Chương 27: "Lâm Bội Thần, đưa em đi có được không? Đưa em đến chỗ của anh."
Trải qua một buổi chiều rồi lại cùng mọi người ăn tối, sau khi chào tạm biệt mọi người, Bạch Tư Tranh lên xe Lâm Bội Thần về nhà.
Trên đường về nhà, không khí giữa hai người ái muội đến lạ kì. Bạch Tư Tranh nghĩ rằng sự ái muội này chính là xuất phát từ cô, còn Lâm Bội Thần rất tập trung mà lái xe. Cô ngồi ở ghế phụ, ngồi thẳng lưng, hai tay đặt trên chiếc túi được đặt trên đùi. Thông qua kính chiếu hậu, cô nhìn khuôn mặt bình tĩnh của anh, lâu lâu còn len lén nhìn dáng vẻ lái xe của anh.
Đẹp trai thật đấy!
Nhưng cứ nhìn chằm chằm anh một hồi, Bạch Tư Tranh lại nhớ những gì xảy ra trong căn phòng ấy vào lúc trưa. Mặc dù sau đó cô đã đi tắm và thay bộ đồ mới do dì Tư Nhã tặng nhưng quần lót của cô vẫn là dinh dính mật ngọt của hai người, đó là bằng chứng khiến Bạch Tư Tranh không thể nào chối bỏ những gì đã xảy ra.
Đẹp trai là đúng thật, nhưng lại rất dâm dục!
Còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì cô bị tiếng của anh đánh thức: "Sao vậy? Trên mặt anh dính gì sao mà em cứ nhìn anh mãi thế?"
"Đẹp trai."
"Gì cơ?" Lâm Bội Thần ngạc nhiên quay qua nhìn cô, rồi ngay sau đó liền trở về nghiêm túc nhìn đường nhưng trong lòng lại nhộn nhịp không ngừng, khóe môi anh cau lên một cách rõ ràng cho thấy anh đang hài lòng như thế nào với lời khen của cô: "Sao lại khen anh?"
Bạch Tư Tranh ngại ngùng chẳng dám nhìn anh, chỉ là trong lòng đang vẩn vơ nên khi anh hỏi cô liền bật thốt những gì đang nghĩ trong lòng. Giờ đây cô cũng chẳng biết phải giải thích như thế nào. Không gian trong xe là quá tối, da cô trắng nên nếu chỉ cần một chút ánh sáng bên ngoài chiếu vào sẽ thấy rõ cô đang đỏ mặt như thế nào. Những suy nghĩ trong đầu cứ không dứt, tua đi tua lại như một đoạn phim nóng bỏng. Mà ánh mắt của Lâm Bội Thần thông qua kính chiếu hậu nhìn cô như ghìm chặt lấy cô. Nhưng dù có thế nào, cô cũng sẽ không nói ra những lời anh mong chờ đâu.
Nhìn bộ dạng giả vờ như không có gì, ngồi ngay ngắn nhìn ra ngoài của Bạch Tư Tranh, Lâm Bội Thần chỉ có thể cười rồi không truy hỏi nữa.
Sao lại dễ thương quá vậy!
Chiếc xe dần đỗ đến trước cổng Bạch gia.
Lâm Bội Thần giúp cô cởi dây an toàn và mở cửa.
"Ngủ ngon. Mai anh đến đón em đi học nhé?" Gió buổi đêm có chút lớn, Lâm Bội Thần vuốt lại những sợi tóc bay tán loạn, cuối cùng là nụ hôn đáp trên trán.
"Không cần đâu. Từ nhà em đến trường rất gần, em đi xe buýt là đến rồi." Bàn tay cô được bao bọc trong bàn tay lớn của anh, chẳng hề muốn rút ra, như là lưu luyến hơi ấm của anh, như là chẳng muốn anh đi.
"Ngoan. Mai anh đón, chúng ta cùng đi ăn sáng có được không?" Nếu không phải là Bạch Tư Tranh còn phải về nhà của cô và nó thật sự còn quá sớm, anh thật sự muốn đưa cô về nhà của mình.
"Ừm. Anh ngủ ngon. Về cẩn thận." Cô vẫy tay chào Lâm Bội Thần nhưng anh lại chẳng phản ứng, anh nói cô lên nhà rồi anh sẽ đi.
Bạch Tư Tranh lại chào một lần nữa rồi vào nhà. Đi được một nửa, lại quay đầu nhìn anh, anh vẫn đứng tựa lưng vào xe nhìn cô, ngại ngùng quay đầu chạy vào nhà.
Đúng là lưu luyến chẳng muốn rời.
Bạch Tư Tranh mở cửa bước vào nhà, chỉ mới 9 giờ nhưng căn nhà lại không có một bóng người, chắc là cả nhà đó đi dự tiệc rồi.
Cô mở cửa phòng, nhưng khi nhìn thấy khung cảnh ở trong căn phòng tối tăm ấy, âm thanh trong cổ họng chẳng thể nào phát ra nổi.
Dơ bẩn.
Gớm ghiếc.
Tên đó... sao dám dở trò trong phòng của cô?
Bạch Vũ - người đứng trong phòng cũng nhận ra là là mình bị phát hiện.
Ngay lúc đó, trên giường, trên gối, trên chăn và trên cả chiếc quần lót nằm trên giường của cô, đều là một sự dơ bẩn. Hắn ta quay mặt lại nhìn cô, nụ cười trên mặt hắn ta như đang khiêu khích cô.
Bạch Tư Tranh chẳng hiểu nổi, từ trước đến nay, kể cả kiếp trước, cô chẳng hề biết Bạch Vũ là một con người làm người ta buồn nôn đến như vậy.
Hắn ta chẳng nói một lời nào, nụ cười trên môi hắn ta thật là ghê tởm, hắn từng bước bước đến gần cô.
Bạch Tư Tranh muốn chạy đi, muốn hét lên nhưng chẳng hiểu nổi sao chân mình chẳng cử động nổi, miệng của mình cũng chẳng thể phát ra một lời. Mà nước mắt cứ thi nhau rơi xuống.
Điều gì sẽ xảy ra tiếp theo?
Lâm Bội Thần...
Khi khoảng cách giữa hắn và cô chỉ còn hai bước, cô nghe thấy hắn nói: "'Chị' Tư Tranh, giúp em một chút được không?" Hắn ta vươn tay, vuốt trên làn da ở gò má, chùi đi giọt nước mắt đang lăn dài.
Cả người cô căng cứng lại sởn gai óc, tay siết chặt thành nắm đấm. Hai mắt cô nhắm chặt lại, chạy đi, tìm ai đó đi, kêu lên đi, kêu ai đó đi...
Lâm Bội Thần...
Lâm Bội Thần!
"Lâm Bội Thần!!!"
'Rầm'
"Aaaaaaaa"
Ngay sau đó là một mùi hương bao trùm lấy cô, sạch sẽ và yên lòng.
Chiếc áo khoác trùm lên đầu cô, che hết những gì đang diễn ra trước mắt cô. Lâm Bội Thần ôm lấy cô: "Ngoan, anh đây, là anh đây, đừng khóc mà."
Bạch Tư Tranh nghe những lời thủ thỉ ấy, giờ đây cổ họng của cô cũng có thể phát ra tiếng, tay chân cũng hoạt động được. Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ khóc một lần mà như muốn xé toạc cả cổ họng, từng tiếng gào khóc như khản cả cổ họng. Cả cơ thể đều theo bản năng tìm đến hơi ấm an toàn là anh, cô muốn được anh bao bọc, muốn anh giấu cô đi để không phải thấy bất kì thứ gì khác nữa.
Tiếng khóc cô vang vọng cả căn nhà, xen kẽ là từng tiếng kêu rên của Bạch Vũ vì bị Lâm Bội Thần đạp một cái đập cả người vào mép giường.
Nếu không phải vì an ủi Bạch Tư Tranh, Lâm Bội Thần còn muốn đến đánh cho Bạch Vũ không còn kêu la được nữa. Anh không thể tin nổi, nếu không phải vì mình nán lại chờ cô bật đèn phòng lên thì mới đi, rồi mờ ảo thấy bóng dáng của một người trong phòng cô và chạy lên, thì chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra với cô.
Tiếng khóc của cô cũng như muốn xé lòng anh ra, Lâm Bội Thần chẳng chờ nổi nữa, muốn đem cô rời chỗ này. Anh kéo tay của cô đi.
Vừa đi đến cầu thang, cả nhà ba người Bạch gia nương theo tiếng động mà chạy lên. Nhìn thấy rõ người trước mặt là ai, Bạch Trí hốt hoảng: "Lâm thiếu?" Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Nhìn đến sau lưng Lâm Bội Thần là Bạch Tư Tranh còn không ngừng khóc, rồi là tiếng con trai của mình la làng lên: "Ba ơi, cứu con! Mẹ ơi!"
Vu Như nghe vậy liền nhanh chóng chạy đến, nhưng nghe tiếng phát ra từ phòng của Bạch Tư Tranh liền làm lạ, sau đó bà đã hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng khi thấy con trai mình nằm trên sàn, máu mồm chảy không ngừng thì mọi chuyện đều là mây bay.
"Bạch Trí! Bạch Trí! Mau gọi cảnh sát, mau gọi cứu thương! Nhanh lên, Bạch Vũ nó chảy nhiều máu quá!"
Nghe thấy tiếng của vợ mình, Bạch Trí tái mặt, ông ta theo bản năng muốn báo cảnh sát thật nhưng sau đó nhận ra người đang đối mặt với mình là ai. Tay ông ta run đến nổi chẳng bấm được số.
Lâm Bội Thần là người đánh con ông ta, nhưng dù con ông có đúng hay sai ông cũng chẳng dám báo cảnh sát. Lâm gia, ông ta chạm cũng không dám, mà người thừa kế của Lâm gia, ông lại càng không dám sớ tới.
Lâm Bội Thần lại chẳng quan tâm đến ánh mắt dò xét của Bạch Trí, Bạch Tư Tranh cũng ngừng khóc rồi nhưng mà cô lại không ngừng nấc lên, anh vòng tay ôm lấy bả vai để xoa dịu.
Rốt cuộc, anh cũng đánh cho Bạch Trí một ánh mắt, "Sao vậy? Không gọi cảnh sát? Hãy mau gọi đi, để tôi xem chuyện này sẽ xử như thế nào?"
Nhưng Bạch Trí không trả lời được.
Bỗng nhiên, ông lại có một suy nghĩ, sự việc xảy ra đến như này, giờ ông có báo không cũng như vậy. Nếu ông báo, cảnh sát sẽ bắt con trai ông đi mất, mà dù ông không báo, nhìn vào thái độ của Lâm Bội Thần dường như ông biết được chuyện này cũng sẽ không thể nào mà thoát khỏi tay cậu ta, cậu ta sẽ bóp nát cái gia đình này cho đến thôi.
Ngay khi Lâm Bội Thần muốn dẫn Bạch Tư Tranh ra khỏi đây, cô lại khựng lại một chút, sau đó lên phòng của mẹ cô ở trên lầu, lấy chiếc đàn cùng sợi dây chuyền đeo lên cổ.
Lâm Bội Thần vẫn là luôn đi theo cô, khi một lần nữa đối mặt với Bạch Trí, anh sẽ nhường lại cho Bạch Tư Tranh.
"Bạch Trí! Tôi nói cho ông biết, từ nay về sau tôi không còn là con của ông nữa! Và tất cả những gì của mẹ tôi và của ông ngoại tôi thì tôi sẽ đòi lại cho bằng hết! Không thiếu một thứ gì! Ông hãy mau chóng dọn ra khỏi căn nhà này, tôi không ở đây nhưng ông cũng sẽ chẳng được ở đâu!"
Lần này, Lâm Bội Thần có thể dẫn cô đi được rồi. Anh đưa cô lên xe, chạy ra khỏi đây.
Vừa ra khỏi khu biệt thự, chả hiểu sao một lần nữa Bạch Tư Tranh lại rơi nước mắt. Cô chẳng biết nữa, cô chẳng hiểu nổi bản thân, không rõ vì sao ngay giây phút đó bản thân có thể gặp nguy hiểm nhưng lại chẳng thể dứt khoát chống chọi hay bỏ trốn tìm người giúp. Yếu đuối, cô vô lực chẳng thể nào phản kháng. Dường như, ngay tại giây phút đó, cả cơ thể cô như chìm vào vũng bùn sâu nguy hiểm, bất lực như khi cô bị đẩy ngã ở trên cầu thang, chẳng ai cứu lấy cô cả, chỉ có thể yên lặng chảy nước mắt mà chờ chết.
Nước mắt chảy không ngừng, chảy lên cả chiếc đàn cô đang ôm trong người nhưng cô vẫn nén lại tiếng khóc, liên tục đưa tay lên lau hết nước mắt.
Không gian yên lặng, Lâm Bội Thần không biết phải làm như thế nào, cuối cùng là đánh xe đậu bên đường.
Anh đưa giấy cho cô lau, "Bạch Tư Tranh." Cô không đáp nhưng anh biết rằng cô đang nghe, tiếp tục nói: "Bạch Tư Tranh, nghe anh nói."
"Là anh không tốt, là anh không đưa em về nhà anh, là anh không đến kịp. Đáng ra anh phải phát hiện ra thằng chó đó nó ghê tởm như thế nào, đáng ra anh phải đạp gãy cánh tay đụng vào người em, đáng ra anh phải giết chết nó. Chuyện này là do anh, anh hứa sẽ xử lí triệt để. Nhưng mà anh xin em, đừng khóc nữa có được không em? Anh xin em, em muốn anh làm gì cũng được, đừng khóc nữa nhé?" Bởi vì mỗi lần cô rơi nước mắt, tim anh cũng rất đau, nó nhói lên từng đợt.
"Không phải." Mặc dù còn khóc nấc từng tiếng nhưng Bạch Tư Tranh vẫn trả lời anh, "Không phải vì anh. Là anh đã kéo em ra khỏi vũng bùn đó. Cảm ơn vì anh đã đến." Đúng vậy, nếu như lúc đó anh không đến, cuộc đời này của cô, cô chỉ vừa mới hạnh phúc được một chút, ông trời cho cô làm lại cuộc đời thế mà cô chẳng biết nắm bắt và để cho Bạch Vũ phán quyết tử hình mình, cô biết rằng cô chẳng thể nào sống nổi nữa. Là anh, chính Lâm Bội Thần đã giải thoát bản án tử hình của cô. Vậy nên, "Vậy nên, Lâm Bội Thần, đưa em đi có được không? Đưa em đến chỗ của anh."
~~~~~~~~~~~
Hmmmm, đứng trước cái vấn đề này, có nhiều loại người có thể có nhiều loại ứng xử khác nhau. Nhưng lí do mình chọn cho chị nhà sự phản ứng nhu nhược, yếu đuối này vì mình đang xét về trong tình cảnh trong nhà chẳng có ai và đối tượng là một người nam khỏe mạnh hơn mình nhiều,...; đồng thời là cả quá khứ lúc chết của chị nhà, chị chẳng thể vùng vẫy được khi bị hãm hại.
Nói chung đây là cách suy nghĩ của mình khi đặt mình vào vị trí của nhân vật, đừng ai ném đá mình nhé🥺
~~~~~~
Rất là buồn mng đấy nhaaaaaa 😣😭
Mng ko vote nhanh là ko có chương mới đâuuuuuuuu🥺 Nên là vote để ủng hộ cho mình nè❤❤❤
Có 1 thông báo là: mình chỉ viết thêm tầm 2 chương nữa rồi mình sẽ off cho đến tháng 7 thi xong mới viết lại😭
Cả hai tuần này mình phải thi học kì rồi thi thử, rồi bắt đầu học sớm nên không có thời gian🥺 Mai còn phải lết dậy lúc 4h30 để đi học nhưng vẫn viết cho mng là mng phải biết mình thương mấy bạn như thế nào đó!!!! Nên là nhớ vote nè🙆♂️
Còn giờ thì ngủ ngon 💤💤💤
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip