Chương 15: Sếp lớn và nhân viên quèn

Sau sự việc “đội nón xanh”, Nichkhun và Tiffany không gặp nhau một thời gian, hắn vẫn như ngày thường, không biểu hiện căm tức ra ngoài, nhưng bắt đầu lẳng lặng quan sát và điều tra, dù có đào ba thước đất lên cũng phải đào cho ra gã đàn ông đó. Tiffany không nhận thấy sự khác thường của hắn, vội vàng đi thi, thi xong bắt đầu đến Kim Thị làm.

Lúc Tiffany mặc đồ công sở chính thức bước chân vào toà nhà Kim Thị, bỗng nảy sinh cảm giác vô cùng tự hào. Lần này ứng tuyển trợ lý tổng cộng có mười hai người, sáu nam sáu nữ, nhìn sơ đều là tinh anh trong tinh anh. Phòng nhân sự mở hội nghị theo thông lệ, nói chào mừng họ gia nhập, khuyên họ cố gắng làm việc, sau đó phân họ đến các phòng khác nhau, tuỳ theo người phụ trách các phòng ban quen thuộc quy trình làm việc hướng dẫn.

Tiffany bị phân đến phòng Tài vụ, trưởng phòng tài vụ họ Lee, là một phụ nữ mang kính gọng đen, tóc bới cao, đeo đồ trang sức trang nhã, mặc đồ công sở kín mít, toàn thân lộ ra mùi vị già cỗi. Cô ta đẩy đẩy kính, chỉ vào vị trí bên cạnh, nghiêm nghị nói với Tiffany: “Chỗ của cô ở đây, trước tiên cô xem qua tư liệu, tìm hiểu về quy trình làm việc của công ty, không hiểu chỗ nào hỏi tôi.” Nói xong giẫm gót giày đi vào văn phòng.

Tiffany cam chịu ngồi xuống xem mớ tài liệu rắc rối nhàm chán, chợt khoé mắt thấy một dáng người cao ráo đi đến, Tiffany kinh hoàng, là Yuri. Trưởng phòng Lee vừa bước vào phòng của mình quay phắt lại, vội vàng đón tiếp, khoé mắt không giấu được nụ cười, chân thành nói: “Giám đốc đến đây có gì không ạ, tìm tôi đúng không?”

Yuri cười cười, nói: “Thư kí Choi đang nghỉ phép, văn phòng tổng giám đốc đang khuyết một trợ lý, trưởng phòng Lee xem các cô trong văn phòng có ai thích hợp thì đề cử nhé.”

Trưởng phòng Lee vội vàng gật đầu, cười nói: “Giám đốc yên tâm, tôi sẽ làm tốt chuyện này. Hay là mời giám đốc vào văn phòng bàn về yêu cầu đối với trợ lý được không?”

“Haha, không cần, chỉ cần thông minh nhạy bén, hiểu rõ công việc tài vụ là được.” Yuri tiếp tục bày ra nụ cười giết người không đền mạng, “Làm phiền trưởng phòng Lee nhiều.” Nói rồi bỏ đi mất.

Tiffany liếc bóng lưng Yuri một cái, rồi nhìn nhìn sang bộ dạng trưởng phòng Lee mê trai, buồn cười muốn chết. Dáng vẻ này của cô ta với cô ta làm cho người ta cảm thấy cách nhau xa tít tắp, chả lẽ cô ta...

“Bà cô già này yêu thầm giám đốc đấy, lần nào cũng thế này, thật làm người ta nổi da gà.” Nhân viên bên cạnh nhích sang, thì thào nói Tiffany biết, chứng thực ý nghĩ trong đầu cô. Yuri hẳn là hoa thơm đã có chủ, lần trước ở quảng trường nhỏ chắc là bạn gái anh ta. Xem ra, trưởng phòng Lee không có cơ hội rồi.

Tuy nói nơi công sở như chiến trường, nhưng nơi công sở cũng là nơi nhiều chuyện. Tiffany bĩu môi lắc đầu, mỉm cười với người đó, sau đó quay lại làm việc.

Cô mở máy tính lên, nhìn chằm chằm tài liệu trong tập giấy tờ suy nghĩ. Cô vừa rồi thấy Yuri mà lấy làm kinh hãi, lại chợt nhớ đến Taeyeon. Kim Thị là công ty của Taeyeon, nhận thức này khiến cô lo lắng không kịp chuẩn bị tinh thần. Cô thật muốn gõ đầu mình thật đau, cô biết Kim Thị là công ty nổi tiếng trong giới kinh doanh, nhưng lại không biết đến những nhân vật lớn bên trên. Cô và Taeyeon quan hệ như thế làm cô vô tình không tìm hiểu thân phận của anh ta, cô chỉ biết anh ta là dân làm ăn lắm tiền. Cứ thế, đến bây giờ, cô mới đặt tổng giám đốc của Kim Thị với Taeyeon lên ngang hàng.

Giờ cô và anh ta cùng một công ty, anh ta là tổng giám đốc ngồi tận trên cao, cô là nhân viên nhỏ bé tầm thường, chắc hẳn sẽ không gặp nhau, nhưng cô lại không thấy nhẹ nhõm. Quan hệ của họ trừ Yuri ra thì chẳng còn ai biết, nhưng cô vẫn cảm thấy đứng ngồi không yên. Cô và anh ta chẳng thể chạm trán nhau ở đâu ngoại trừ giao dịch trên giường, nếu lỡ gặp ở công ty, cô không biết nên dùng thái độ gì đối mặt với anh ta.

Rắc rối quá đi thôi.... Cô buồn rầu gãi đầu.

Cô ép mình phải xem tài liệu, nhưng không cách nào xem nổi, lại tiếp tục suy nghĩ mông lung. Cô có thể vào Kim Thị, chỗ ngồi này là cô gián tiếp xài quy tắc ngầm mà có được? Oh, my ladygaga!

Nhưng mà, Taeyeon là kiểu người tính toán, sẽ không làm chuyện lỗ vốn, nên sẽ không có chuyện anh ta cho cô vào cửa sau. Cô vào bằng chính sức lực của mình!! Trong lòng cô hò hét. Hò hét xong rồi xem tiếp tài liệu.

Một ngày trôi qua bình an vô sự, Tiffany hết giờ làm về nhà trọ, đi ngang qua quán cà phê của chị hàng xóm Sunny, cô ngẫm nghĩ, bước vào. Cô theo thói quen, muốn uống một ly capuchino và nhâm nhi thưởng thức một miếng matcha.

Sunny đột ngột đi đến, ngồi xuống kế bên Tiffany, dịch sát vào cô, nói nhỏ: “Fany, nói em nghe chuyện này.”

“Dạ?” Tiffany khó hiểu nhìn chị.

“Gần đây lúc chị đóng cửa quán, thấy có người trốn trong góc tối nhìn chằm chằm nhà trọ màu hồng, buổi tối em cẩn thận một tí, nhớ chú ý đấy.” Sunny lo lắng nói.

“Vâng ạ.” Trong cánh rừng chim chóc gì cũng có, nói chi là một tên rình trộm. Tiffany nghĩ thầm trong lòng.

Tiffany cảm thấy tình trạng hiện giờ của cô ở Kim Thị có thể hình dung bằng câu nước sôi lửa bỏng, vì cô gián tiếp làm mích lòng bà cô già trưởng phòng Lee, thật ra cô thấy mình cực kì vô tội. Sự việc là thế này, hôm đó cô ôm đống tài liệu đi theo bà cô già đến kho tư liệu, ở hành lang thì gặp Yuri, Yuri thấy cô, vì thế lịch sự mỉm cười gật gật đầu với cô, xem như chào hỏi, nhưng cảnh nào lọt vào mắt bà cô già lại không có ý nghĩ giống vậy.

Bà cô già cho rằng Tiffany mới vào công ty không thể nào quen biết với tầng trên, bây giờ giám đốc cười với cô nhất định là sau lưng có chuyện gì mờ ám, mới khiến giám đốc chú ý tới cô. Bởi vậy bà cô già lật úp bình giấm, hậu quả cực nghiêm trọng. Cô ta bắt đầu có thành kiến với Tiffany, cứ nhất mực hành hạ bảo cô xem tư liệu mà không phân công việc cho cô làm.

Lúc này Tiffany chỉ làm chân nấu nước pha trà cho đồng nghiệp, tất cả mọi người đều bận bịu làm chuyện lớn còn cô chỉ chạy vặt, làm linh tinh.

Công sở như chiến trường, cô chưa nếm trải việc đấu đá lẫn nhau, chẳng qua cô vô tình mang tiếng xấu quan hệ bất chính vì ảo tưởng của cấp trên mình. Sau này cô làm gì đều phải vừa mắt cấp trên, không cẩn thận chọc giận cấp trên cô chỉ có con đường chết.

Cô ủ rũ ra khỏi toà nhà Kim Thị, ở khúc quanh ngã tư đường, một chiếc BMW màu bạc chạy ngang qua, cô vô tình liếc vào trong xe, trong chớp mắt, người trong xe như có linh tính quay nhìn cô. Một bên mặt góc cạnh rõ nét, mày rậm mắt sáng, khoé miệng nhếch lên theo thói quen, chẳng phải Taeyeon đó sao?

Anh ta nhìn cô thật nhanh, sau đó thu hồi ánh mắt, lái xe đi. Tiffany nhìn chăm chăm làn khói để lại ngẩn người. Cô với anh ta tới bây giờ vẫn chưa gặp nhau trong công ty, từ sau lần làm tình lần trước cũng đã nửa tháng họ không gặp lại. Bây giờ thấy nhau ở ngoài Kim Thị, cô còn cảm thấy khó chịu, chứ đừng nói gặp trong công ty. Cô tâm tình phức tạp đi về phía trạm xe.

Tiffany xuống xe đi về nhà trọ màu hồng, thì thấy Nichkhun đứng trước chậu hoa ly trước cửa nhà trọ nhìn ngó quanh quất gì đó. Cô đến gần, vỗ nhẹ vai hắn, Nichkhun có vẻ giật mình, chột dạ quay đầu lại. Tiffany nghi hoặc nhìn hắn, hỏi: “Anh sao vậy? Sao đứng đây?”

Nichkhun cười cười, trả lời: “Anh đến tìm em, đoán em chưa về thấy hoa chỗ này nở đẹp quá, nên đứng ngắm một chút.”

Tiffany cảm thấy lời hắn là lạ, nhưng không tìm ra lạ chỗ nào, bèn lắc lắc đầu nói: “Ăn cơm chưa? Nếu không chúng ta cùng ăn nhé?”

“Được.” Hắn đáp.

Tiffany chợt nhớ đến một chuyện, kề sát tai hắn hỏi, “Anh ở đây có thấy tên kì cục lén lút rình rập nào không?”

Lén lút?! Nichkhun có vẻ không tin, Tiffany nói tiếp: “Là chị Sunny nói, chị ấy nói lúc xong việc thấy có người núp trong tối, lén lút không biết đang làm gì đó.”

Giọt mồ hôi lạnh chảy xuống trán Nichkhun, không phải nói hắn đó chứ?! Gần đây tối nào hắn cũng đến chỗ này theo dõi, nhưng không tìm ra manh mối nào, hắn không thấy gian phu, ngược lại còn bị người ta cho là tên biến thái?!

Hắn ra vẻ quan tâm nói: “Vậy em cẩn thận đó, có chuyện gì gọi ngay cho anh!” Tiffany gật đầu, đến quán ăn với hắn.

Trên bàn ăn, Tiffany hỏi hắn, “Phòng làm việc thế nào rồi? Có tốt không anh?” Nichkhun đáp: “Ừ, rất tốt, gần đây trúng được hạng mục lớn, đang chuẩn bị làm, chuẩn bị xong sẽ cạnh tranh bỏ thầu. Còn em, công việc được không?”

Nói đến công việc, Tiffany liền nhíu mày. “Tóm lại có một chữ, phiền!” Cô miễn cưỡng nói.

“Công việc không vui là bình thường, không cần buồn quá, từ từ cũng thuận lợi thôi.” Tay Nichkhun chụp lên mu bàn tay cô, ngón tay vừa vuốt nhẹ vừa nói.

“Ừ.” Tiffany muốn rút tay lại ăn cơm tiếp, nào ngờ Nichkhun không cho, đè chặt lại, kề sát tai cô nói: “Đừng để phiền não trong lòng, chúng ta làm chuyện vui vẻ, bỏ hết áp lực đè nén, thế nào?” Hắn nói xong còn không quên hà hơi vào tai cô.

Tiffany hiểu ngay tức khắc chuyện vui theo lời hắn là chuyện gì, nhưng cô mới xong việc về nhà, mệt mỏi vô cùng, hiện giờ không có tâm trạng làm chuyện đó với hắn, nên khéo léo trả lời: “Em mệt lắm, chỉ muốn ngủ sớm một chút mà thôi.”

Nichkhun vừa nghe, mặt xạm lại, chẳng lẽ tối nay tên đó tới tìm cô, nên cô kiếm cớ né hắn?! Hắn càng nghĩ càng giận, nhưng không muốn rút dây động rừng, bèn châm chọc: “Vậy à, anh còn tưởng chỗ em cất giấu người nào đó chứ, haha...”

Tiffany bất an nhíu mày, ráng mỉm cười: “Anh nói bậy bạ gì vậy!” Nói rồi gõ đầu hắn, rồi vùi đầu ăn cơm. Cô lờ mờ cảm thấy có gì đó thay đổi, chuyện đã giấu lâu này cũng sắp bị lộ dưới ánh sáng.

Nichkhun nhìn cô qua khoé mắt, hừ, cô ta luôn từ chối hắn, chẳng lẽ cô ta không có chút tình cảm nào với hắn sao, vậy sao còn không chia tay?!

Hắn tuy rất giận cô, nhưng dù sao họ quen nhau cũng đã lâu, cũng có tình cảm. Nếu lập tức phá thủng tình trạng này, mọi người cũng khó xử, cũng luyến tiếc.

Hắn buồn bực và hai miếng cơm. Tiffany không thoả mãn hắn, hắn còn có người bổ sung, hắn có thể lên lầu tìm cô hàng xóm, cô gái ngon miệng vừa ăn kia!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip