dẹp một lần, thay vì một tuần hai buổi như trước đây, lí do thì là vì cả căn biệt thự chỉ có một mình Kim Taehyung ở, cũng chẳng thể nhanh chóng bám bụi nên anh quyết định giảm buổi dọn, cũng như tăng thời gian cho việc học tập của cậu. Vấn đề tiền bạc Yoongi cũng không quá đặt nặng như trước nữa, vì giờ cậu đã kiếm được một khoản kha khá nhờ nấu cơm cho cảnh sát Kim rồi. Sáng chủ nhật trời xanh mây trắng, cậu ngủ đến tận tám giờ sáng mới đạp chăn thức dậy, ăn sáng xong xuôi thì cũng phải đến gần chín giờ mới rời khỏi nhà. Đứng trước cổng căn biệt thự, Yoongi lục đục lấy chiếc chìa khoá mà Kim Taehyung giao cho quen thuộc mở cửa đi vào. Hôm nay là ngày nghỉ của anh, nên chắc Kim Taehyung vẫn còn ở nhà. Và Yoongi đoán không sai, khi cậu vừa bước vào đã thấy anh đang cầm một chiếc cốc còn nghi ngút khói đi xuống tầng một. Nhìn là biết thừa đó là cà phê, nhưng là cà phê đem đi đổ. Lí do thì chắc ai cũng biết rồi, cảnh sát Kim cái gì cũng giỏi, nhưng trừ mấy vụ nấu nướng pha chế này ra. Thấy Yoongi tới Taehyung gật đầu coi như chào hỏi rồi đem cốc cà phê mới pha đổ thẳng vào bồn rửa bát không chút thương tiếc. Tính tiếc của của Yoongi lại nổi lên, cậu bắt đầu tặc lưỡi lắc đầu ngao ngán.

- Chú không tự pha được thì đừng tàn phá sản lượng cà phê chứ! Mà toàn cà phê loại xịn nữa...

Taehyung quả thực cũng đâu muốn, nhưng khả năng pha chế mấy thứ đồ uống này của anh bằng không, chính anh đôi khi cũng cảm thấy có lỗi với những bác nông dân ngày ngày vất vả thu hoạch hạt cà phê lắm chứ...

Khoan đã, sao càng ngày anh lại có những suy nghĩ càng giống Min Yoongi như vậy...?

Cảnh sát Kim thật sự đang lo sợ khả năng mình đã và đang bị bạn học Min đồng hoá rồi đây...

____________________________________

Lâu lắm rồi mới cho chú Kim bạn Min lên sàn, còn ai nhớ cúp pồ cún mèo này khum zạaaaaa

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip