Chương 2: Ai thèm nắm tay cậu
Chương 2: Ai thèm nắm tay cậu
Tác giả: Độ Dục
Editor: Mè
Tống Chi nhìn chằm chằm vào đôi mắt mê hồn đó, khóe miệng suýt chút nữa thốt ra chữ "Được".
Tống Chi chớp mắt nhìn Giang Dã, nhếch khóe miệng, trong mồm lẩm bẩm: "Lần nào cũng thế này, tại sao không dùng giọng điệu này khi nói về mình?"
"Cái gì?" Mặc dù khoảng cách gần như vậy nhưng Giang Diệp vẫn không nghe rõ Tống Chi nói cái gì.
Vẻ mặt Tống Chi đầy vô tội nhìn Giang Dã, rút tay ra khỏi lòng bàn tay chàng trai, nắm chặt quay cặp sách, ồm ồm nói: "Không có gì, mình phải đi đến trường học, không nói nữa."
Vừa thấy thái độ này của Tống Chi, lo sợ bất an trong lòng Giang Dã gần như đã biến mất, đáy mắt anh hiện lên một ý cười như trút được gánh nặng.
Trường học cách khu dân cư không xa, chỉ cách khoảng hai con phố, hai người một trước một sau đi đến cổng trường, Nhạc Nịnh từ đâu xa chạy đến hùng hổ nhào về phía Tống Chi ôm chặt: "Chi Chi!"
Tống Chi ngẩng đầu lên, thấy cô gái tươi tắn xinh đẹp trước mặt mình, đôi mắt hồ ly tràn đầy nụ cười, buộc tóc đuôi ngựa phía sau đầu, mái tóc dài đen nhánh tung bay theo làn gió.
Vừa mới gọi xong, Nhạc Nịnh đã thấy Giang Dã đứng phía sau, Nhạc Nịnh ngượng ngùng sờ chóp mũi, cười với với Giang Dã, sau đó kéo Tống Chi sang một bên, nhỏ giọng nói: "Làm lành rồi?"
Tống Chi bĩu môi, liếc nhìn Giang Dã phía sau, quay người nói: "Có đâu, lần nào cũng như vậy, phiền phức quá."
Nhạc Nịnh bật cười, đặt tay lên vai Tống Chi, ghé sát bên tai: "Cậu ta lại chủ động xin lỗi?"
Tống Chi nhắm mắt lại, bất đắc dĩ gật đầu.
Nhạc Nịnh vui vẻ tựa vào vai Tống Chi cố nhịn cười: "Với gương mặt kia của Giang Dã đến chủ động xin lỗi thì ai mà không thể không mềm lòng chứ, huống chi cậu là loại mê trai."
Tống Chi chán ghét đẩy Nhạc Nịnh sáng một bên, hận sắt không thành thép: "Nhạc Nịnh, rốt cuộc cậu theo phe nào thế?"
Cũng không trách Nhạc Nịnh lại như vậy, mấy người bạn của Tống Chi đều biết Tống Chi sợ Giang Dã, mỗi khi hai người cãi nhau, Giang Dã sẽ dùng gương mặt đẹp trai kia để chủ động xin lỗi và lần nào Tống Chi cũng dễ dàng tha thứ cho anh.
Dần dần, bạn bè đều nói Tống Chi hệt như vua Trụ, dễ dàng tha thứ cho Giang Dã chỉ vì sắc đẹp.
*Vua Trụ: Trụ Vương (紂王), nghĩa là tàn bạo gian ác. Trong các truyền thuyết dân gian, ông cùng với được mô tả là cặp đôi ác độc, chuyên làm những việc bạo ngược hại dân, đặc biệt là trong , một thần thoại nổi tiếng thời .
Nhạc Nịnh vội vàng nắm lấy cánh tay của Tống Chi đi vào trường, vừa đi vừa nói chuyện: "Đương nhiên là ở phe cậu rồi, sao tớ lại muốn chơi với tên biến thái Giang Dã kia chứ."
"Anh cậu có nói cậu không?"
Nhạc Nịnh hơi không tự nhiên khi nghe thấy Tống Chi nhắc đến Cận Duật Minh, ngại ngùng một hồi lâu mới nói: "... Nói vài câu khác, bảo tớ lần sau không được trốn học..."
Giang Dã đứng giữa đám đông nheo mắt nhìn bóng dáng xinh đẹp ấy đi về phía trường học, trong lòng không khỏi thở dài, khi nào tên ngốc này mới có thể khiến người ta bớt lo lắng đây?
"Bộp" một tiếng, một bàn tay đáp xuống vai Giang Dã khiến anh không đề phòng lảo đảo về phía trước.
Anh cau mày nhìn sang bên cạnh, thấy thằng bạn một vai khoác hai cái cặp sách, một tay đút túi quần, khóe miệng muốn cười nhìn Giang Dã.
Sau khi thấy rõ người, lông mày Giang Dã giãn ra, nói: "Sao cậu giống Nhạc Nịnh vậy, thích tập kích bất ngờ?"
Cận Duật Minh cao xấp xỉ Giang Dã, đều cao m8 mấy, vai kề vai rất thuận tay, anh nhướng mày, nhếch môi cười không đứng đắn, hất cằm chỉ về người phía trước: "Chưa dỗ dành được à?"
Giang Dã nhìn đám đông xung quanh, lắc đầu.
"Chậc, hồ ly tinh cũng có lúc thất thủ." Cận Duật Minh có phần hả hê khi thấy người ta đau khổ.
Cả buổi chiều Tống Chi không thèm để ý đến Giang Dã một chút nào, lần này cô quyết tâm phải cho Giang Dã biết tay mới được.
Tan học, bọn họ ở trong thư viện đến 8 giờ tối mới về nhà, Nhạc Nịnh và Tống Chi đi trước xì xào nói nhỏ.
"Cậu vẫn đang viết truyện à?"
Bởi vì không tìm thấy truyện sắc nào hợp gu mình nên Tống Chi xuất quân ra tay viết đăng lên trên mạng, vốn chỉ là hành động vô tình nhưng không ngờ lại thu hút được một lượng nhỏ người hâm mộ, trong đó có Nhạc Nịnh."
Nghĩ đến chuyện này, tâm trạng của Tống Chi lập tức tụt xuống đáy: "Không, bây giờ mẹ tớ bảo tớ mỗi ngày viết 800 bộ bài thi, tớ không có thời gian."
Nhạc Nịnh bĩu môi, trong lòng cảm thấy nuối tiếc.
Nhạc Nịnh và Cận Duật Minh về đến nơi, hai người tách ra, chỉ còn lại Tống Chi và Giang Dã.
Trong lòng Tống Chi ngột ngạt, tự mình đi lên phía trước, đèn đường hai bên lúc bật lúc tắt, bấy giờ cô mới nhớ đến lời Hứa Bình sáng nay nói về việc tối nay sửa đèn đường.
Ánh sáng mờ ảo kéo bóng của hai người rất dài, hai bóng chồng lên nhau vẫn kéo dài về phía xa, Tống Chi nhìn hai cái bóng ở bên cạnh, cô bước vài bước tách ra.
Chưa đi được vài bước, toàn bộ đèn đường nơi này đều tắt, Tống Chi tức khắc đứng im, bóng tối lập tức bao trùm, Tống Chi tựa như đang ở trong một cái lồng giam, vĩnh viễn không bao giờ nhìn thấy ánh sáng ban ngày.
Con dế trong bụi cỏ kêu loạn, ánh trăng trên đầu ẩn mình trong tầng mây không rõ tung tích, thế gian cô đơn chỉ còn lại mình cô và Giang Dã.
Tim cô đập thình thịch, cơ thể khẽ run lên, nhìn con đường tối tăm phía trước, Tống Chi vô thức nuốt nước bọt trong miệng, cố gắng đè nén nỗi sợ hãi trong lòng.
Vô số cảnh kinh dị hiện lên trong đầu cô, toàn thân nổi da gà, cô mò sang một bên nhưng không mò thấy gì.
Bình thường Giang Dã sẽ đứng bên cạnh cô, dắt tay cô.
Đôi môi Tống Chi căng thẳng đến run rẩy, trong đầu cô mắng Giang Dã hàng trăm lần, cuối cùng cô hít một hơi thật sâu và muốn tiến về phía trước, đột nhiên một bóng người xuất hiện trước mặt cô.
"Đây, cầm đi." Giang Dã đưa một tay cho Tống Chi, nhấc nhấc lên.
Giang Dã ở phía sau cô một lúc lâu để xem Tống Chi có chạy đến tìm anh hay không nhưng anh không ngờ Tống Chi thực sự không đến.
Trong lòng lập tức chùng xuống, vội vàng tiến lên nhìn Tống Chi.
Sau khi thích ứng với bóng tối, trước mắt có một chút ánh sáng, Tống Chi cảm thấy tủi thân khi nhìn thấy bàn tay mình đã quá quen thuộc.
Cô khịt mũi, mắng: "Giang Dã, đồ khốn nạn."
Khóe miệng Giang Dã cong lên, theo lời Tống Chi nói: "Ừ, mình khốn nạn."
Tống Chi nắm lấy quai cặp của Giang Dã, không khỏi tủi thân: "Ai thèm nắm tay cậu.
Mè: Tặng mn chương nữa, mai rảnh thì ra thêm, á huhu dl dí quá!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip