Thế giới thứ nhất
Tiêu Cảnh lúc này vẫn chưa hay biết chuyện sư tôn nhà mình bị Nhị sư bá đè ra đại chiến 800 hiệp, hắn chỉ đang băn khoăn vì sao Nhị sư bá lại không cho phép hắn lên Yến phong thăm sư tôn. Đã hơn nửa tháng rồi, hắn chưa được gặp sư tôn.
Nghĩ lại thì, sư tôn hiện tại so với trước kia quả thật khác biệt rất nhiều. Thanh Lan tôn giả là sự tồn tại quá mức đặc biệt ở tu chân giới, bất cứ tu giả nào cũng đã từng coi y như thần tượng mà hướng tới, và Tiêu Cảnh cũng vậy. Hắn là trưởng nam dòng chính của một gia tộc tu chân hiển hách, thiên tài đơn linh căn, thế nên từ khi hắn sinh ra, nhiều người đã kì vọng hắn sẽ làm nên chuyện, thế nhưng chưa có ai dám nghĩ hắn sẽ được Thanh Lan tôn giả để mắt tới. Cũng phải thôi, người kia trước kia không gần thế gian, không nhận đệ tử.
Tiêu Cảnh có mơ cũng không ngờ tới, hắn gặp được Thanh Lan khi y ra ngoài du lịch, rồi được y để ý, cuối cùng là trở thành đệ tử chân truyền của y. Thế mà, chỉ vài năm sau khi nhận y làm đệ tử, sư tôn đã vì tu chân giới mà ngã xuống.
Thật may mắn, hiện tại sư tôn đã trở lại, dù cho biến thành bé con nhỏ nhỏ mềm mềm cũng không sao cả.
Hơn nữa, quả thật là Tiêu Cảnh rất thích khi bàn tay bé xíu của sư tôn nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng gọi hắn "ca ca".
Tứ sư bá truyền tin, muốn nhờ Tiêu Cảnh đem vài thứ đến gửi cho sư tôn, thế nhưng hiện tại Nhị sư bá không cho phép bất cứ ai vào Yến phong, Tiêu Cảnh chỉ có thể đến phủ đệ của Nhị sư bá đặt tạm rồi truyền âm cho gã sau. Nào ngờ, khi hắn gần tới nơi, Tiêu Cảnh nhìn thấy Nhị sư bá ôm thứ gì đó trong lòng, bước đi trên hành lang.
Tự dưng Tiêu Cảnh thấy chột dạ, hắn dùng pháp bảo ẩn thân trước kia sư tôn tặng hắn, yên lặng lùi về sau bức tường, lén nhìn xem Nhị sư bá đang làm gì.
Chỉ thấy trên tay người kia là một thân ảnh nhỏ bé mềm oặt được quấn trong ngoại sam của gã, đôi chân trần lộ ra, dường như còn có vài vết đỏ khả nghi. Tiêu Cảnh giật mình nhìn theo, chỉ thấy lấp ló qua cánh tay của Nhị sư bá khuôn mặt ngủ say của sư tôn nhà hắn.
Mắt nhắm nghiền, hàng mi đen dài phủ bóng lên gò má nhỏ, đôi môi mọng nước mềm mại hé mở, dường như còn hơi sưng.
Tiêu Cảnh chưa kịp phản ứng thêm thì Nhị sư bá đã bước vào phòng, đóng cửa lại.
Hắn ngây ngốc đứng ở đó như bức tượng, hắn không rõ Nhị sư bá đưa sư tôn đến đây làm gì, thế nhưng sư tôn khi nãy...bộ dáng ấy...thật sự có chút câu nhân.
Rất có dáng dấp của Thanh Lan chân nhân mĩ lệ tuyệt trần khi xưa.
Tiêu Cảnh tự phỉ nhổ trong lòng, sư tôn cao quý trong sạch không nhiễm bụi, thế mà hắn lại dám đặt những ý nghĩ dơ bẩn này lên người y!!
.
Thanh Vũ đóng cửa, thỏa mãn với cảm giác bế Thanh Lan đi ngang qua trước mặt đệ tử nhỏ trong lòng của y.
Pháp bảo ẩn thân Thanh Lan cho Tiêu Cảnh quả thật lợi hại, nếu là bình thường, Thanh Vũ có thể đã không nhận ra. Thế nhưng chính Thanh Vũ là người âm mưu khiến Tiêu Cảnh phải đến đây đưa đồ, chẳng lẽ nào gã lại không biết hắn đang đứng xem trộm.
Hôm nay, Thanh Vũ muốn cải tạo cơ thể của đứa nhỏ đáng yêu này. Gã đã âm thầm thi pháp cho Thanh Lan ngủ say, cho dù kích thích lớn cỡ nào, y cũng sẽ không thể tỉnh lại.
Thanh Vũ đưa Thanh Lan xuống núi, làm phép che mặt và khí chất của cả hai, rồi đưa y vào một tụ điểm thác loạc vô cùng bí mật ở nhân gian.
Nơi này gọi là Cực Lạc Phường. Những kẻ đến đây toàn là những người quyền lực bậc nhất tam giới, muốn giải tỏa những dục vọng dơ bẩn, nguyên thủy nhất.
Thanh Vũ giao đứa nhỏ cho Phường chủ như đã giao hẹn từ trước, bản thân thì được hai thiếu niên 11, 12 tuổi hầu hạ dẫn lên một gian phòng thượng hạng, có thể nhìn vô cùng toàn diện cảnh trên sân khấu.
Sau một đêm diễn dâm đãng đến cực điểm, tiết mục mà tất cả mọi người trông chờ đã đến. Màn được kéo ra, một hài tử đeo mạng che nửa mặt mặc đồ trắng đang ngủ được treo trên giá đặc chế, khiến cho cả khán phòng sục sôi trong nháy mắt.
Cho dù đang mặc đồ và mặt bị che đi, bọn họ vẫn có thể thấy rõ cơ thể của hài tử này cực phẩm cỡ nào.
Phường chủ là người đích thân thực hiện tiết mục này.
Hắn lấy ra một quả bóng được buộc trên dây, nhét bóng vào miệng Thanh Lan rồi buộc dây ra sau gáy y, cố định đầu y vào cột gỗ, khiến cho y phải ngẩng mặt lên. Dù cho dưới sự tác động của phép che mắt, không ai nhìn thấy rõ dung mạo của Thanh Lan, thế nhưng chỉ bằng đôi môi đẫy đã ngon miệng đang chảy dãi kia, bọn họ đã có thể đoán được đây là tuyệt sắc mĩ nhân cỡ nào.
Chỉ bé thế này mà đã sở hữu dung mạo cỡ ấy cùng cơ thể tuyệt phẩm này, không biết là nên nói là phúc, hay là họa.
Đường chủ bắt đầu cởi bỏ y sam bên ngoài của Thanh Lan, giữ lại tiết khố, để lộ ra bầu ngực trần và hai đầu vú hồng nhạt căng đẫy của y. Hơn cả thế, một sợi dây thừng đỏ buộc theo cách công phu quấn quanh thân ảnh xinh đẹp nhỏ nhắn, càng làm tương phản với làn da trắng sứ trở nên rõ ràng hơn. Dây thừng buộc dọc theo cổ, cánh tay, chạy xuống bụng, rồi chui vào bên trong tiết khố, càng làm cho người ta dễ tưởng tượng ra cảnh tượng bên trong tiết khố đẹp cỡ nào.
Dù chưa cải tạo gì thì cũng đã giống một con búp bê tình dục thượng hạng.
Thanh Vũ ngồi trên ghế mềm, được hai thiếu niên bú liếm hầu hạ cặc bự, hài lòng khi nghe những tiếng cảm thán hâm mộ cơ thể của Thanh Lan.
Nếu như bọn họ biết, nô lệ đang bị khoe cơ thể lõa lồ kia chính là Thanh Lan, có lẽ tu chân giới sẽ lại rúng động thêm lần nữa.
Đúng lúc này, ở một góc khuất, Tiêu Cảnh bước vào khán đài.
Một vị bằng hữu thân thiết và có quan hệ lợi ích với Tiêu gia muốn chuộc người từ Cực lạc phường ra, thế nhưng khổ nỗi nơi này có quy tắc, hoặc là đã xây dựng uy tín với hệ thống của bọn họ từ lâu, hoặc là phải có nhan sắc thật xuất chúng mới có cơ hội vào. Người bằng hữu kia hết lần này đến lần khác khẩn cầu, Tiêu Cảnh không thể từ chối, đành bất đắc dĩ coi gương mặt của bản thân như tấm vé để tiến vào Cực Lạc phường.
Manh mối về người cần chuộc rất ít, Tiêu Cảnh bắt đầu chọn nơi đông đúc nhất để bắt đầu, nào ngờ...vừa bước vào đã gặp cảnh tượng khiến hắn cả đời khó quên.
Một hài tử xấp xỉ tuổi cơ thể của sư tôn đang bị treo trên giá trên sân khấu, khắp người là những vòng dây thừng đỏ, quấn chặt lấy những đường nét nõn nà mềm mại. Gương mặt đã bị thi phép không thể thấy rõ, thế nhưng đôi môi bé nhỏ bị ép mở ra bởi một quả bóng được buộc ngang ở miệng càng khiến cho những hình ảnh này trở nên dâm đãng và hoang đường.
Mặc dù là xử nam, Tiêu Cảnh cũng không hoàn toàn ngây thơ, thế nhưng hắn trăm triệu lần không ngờ tới, Cực Lạc phường này lại dám điên đến mức này. Nếu như không phải nơi này có chống lưng khiến cả Thanh Phong tông cũng dè chừng, Tiêu Cảnh quả thật đã muốn xông lên cứu đứa nhỏ tội nghiệp bị đem ra làm thú vui kia.
Dù sao thì, sư tôn cũng trông gần bằng tuổi với bé trai này, Tiêu Cảnh tất nhiên sẽ sinh ra một chút lòng thương cảm lây.
Hắn vừa tìm được chỗ ngồi xuống, khán đài đã lại ồ lên lần nữa.
Phường chủ cởi bỏ tiết khố của cậu bé kia, rồi buộc hai chân của nó lên thành hình chữ M, để lộ dương vật nhỏ bé vẫn còn chưa phát tình và...một lỗ lồn hồng hào mọng nước cực phẩm ở phía bên dưới. Môi nhỏ căng bóng sẽ đóng mở theo nhịp thở của nó, hạt le phía trên cũng dần dựng lên. Giữa lồn là một sợi dây thừng đỏ vắt dọc, hai nút thắt to, một ở cửa lồn, một ở lỗ đít.
Khỏi phải nói khán giả sôi trào đến mức nào!
Đây là một người song tính, loại cơ thể hiếm có trên thế gian, thậm chí nhiều người còn cho rằng đó chỉ là truyền thuyết! Vậy mà hôm nay bọn họ lại được xem cải tạo cơ thể của một hài tử song tính!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip