Chương 46: Hôn môi đánh dấu
Edit: Lime
Vậy là đã đi được 1/2 chặng đường rồi đấy mọi người ლ(´ ❥ 'ლ)
Hy vọng là sẽ hoàn xong bộ này chậm nhất là cuối tháng 8. (ʘᴗʘ✿)
------------------------
“Khụ! Khụ khụ, khụ!”
Mật Khanh che miệng, không dám nhổ tinh dịch khụ ra, vừa ho khan vừa nuốt xuống.
“Liếm sạch sẽ.”
“Được.”
Cô ho xong, đỏ mặt vươn đầu lưỡi liếm quy đầu, liếm hết tinh dịch còn sót lại trên đó.
Liên Dận Hành được thoả mãn cũng không động vào cô nữa, nằm trên giường bệnh từ phía sau ôm cô, hơi thở trầm trọng, chậm rãi thả lỏng, thổi lên làn da mẫn cảm, Mật Khanh muốn quay đầu trốn tránh, lại nhận ra chân mình cũng bị khống chế, không thể động đậy.
Từ phía sau ôm eo cô, ngực rắn chắc dán vào lưng cô, may mắn chất liệu của trang phục bệnh viện này đã được cải tiến, cọ xát cũng không đau mấy.
Không bao lâu, hình như hắn ngủ rồi, không nhúc nhích.
Cẩn thận đặt tay lên tay hắn, bao trùm trên mu bàn tay.
Tay hắn vừa lớn vừa lạnh, mỗi ngón tay xương khớp đều hết sức rõ ràng, mu bàn tay thậm chí có thể sờ được gân xanh nhô lên.
Mật Khanh ngừng thở, muốn nhấc tay hắn lên, nhớ mang máng đã cào lên tay hắn một vệt, nhưng mà sờ không thấy.
Cái tay kia bỗng nhiên bắt lấy tay cô, khóa lại, mười ngón tay giao nhau, nắm chặt tay cô, dọa cô suýt nữa kêu lên.
“Nghịch tay tôi vui lắm à?”
Giọng nói bên tai vô cùng rõ ràng, như một giọt nước rơi xuống vực sâu, trong không gian trống vắng vang lên tiếng vọng.
Cô cúi đầu, không dám nói lời nào, tay cũng không dám cử động.
Cổ cô trắng nõn đặt trước mắt hắn, người đàn ông ánh mắt u ám.
Hơi thở ấm áp càng ngày càng gần, hắn há miệng ngậm cổ cô, dần dần cắn chặt, hút mạnh.
Da cảm thấy đau đớn, Mật Khanh sợ sẽ bị hắn ăn sống, cô muốn tránh đi, cổ bỗng nhiên bị hắn bóp chặt.
Tiếng hút càng lúc càng lớn, đổi chỗ, tiếp tục cắn mút, không ngừng lưu lại dấu vết trên da.
Mật Khanh đau không chịu nổi bắt lấy ngón tay hắn.
“Liên tiên sinh…”
“Đau quá.”
Giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, hắn cũng không lưu tình, thậm chí đã cắn đến vai cô, dùng hàm răng giữ chặt áo bệnh nhân kéo xuống, lộ ra một mảng da trắng nõn như ngọc, sau đó lại tiếp tục gặm cắn.
Đánh dấu ký hiệu cô là của hắn, để người khác không thể đụng vào đồ của hắn.
Gặm cắn thật lâu , không chỉ bả vai bên phải, bên trái cũng có, rất nhiều dấu hôn hồng hồng nổi bật lên làn da trắng, cô không nhìn cũng biết dấu vết kia trông chả khác gì tổ ong.
Liên Dận Hành hôn lên tai cô, không nói gì, tay ôm eo cô, lại dừng lại.
Mật Khanh không dám động, nghe tiếng hắn hít thở, vốn định đợi đến khi hắn ngủ, nhưng không nghĩ bản thân lại là người ngủ trước.
Lúc trời chưa sáng cô đã tỉnh lại, người kia có lẽ đi rời đi từ nửa đêm rồi, chỗ hắn nằm ở sau lưng đã lạnh ngắt.
Lúc Tần Học Nghĩa tới truyền dịch cho cô, nhìn thấy cổ cô, hoảng hốt tìm đèn pin trong áo blouse trắng.
“Có phải cô bị dị ứng thuốc gì hay không, sao cổ lại có nhiều vết đỏ như vậy?”
Ông đi tới, Mật Khanh khó giải thích chỉ có thể che cổ lại tránh né.
Giờ ông mới nhận ra, ngượng ngùng cười cười.
“Hôm qua Liên tiên sinh đã tới đây sao?”
“Ừm.”
“Nói với cậu ta đừng có làm mấy thứ trên cổ này nữa, dễ hút đến động mạch lắm.”
“Ông có thể tự nói với anh ta, bác sĩ có quyền uy hơn tôi mà.”
“Tôi cũng như cô, không dám.”
Ông lấy sổ khám bệnh trên bày ký tên: “Cô cứ dưỡng thương cho tốt, nửa tháng nữa có thể xuất viện.”
“Cảm ơn.”
“Mau ngăn lại! Người ở phòng bệnh số 3 chạy ra rồi!”
Tần Học Nghĩa nghe thấy, vội vàng bỏ sổ khám bệnh xuống: “Tôi ra ngoài xem chút.”
Cửa phòng bệnh không đóng chặt, Mật Khanh có thể nghe thấy hết tiếng bên ngoài, từ khe cửa có thể mơ hồ thấy cảnh tượng ngoài hành lang, hộ sĩ với bác sĩ chạy loạn, đuổi sang một hướng.
Nơi này là bệnh viện của Liên gia, hầu hết những người có thể ở đây chỉ có người của Liên gia, vậy người chạy ra cũng là phụ nữ Liên gia sao?
Cô nghĩ thôi cũng thấy ghê người, ngồi trên giường bệnh muốn chạy ra xem.
Mà người lao vào, lại là người cô không ngờ tới.
Tam Hà nhanh chóng khóa trái cửa, dựa vào cửa ngẩng đầu thở dốc, ngực phập phồng không ngừng, sau khi bình tĩnh lại, mới nhìn đến người trong phòng.
“Mật Khanh?”
Cô cũng kinh ngạc.
“Sao cô lại ở đây?”
“Tôi không nghĩ tự nhiên lại xông đúng vào phòng bệnh của cô.”
Cô ta đi tới chỗ cô, Mật Khanh thấy cô ta thò tay vào túi áo bệnh nhân, lấy ra một mảnh vỡ thủy tinh, xông tới ôm cổ cô, chuẩn xác đặt trên động mạch.
Mật Khanh bị dọa đến thẳng lưng: “Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân trước không?”
“Cô yên tâm, tôi sẽ không giết chết cô, nhưng tôi muốn rời khỏi đây!”
“Cô có thể nói với bác sĩ.”
“Nếu có tác dụng tôi đã sớm cút khỏi đây rồi!”
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy cô ta mắng chửi người, Tam Hà cúi đầu, tóc vàng rũ trước mắt cô, vẻ mặt nghiêm túc.
“Đây là bệnh viện của Liên gia, bọn họ không cho tôi đi! Trong phòng bệnh của tôi cửa sổ đều khóa kín, thậm chí cửa cũng bị khóa, tôi lợi dụng lúc hộ sĩ mang bữa sáng tới mới chạy ra được, kết quả ngoài hành lang đều là người mặc áo blouse trắng, đều là người của Liên gia!”
“Vì sao Liên gia muốn nhốt cô lại?”
Cô ta cười lạnh: “Lời này cô chạy đến hỏi Liên Dận Hành xem, tám phần là sợ người nhà tôi biết được chuyện tôi bị thương, tên đàn ông kia từ trước đến nay lợi ích rõ ràng, đề phòng tôi nói với người nhà, nhốt tôi lại, đến cả điện thoại của tôi cũng lấy mất!”
Mật Khanh đổ mồ hôi: “Vậy tôi có thể hỏi tại sao cô bị đưa đến bệnh viện Liên gia không?”
Nghĩ đến nguyên nhân, Tam Hà nghiến răng.
“Tất nhiên là vì theo dõi xe của Liên Dận Hành, không nghĩ tới lại trực tiếp đâm phải, ai bảo anh ta đột nhiên nhấn ga rồi đột nhiên phanh lại! Tôi còn nghĩ anh ta cố tình làm vậy để hại chết tôi nhưng mà không thành công đấy!”
“Anh ta làm việc rất quyết đoán, có lẽ không phải là cố ý như cô nói đâu.”
Tam Hà nghĩ tới chỗ xảy ra tai nạn, là ngã tư đường, như vậy chắc sẽ có nhiều camera theo dõi.
“Cô không phải là muốn bao biện cho anh ta đấy chứ? Xem ra lúc trước nói giúp tôi tạo cơ hội với Liên Dận Hành, hợp tác giữa chúng ta đều là giả hả! Uổng công tôi còn gửi lễ phục tới giúp đỡ cô.”
Mật Khanh nhìn xuống mảnh thủy tinh trong tay cô ta: “Vậy bây giờ cô lỡ giết chết tôi rồi, tôi làm sao có thể tác hợp cho hai người đây?”
“Hừ, cái tên đàn ông đáng chết kia dám nhốt tôi, còn tác hợp cái quái gì, giúp tôi chuyện này đi, giúp tôi rời khỏi đây, coi như cô không nợ gì tôi nữa.”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip