(1) Chương 8: Dạ chủ nhân , xin hãy dạy bảo Thược Dược.

Edit by Đào Không Sợ Ma tại Wattpad cùng tên.

"Cái này nhanh hỏng, thật nhàm chán." Một giọng nói rõ ràng nhưng lười biếng vang lên, Tri Hiểu lập tức chăm chú lắng nghe: "Gọi người vào dọn dẹp đi."

Tiết Tri Hiểu cúi đầu đi vào phòng 1, ánh mắt nhìn về phía trước không dám nhìn xung quanh, chỉ ngửi thấy trong phòng nồng nặc mùi hoa hồng.

“Uay, cô hầu gái mới đến , qua đây cho tôi xem tên cô là gì.”

“Vâng, thưa chủ nhân.”

“Thược Dược .” Ánh mắt người đàn ông nhìn xuống huy hiệu đeo trên bộ ngực sưng tấy, cuối cùng nâng cằm cô hầu gái trước mặt lên.

Một khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp lọt vào mắt Ngôn Nhất, không trang điểm, không trang sức, nhưng lại đẹp tuyệt trần; mang vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành nhưng đôi mắt lại tĩnh lặng. Đôi mắt ấy như chứa đựng rất nhiều nước, như mặt hồ tĩnh lặng sâu không thấy đáy, dù cho sóng gió đến đâu cũng không tạo ra gợn sóng nào trong mắt cô.

“Thú vị.” Ngôn Nhất nhìn chằm chằm vào mắt Tri Hiểu, trong chớp mắt, một cảm giác chưa từng có từ sâu thẳm trong lòng dâng lên, như thể một giây tiếp theo anh sẽ bị nhấn chìm bởi biển sâu trong mắt cô, khiến anh , người đã từng gặp vô số phụ nữ cũng thất thần.

Kỳ thực, anh có chút lơ đãng trong giây lát, nhưng lại vô thức bỏ qua chuyện này. Ngay lập tức, trong đầu anh nảy ra một ý tưởng, khiến anh xua ta sự thất vọng do người phụ nữ vừa ngất kia mang lại, thậm chí khiến anh hưng phấn và háo hức chờ đợi nó hơn.

Anh có một món đồ chơi mới, một món đồ xinh đẹp với đôi mắt đẫm nước.

Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối nó xuất hiện? Cảm giác vừa phấn khích vừa mong đợi ? Hy vọng món đồ chơi này sẽ giúp anh vui lâu hơn một chút.

Tri Hiểu cũng đang nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, có vẻ như là một chàng trai trẻ , sạch sẽ và trong trẻo, giống như nam thần học viện và nhà văn tài ba trong trường đại học của cô, với vẻ ngoài lịch lãm và phong thái tuyệt vời, mang lại cảm giác thân thiện và dễ chịu cho người khác.

Tuy nhiên, Tri Hiểu luôn biết, dưới lớp mặt nạ lịch sự và tao nhã này, người đàn ông trước mặt cô thực sự độc và tà ác đến đâu.

"Nhìn đi, chị gái kia nói là sẽ biểu diễn cho tôi một tiết mục, nhưng giữa chừng lại tự mình làm mất đi hơi thở rồi ngất xỉu đi, thật là chán quá đấy." Anh vừa nói vừa nắm lấy tay Tri Hiểu dẫn cô đến bên cạnh chiếc giường KINGSIZE, chỉ vào người phụ nữ đang nằm ngã ngửa trên chiếc giường, với một ánh mắt vô tội, buồn bã nhìn Tri Hiểu, đôi mi dài mềm mại chớp chớp, gương mặt trắng mềm thuần khiết, làm người ta cảm thấy trong sáng vô tội.

Dù anh lúc này nói ra những lời hoặc làm những việc vô lí, đều không phải lỗi của anh, anh cũng là nạn nhân, bị thế giới này khiến khổ. Đều là người khác bắt anh phải làm.

Nếu anh mở miệng yêu cầu điều gì đó, người ta có lẽ sẵn sàng hy sinh tất cả, miễn là anh có thể trình diễn nụ cười thuần khiết hài lòng.

"Đúng rồi, Thược Dược, em bao nhiêu tuổi rồi?" Không chờ Tri Hiểu trả lời, giọng nói trong trẻo của anh lại vang lên: "Nhìn em chắc nhỏ hơn anh vài tuổi đấy, gọi em là em gái được không? Nghe thân thiết hơn, em gọi anh là anh Ngôn đi, như vậy là định rồi."

Ngôn Nhất nhấn mạnh một cách vui sướng như thể nào: "Em gái, anh Ngôn ở đây một mình thật cô đơn và nhàm chán, những trò chơi mà mọi người bên ngoài đang chơi anh đều không thích, hơn nữa chị gái kia vừa mới ngất xỉu. Thược Dược, em có thể ở cạnh anh chơi với anh được không? Có được không?".

Nhưng giấu kín những suy nghĩ trong lòng, Tri Hiểu nhún vai cúi đầu nghiêm túc để trả lời lời nói của anh :"Dạ, chủ nhân hãy dạy bảo Thược Dược."

"Tốt quá đi, Thược Dược, em thật tốt!" Ngôn Nhất vỗ tay: "Ồ, phải rồi, gọi anh là anh Ngôn, nếu không anh sẽ trừng phạt em đấy! Đi nào, chúng ta tới phòng bên cạnh, phòng này để cho chị gái ngủ đi, chúng ta không nên làm phiền đến chị ấy!"

Thực tế, ngay sau khi họ rời đi, người phụ nữ ngã gục trên giường đã được đưa đi, cùng với chiếc giường được vứt ra ngoài.

Ngôn Nhất nắm lấy tay của Tri Hiểu, anh đi vào phòng 2 một cách hối hả.

Bật đèn, Tri Hiểu nhìn quanh phòng và thấy nhiều vật dụng có hình dạng kỳ lạ. Cô không thể không than thở trong lòng, nhận ra cô phải khiến người đàn ông này yêu cô ngay lập tức, nếu không cô có thể bị tra tấn bởi những món đồ chơi tình dục này trong một thời gian dài.








Hết chương 8.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip