Ngoại truyện: Lạc U
Tô Nhược.
Cái tên ấy đã in hằn trong tâm trí đứa trẻ bảy tuổi năm nào, khắc sâu đến mức không bao giờ có thể phai mờ.
Thuở nhỏ, trong xóm chỉ có Tô Nhược và Lạc U là trạc tuổi nhau. Hai đứa như hình với bóng, sáng cùng nhau chạy tung tăng ngoài sân, chiều lại ngồi bệt dưới nhà bày trò nghịch ngợm. Nụ cười, giọng nói lanh lảnh của cô bé ấy đã trở thành phần không thể thiếu trong tuổi thơ hắn.
Ấy vậy mà, từ khi Tô Nhược bước chân vào cấp hai, khoảng cách giữa họ như một bức tường vô hình dựng lên. Không một lời chào hỏi, không còn tiếng gọi nhau í ới, chẳng còn những buổi rong chơi. Lạc U không biết vì sao. Là do bản thân hắn? Hay chỉ vì môi trường mới đã cuốn cô bé ấy đi xa? Câu hỏi ấy cứ treo lơ lửng trong lòng hắn suốt bao năm, không một lời giải đáp.
Mười một năm.
Mười một năm, hắn luôn lặng lẽ ngóng trông, hy vọng một ngày Tô Nhược sẽ lại chủ động đến tìm mình, sẽ lại nắm tay hắn như hồi bé, kéo đi chơi trong tiếng cười hồn nhiên. Nhưng suốt ngần ấy thời gian, dù là hàng xóm của nhau, hắn vẫn chẳng một lần gặp được ánh mắt thân quen kia.
Đến khi chọn trường đại học, hắn cố tình chọn học tại thành phố này chỉ để nuôi lấy một hy vọng mỏng manh: có thể gặp lại cô.
Đến khi gặp lại, cô lại chẳng nhớ ra hắn. Nhưng Lạc U biết rõ ánh mắt Tô Nhược thường dừng lại ở đâu mỗi khi đi ngang qua sân bóng nơi hắn cùng lũ bạn đang chơi rổ.
Không phải là gương mặt, càng không phải những cú ném chuẩn xác. Mỗi lần bóng bật lên, áo thể thao dính sát vào cơ thể, để lộ cơ ngực rắn chắc cùng vòng eo thon gọn siết chặt trong nhịp thở gấp gáp – đó mới chính là thứ hút lấy ánh nhìn của cô. Đôi mắt cô lén lút trượt dọc theo sống lưng hắn và đám bạn khi xoay người, rồi dừng lại ở đường cong nơi thắt lưng áo bị kéo lên theo từng cú bật nhảy.
Chính vì biết điều đó, mỗi khi cô đi ngang, Lạc U càng cố ý để mình nổi bật hơn tất thảy: những cú nhảy dứt khoát, những động tác xoay người phô ra vòng eo săn chắc, mồ hôi lăn dài qua cơ bụng. Như thể chỉ cần cô còn liếc nhìn hắn thêm một lần, thì ngần ấy năm chờ đợi của hắn cũng trở nên xứng đáng.
Có lần, hắn tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của lũ bạn. Chúng bàn tán về Tô Nhược, cô gái nhỏ nhắn vẫn hay đi ngang qua sân bóng – nụ cười dịu dàng, dáng vẻ xinh xắn đến mức khiến ánh mắt chúng chẳng thể rời. Có đứa còn nói muốn thử làm quen, muốn biến cô thành người yêu của mình.
Làm sao hắn có thể để chuyện đó xảy ra?
Trong khoảnh khắc ấy, một cơn ghen dữ dội bùng lên, thiêu rụi mọi lý trí còn sót lại. Lạc U hiểu rõ, nếu hắn không chủ động giành lấy cô, thì sớm muộn gì cô cũng sẽ rơi vào tay kẻ khác. Vì thế, hắn bước tới, nắm chặt bàn tay nhỏ bé ấy và kéo đi thẳng, mặc cho phía sau vang lên những tiếng la ó bất mãn.
Và đúng như hắn dự đoán, Tô Nhược chẳng nhận ra hắn. Làm sao cô có thể nhớ được chứ? Một thằng nhóc lùn tịt ngày nào, suốt ngày chạy lon ton theo cô gọi "chị, chị" nay đã hóa thành một gã trai cao lớn, vai rộng, ánh mắt u tối. Chỉ khi hắn tự xưng tên mình, cô mới sững lại, thoáng ngạc nhiên – rồi dần dần, ký ức mờ nhạt mới trở về.
Cô cuối cùng cũng nhớ ra hắn, cũng chịu mở miệng nói chuyện với hắn. Nhưng cô đâu biết, trong suốt bao năm xa cách ấy, bóng dáng cô đã trở thành thứ chất gây nghiện duy nhất nuôi sống hắn.
Từ lúc lần đầu tiên biết khoái cảm là gì, mỗi khi dục vọng trỗi dậy, hắn đều nhắm mắt lại, tưởng tượng ra nụ cười của cô, vòng eo nhỏ nhắn của cô, làn da trắng mịn của cô. Đêm nào hắn cũng tự giải tỏa bằng hình ảnh cô gái ấy, bàn tay siết chặt, côn thịt nóng hổi run rẩy phun ra từng đợt tinh dịch đặc quánh trong cơn ảo tưởng được ôm trọn lấy thân thể cô.
Và bây giờ, khi Tô Nhược đã trưởng thành – vòng ngực căng tròn, eo thon mềm mại, cặp mông đầy đặn – từng đường cong ấy lại càng khiến hắn như phát cuồng. Chỉ một ánh nhìn lướt qua thôi cũng đủ làm hạ thân hắn cương cứng, rạo rực đến phát đau.
Hắn muốn nhiều hơn thế.
Hắn muốn chạm vào làn da ấy, muốn cảm nhận hơi thở run rẩy của cô dưới thân mình.
Hắn muốn chiếm đoạt, muốn dày vò đến mức cô chẳng còn sức để chống cự, chỉ còn biết rên rỉ gọi tên hắn. Hắn khát khao nhấn sâu vào trong, tràn đầy cô bằng thứ tinh dịch nóng rực, đặc sệt, để mỗi lần cô run rẩy cũng đều nhắc nhở rằng: cô đã thuộc về hắn.
Khi biết được Tô Nhược có sở thích xem phim người lớn, Lạc U gần như phát điên vì sung sướng. Hắn mừng vì hóa ra cô không hề trong sáng, ngây thơ như vẻ ngoài vẫn thường thể hiện. Hắn mừng vì cô cũng yêu thích những cảnh trói buộc, những cơn hoan ái nồng nặc mùi nhục dục. Như thế chẳng phải quá tốt sao? Không sao cả... hắn sẽ là người dẫn lối, từng chút một kéo cô vào thế giới tăm tối, để cô quen dần với những đêm ái ân cuồng loạn.
Thế nhưng, khi thật sự ngồi bên cạnh hắn, cùng nhau xem những thước phim đầy ám muội ấy, Tô Nhược lại chẳng hề có chút phản ứng nào. Cô không đỏ mặt, không né tránh, chỉ thản nhiên cười khẽ, bình luận về vòng eo uốn cong của diễn viên nữ, hay bờ vai rắn chắc, cơ bụng săn gọn của diễn viên nam. Những cảnh nóng bỏng mắt trên màn hình chỉ khiến cô tỏ ra thích thú... chứ không làm cơ thể run rẩy như hắn mong muốn.
Lạc U sốt ruột.
Làm sao bây giờ? Làm sao để cô thực sự bị kích thích?
Và rồi, hắn tìm thấy một bộ phim khác – thứ thuốc thử ngọt ngào mà ám muội. Ban đầu là thứ cảm xúc bay bổng đánh lạc hướng người xem. Tiếp theo đó, là những cảnh quay mơn trớn, từng cú chạm gợi dục ngấm dần vào tâm trí, khiến người xem vô thức run rẩy theo.
Quả nhiên, khi cảnh cao trào xuất hiện, Tô Nhược khẽ giật mình. Đôi đùi cô khép lại bản năng, vai run run trong thoáng chốc, cô muốn dừng bộ phim lại.
Lạc U mỉm cười, cuối cùng cũng đã nhận ra bộ phim này quả thật là một sự lựa chọn đúng đắn. Không bỏ lỡ cơ hội, bàn tay to lớn của hắn trượt xuống, áp sát vào giữa hai chân cô.
Qua lớp vải mỏng manh, ngón tay hắn chạm trúng nơi bí mật đã ướt đẫm từ lúc nào. Một lớp dâm thủy nóng hổi thấm ra, nhớp nháp dính chặt nơi đầu ngón. Cảm giác ướt át ấy khiến khóe môi hắn cong lên, nụ cười thỏa mãn xen lẫn điên loạn.
Hắn đã thành công.
Hắn đã tìm ra điểm yếu của cô.
Và giờ, hắn sẽ không bao giờ cho cô cơ hội quay đầu nữa.
Để chuẩn bị cho cô, Lạc U kiên nhẫn dùng ngón tay ra vào nhịp nhàng, để nơi ẩm ướt ấy quen dần với sự xâm nhập. Hắn cúi xuống, tham lam nuốt lấy môi cô trong nụ hôn sâu đầy cưỡng đoạt, hơi thở nóng hổi hòa lẫn vào tiếng rên khe khẽ. Nhưng chỉ thế thôi vẫn chưa đủ. Trong lòng hắn còn cơn khát khác, mãnh liệt hơn, nguyên thủy hơn – hắn muốn nếm thử trực tiếp, muốn biết phía dưới ấy rốt cuộc có vị gì.
Đầu lưỡi nóng ướt tách khe thịt mềm, từng chút len vào nơi nhạy cảm nhất. Hắn mút chặt, tham lam hút lấy từng giọt dâm thủy mặn ngọt đang trào ra. Cơ thể Tô Nhược lập tức co giật dữ dội, từng nhịp run rẩy của cô khiến hắn càng say, càng vồ vập, càng muốn thưởng thức tất cả.
"Mật ngọt..." Hắn thầm nghĩ, đầu lưỡi xoáy sâu hơn, khuôn mặt chôn chặt giữa hai đùi cô, như muốn cướp sạch từng giọt tinh dịch trong veo đang chảy không ngừng.
Nhưng rồi, trong khoảnh khắc hốt hoảng, hắn nhận ra cô đang cắn môi đến bật máu, chỉ để kìm nén tiếng rên dồn dập trong cổ họng. Sự giằng xé ấy khiến lồng ngực hắn thắt lại, nhói đau.
"Tại sao...? Tôi không muốn tất cả những chuyện này!" cô thở gấp, cố cất lời trong run rẩy. "Cậu có thể nói tôi bại hoại, nói tôi biến thái... Nhưng cậu đâu nhất thiết phải làm thế này!"
Lạc U khựng lại. Những lời ấy đâm sâu vào hắn, vừa đau đớn vừa kích thích.
Cô tự nhận mình biến thái. Cô nhớ về những giấc mơ ướt át ấy, và trong giấc mơ đó – gương mặt cô gọi, cơ thể cô run rẩy – tất cả đều là hắn.
Còn hắn? Suốt bao năm qua, hắn đã dùng hình ảnh cô để thủ dâm, đã nhiều lần tưởng tượng việc dày vò cô trong bóng tối. Hắn mới là kẻ thật sự bại hoại, kẻ biến thái không thể kiềm chế nổi bản thân.
"Chị..." Giọng nói hắn nghẹn lại, run rẩy. "Chị nghĩ... chỉ có mình chị mới là kẻ biến thái sao...?"
Ngón tay hắn xiết chặt lấy hông cô, cơ thể run lên trong khoái cảm lẫn đau đớn. Giây phút này, hắn thấy bản thân và cô hòa làm một – hai kẻ biến thái, đã có thể hòa chung vào nhau, cùng chìm trong vũng lầy của ái dục.
Lần đầu tiên ấy giống như một cơn nghiện. Dù Tô Nhược có van xin, có run rẩy cầu khẩn, thậm chí ngất lịm đi trong mệt lả, Lạc U vẫn không dừng lại. Càng thấy cô bất lực, cơ thể mềm oặt dưới thân mình, hắn càng sung sướng điên cuồng. Hắn thích cảm giác trần trụi, không bất kỳ lớp ngăn cách nào, để từng cú thúc đều lấp đầy bên trong cô, ép buộc tử cung nhỏ bé ấy phải nuốt trọn lấy hắn.
Khoảnh khắc hắn bắn sâu vào trong, dòng tinh dịch nóng hổi ồ ạt tuôn trào, hắn thấy bản thân như phát điên. Nhưng hắn không dừng ở đó. Khi thứ trắng đục ấy chảy tràn ra mép khe thịt, len xuống bắp đùi trắng nõn, hắn thô bạo nhét ngón tay vào, đẩy toàn bộ trở lại, bắt cơ thể cô giữ lấy tinh dịch của hắn, như một dấu ấn không thể xóa mờ.
Từ hôm đó, tâm trí hắn như bị mở ra một cánh cửa mới. Hắn nghiện cảm giác ấy. Càng ngày, hắn càng muốn nhiều hơn, càng khát khao nhiều hơn. Những buổi chiều vốn để cùng cô dạo chơi, trò chuyện, giờ chỉ còn là cái cớ để hắn ép cô nằm xuống, siết chặt eo, lấp đầy cô hết lần này đến lần khác.
Nếu được, hắn ước rằng mỗi ngày đều có thể chìm đắm trong sự hoang lạc ấy: tỉnh dậy đã thấy cô nằm trong lồng ngực mình, bắp đùi còn vương dâm thủy, bên trong vẫn chứa đầy tinh dịch đặc quánh của hắn, để hắn biết cô chỉ thuộc về hắn, không còn ai khác.
Vậy mà.
Một buổi tối bất chợt, Tô Nhược lại nói muốn tạm dừng. Giọng cô run run, nhưng ánh mắt kiên quyết đến đáng ghét.
Tại sao? Hắn không hiểu. Trong đầu cô đang nghĩ gì? Có ai khác ngoài hắn sao? Hay cô đang muốn thoát khỏi vòng tay hắn?
Không... Không thể nào.
Hắn không cho phép điều đó xảy ra.
Thứ thuốc kích dục mà hắn mua lại từ đám bạn vốn dĩ là chuẩn bị cho Tô Nhược, để nếu ngày đó cô vùng vẫy, tự tuyệt, hắn vẫn có cách khiến cô mất khống chế. Nhưng giờ đây, hắn lại là kẻ cần đến nó hơn ai hết. Hắn cần một sự thôi thúc mạnh mẽ, một liều thuốc khiến bản thân chìm sâu vào khoái lạc, bỏ ngoài tai tất cả, chỉ còn có thể điên cuồng đắm chìm trong cơ thể cô.
Thuốc bắt đầu ngấm. Hắn như con thú đói mất lý trí, ngấu nghiến lấy bầu ngực mềm mại, bàn tay bóp nắn không chút thương tiếc, đầu lưỡi càn quét nơi nhũ hoa cứng lại vì lạnh lẽo và nhục cảm. Phía dưới, côn thịt nóng bỏng không ngừng ra vào, mỗi cú thúc đều nặng nề, mạnh bạo, tiếng da thịt va chạm vang lên dồn dập, ướt át. Mỗi lần xuất vào trong, hắn lại cúi xuống cắn sâu vào làn da trắng mịn của cô, để lại những vết hằn đỏ bầm như dấu ấn chiếm hữu.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn: phải trừng phạt cô.
Phạt vì cô từng bỏ rơi hắn.
Phạt vì suýt chút nữa cô đã quên mất hắn.
Phạt vì cô dám mở miệng nói muốn dừng lại.
Bàn tay to lớn vung lên, tét thật mạnh vào bờ mông trắng mịn. Âm thanh "chát!" vang vọng trong căn phòng, da thịt run rẩy dưới lòng bàn tay hắn. Mông cô đỏ lựng, rát bỏng, khiến cơ thể nhỏ bé co giật theo từng cú đánh.
Nhưng rồi... cô khóc.
Tiếng nức nở xen lẫn tiếng rên đứt quãng làm hắn khựng lại. Dù thuốc khiến đầu óc hắn mụ mị, hắn vẫn nhận ra sự sợ hãi thật sự trong đôi mắt ướt nhòe kia. Cô đang đau. Cô đang hoảng loạn vì đòn trừng phạt ấy.
Lạc U cắn chặt răng, khoái cảm và lý trí giằng xé dữ dội trong lồng ngực. Hắn không thể dừng, nhưng cũng không muốn biến cô thành một con búp bê rách nát chỉ biết khóc dưới thân mình. Hắn cần một cách khác – một hình phạt vừa đủ khiến cô run rẩy ghi nhớ, vừa đủ khắc sâu trong tâm trí cô rằng rời bỏ hắn là điều không thể, nhưng không để nỗi sợ ấy khiến cô xa cách.
Đôi mắt đỏ ngầu của hắn dán chặt vào cô, tia sáng bệnh hoạn lóe lên trong đáy mắt. Và rồi, một ý nghĩ mới hiện ra— một kiểu trừng phạt khác, sâu sắc hơn, vừa ngọt ngào vừa tàn nhẫn, để từ nay về sau, mỗi khi nhớ đến hắn, cô sẽ run rẩy không phải vì sợ hãi, mà vì khoái lạc.
Hắn cúi xuống, cắn sâu vào sau gáy cô. Tô Nhược hét khẽ, toàn thân run rẩy, nhưng tiếng hét ấy nhanh chóng nghẹn lại khi răng hắn cắm chặt hơn, để lại một vết thẫm đỏ in hằn. Hắn như dã thú đói khát xổng chuồng, từng cú cắn không còn là âu yếm, mà là dấu ấn chiếm hữu, khẳng định rằng từ nay trở đi, cô chỉ có thể thuộc về hắn.
Vai cô bị cắn, rồi đến bầu ngực căng đầy. Làn da mỏng manh rớm máu dưới hàm răng sắc nhọn, và hắn— không bỏ lỡ một giọt nào— cúi xuống mút lấy, hút mạnh như thể muốn nuốt trọn cả máu lẫn mùi vị ngọt tanh nồng ấy vào trong cổ họng. Cô nghe rõ tiếng "chụt chụt" ẩm ướt, tiếng môi lưỡi tham lam bú mút nơi vết thương, khiến cơ thể cô run lên từng cơn.
"Không... đừng... a...!"
Tiếng từ chối nghẹn ngào, đứt đoạn, chỉ càng làm máu trong hắn sôi sục. Hắn phấn khích đến mức phát điên, hàm răng trượt xuống khắp cơ thể cô— từ bụng phẳng, vòng eo cong, đến bắp đùi non mịn. Ngay cả bờ mông vẫn còn rát đỏ vì bị tét trước đó, giờ cũng không thoát khỏi cú cắn dữ dội. Mỗi lần răng hắn hằn sâu, cô lại bật tiếng kêu khẽ, tiếng khóc lẫn vào những tiếng rên gấp gáp— một sự pha trộn khủng khiếp giữa đau đớn và khoái cảm, khiến toàn thân cô run giật, tê dại.
Và hắn, không hề chậm lại. Mỗi cú thúc hạ thể càng thêm mạnh bạo, sâu hun hút, như muốn nghiền nát cô dưới thân. Âm thanh da thịt va chạm vang dồn dập trong căn phòng, ướt át, loạn nhịp. Hắn điên cuồng xuất vào bên trong, từng dòng tinh dịch nóng bỏng phun trào ướt đẫm, chảy ra rồi lại bị hắn giữ chặt eo cô mà nhồi thêm vào, như thể phải nhét trọn cả cơ thể mình vào trong cô mới yên.
Đến khi chính máu mũi hắn trào ra, hắn vẫn không dừng lại. Hơi thở gấp gáp, lồng ngực phập phồng, nhưng ánh mắt đỏ ngầu kia chỉ chăm chú nhìn cô. Bởi khoảnh khắc cô run rẩy, thậm chí khi ngất lịm đi vì quá sức, cô vẫn đang nằm trong vòng tay hắn— vẫn là của hắn. Và điều đó càng làm cơn ám ảnh trong đầu hắn khắc sâu hơn: Tô Nhược chỉ có thể quan tâm đến hắn, thuộc về hắn, sống chết đều phải ở trong tay hắn.
Ngoài cửa sổ, ánh sáng ban mai dần len vào phòng. Cơ thể cô mềm oặt trong vòng tay, hơi thở yếu ớt, còn hắn thì vẫn chưa thoả mãn. Côn thịt vẫn cương cứng, dục vọng vẫn chưa vơi. Hắn siết chặt eo cô, thì thầm điên loạn:
"Chưa đủ... vẫn chưa đủ... Phải khiến chị mang thai, phải dày vò chị thêm nữa... Để chị sống mà không thể thiếu được tôi."
Nhưng cơ thể hắn cuối cùng cũng phản bội. Toàn thân rã rời, hắn ngã vật xuống, ngất lịm trên người cô, hơi thở nặng nề như thú hoang vừa trải qua cơn điên cuồng.
Trong mơ hồ, ý nghĩ cuối cùng vẫn quanh quẩn: phải dày vò cô nhiều hơn nữa... phải khiến cô không còn lối thoát ngoài hắn...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip