Nữ Hiệp Sĩ Bướng Bỉnh
Hùng kéo sợi dây xích, bước đi trên con đường đất bụi bặm dẫn về vùng hoang vu. Lina, nữ chiến binh bị xích tay, đi phía sau, mỗi bước chân của cô như mang theo một cơn bão giận dữ. Ánh nắng chiều tà chiếu lên bộ giáp cũ kỹ của cô, làm nổi bật những đường cong săn chắc trên cơ thể, từ đôi vai rộng, vòng eo thon, đến đôi chân dài mạnh mẽ. Hùng cố không nhìn, nhưng ánh mắt ông cứ vô thức lướt qua cô, tim đập nhanh hơn mỗi khi cô di chuyển. Ông tự nhủ: “Mình không được nghĩ bậy. Cô ấy là người, không phải vật sở hữu.” Nhưng sức mạnh “Nô Lệ Hóa” như một lời thì thầm độc ác trong đầu ông, gợi lên những hình ảnh mà ông chưa từng dám đối diện trong suốt 40 năm cô đơn.
Lina không làm mọi chuyện dễ dàng hơn. Cô liên tục chửi bới, giọng sắc lạnh như lưỡi kiếm. “Ngươi nghĩ ta sẽ cúi đầu trước một gã như ngươi sao, lão già xấu xí?” cô hét lên, kéo mạnh sợi xích khiến Hùng suýt ngã. “Nhìn cái mặt sẹo của ngươi kìa! Ngươi không xứng để sai khiến ta, huống chi là chạm vào người ta!”
Hùng cắn chặt răng, cố giữ bình tĩnh. Ông không muốn tranh cãi, không muốn làm tình hình tệ hơn. “Tôi không muốn làm hại cô,” ông nói, giọng khàn khàn, gần như lạc đi trong tiếng gió. “Tôi chỉ cần cô bảo vệ tôi và mảnh đất của tôi. Chỉ vậy thôi.”
Lina cười khẩy, ánh mắt lấp lánh sự khinh miệt. “Bảo vệ ngươi? Ngươi là đồ hèn nhát, chỉ biết trốn sau lưng người khác! Nếu không có sợi xích này, ta đã cắt cổ ngươi từ lâu rồi!” Cô dừng lại, đứng thẳng, bộ giáp kêu leng keng khi cô giật mạnh sợi xích lần nữa. “Ngươi mua ta bằng vàng, nhưng đừng mơ ta sẽ quỳ trước ngươi như một con chó!”
Hùng quay đi, không đáp. Ông cảm thấy mặt mình nóng bừng, không phải vì giận, mà vì xấu hổ. Những lời của Lina như những nhát dao cứa vào lòng tự trọng vốn đã mong manh của ông. Ông nhớ lại những tiếng cười nhạo trong cung điện Eldoria, khi sức mạnh “Nô Lệ Hóa” của ông bị phơi bày. “Kẻ bệnh hoạn,” họ gọi ông. Giờ đây, Lina cũng nhìn ông với ánh mắt đó – ánh mắt mà ông đã thấy cả đời, từ những người hàng xóm ở Sài Gòn đến những anh hùng trẻ tuổi ở thế giới này.
Con đường từ thành phố Arvandor đến vùng hoang vu kéo dài hai ngày, và mỗi giờ trôi qua đều là một thử thách với Hùng. Lina không ngừng khiêu khích, từ những lời chửi bới thô tục đến việc cố tình kéo xích để làm ông mất thăng bằng. Đêm đầu tiên, khi họ dừng chân bên một lùm cây để nghỉ ngơi, Hùng đốt một đống lửa và chia sẻ phần bánh mì khô mà ông mang theo. Lina cầm miếng bánh, nhưng thay vì ăn, cô ném nó xuống đất, dẫm mạnh. “Ngươi nghĩ ta sẽ ăn đồ của ngươi sao?” cô gằn giọng. “Ta không cần lòng thương hại của một gã như ngươi!”
Hùng cúi đầu, nhặt miếng bánh lên, lau sạch bụi đất, và cất vào túi. Ông không nói gì, chỉ lặng lẽ ăn phần của mình, ánh mắt đượm buồn nhìn vào ngọn lửa. Ông nghĩ về những ngày ở Sài Gòn, khi ông từng mua một ly cà phê cho một cô gái ở quán nước, hy vọng bắt chuyện. Cô ta đã từ chối, cười khẩy: “Cảm ơn, nhưng tôi không uống cà phê của người lạ.” Lời nói của Lina gợi lại ký ức đó, khiến ông cảm thấy mình như một kẻ thừa thãi, dù ở bất kỳ thế giới nào.
Đêm đó, Hùng nằm trên bãi cỏ, cách Lina vài mét, sợi xích vẫn buộc chặt vào tay cô. Ông không ngủ được, không chỉ vì sợ cô bỏ trốn, mà vì những suy nghĩ đang trỗi dậy trong lòng. Nhìn Lina nằm đó, cơ thể cô căng tràn sức sống dưới ánh trăng, Hùng không thể ngăn những ham muốn mà ông luôn cố kìm nén. Ông nhớ lại lời của đại pháp sư Selene: “Kẻ hấp thụ tinh dịch của ngươi sẽ trở thành nô lệ trung thành.” Ý nghĩ ấy khiến ông rùng mình, vừa vì ghê tởm, vừa vì một cảm giác tò mò đen tối. “Nếu mình dùng sức mạnh đó…” ông nghĩ, rồi lắc đầu, siết chặt tay để xua tan ý tưởng. “Không, mình không phải kẻ như vậy. Mình sẽ không ép buộc cô ấy.”
Lina, như cảm nhận được ánh mắt của Hùng, ngồi dậy, nhìn ông với vẻ khinh bỉ. “Ngươi đang nghĩ gì, lão già bệnh hoạn?” cô nói, giọng thấp nhưng sắc bén. “Đừng tưởng ta không biết mấy gã như ngươi muốn gì. Đụng vào ta, và ta thề sẽ cắt cái thứ đó của ngươi trước khi ngươi kịp làm gì!”
Hùng giật mình, quay mặt đi, tim đập thình thịch. “Tôi… tôi không có ý đó,” ông lắp bắp, giọng run run. “Tôi chỉ muốn chúng ta sống sót. Cả hai chúng ta.”
Lina cười khẩy, nhưng không nói gì thêm. Cô nằm xuống, quay lưng lại, để lại Hùng với sự im lặng nặng nề của đêm tối.
Khi họ đến căn nhà gỗ vào trưa ngày thứ hai, Hùng cảm thấy một chút nhẹ nhõm. Ngôi nhà nhỏ, với mái lá cọ và những bức tường thô sơ, đứng lặng lẽ bên con suối, xung quanh là mảnh ruộng mà ông đã cày cấy trước khi đến thành phố. Nhưng khung cảnh yên bình không che giấu được sự tàn phá: một góc ruộng đã bị ma thú giẫm nát, và những dấu chân lớn của con gấu quái vật vẫn còn in rõ trên đất.
Hùng dẫn Lina vào một căn phòng nhỏ bên trong nhà, nơi ông đã chuẩn bị một chiếc giường đơn giản làm từ cỏ khô và vải bố. Ông buộc sợi xích vào một cột gỗ chắc chắn, để cô có thể di chuyển trong phạm vi căn phòng nhưng không thể rời đi. “Cô nghỉ ngơi đi,” ông nói, giọng nhẹ nhàng. “Tôi sẽ mang thức ăn và nước cho cô.”
Hùng lùi lại, tay siết chặt. Ông muốn giải thích, muốn nói rằng ông không có ý xấu, nhưng ánh mắt của Lina khiến ông im lặng. “Tôi cần cô để bảo vệ mảnh đất này,” ông nói, giọng khàn khàn. “Ma thú ở đây rất nguy hiểm. Tôi không thể tự mình chống lại chúng.”
Lina cười lạnh. “Ngươi yếu đuối đến mức cần một người phụ nữ để bảo vệ sao? Đúng là đồ hèn nhát! Nếu ngươi là đàn ông, hãy cầm kiếm lên và tự chiến đấu! Hay là ngươi chỉ biết nhìn ta bằng ánh mắt bẩn thỉu đó, mơ tưởng những thứ mà ngươi không bao giờ có được?”
Hùng cúi đầu, không đáp. Ông quay ra ngoài, đóng cửa lại, để lại Lina với cơn giận của cô. Ông ngồi xuống bên mảnh ruộng, nhìn những cây lúa non bị giẫm nát, lòng nặng trĩu. Ông biết Lina nói đúng – ông yếu đuối, không có khả năng chiến đấu. Nhưng ông cũng biết rằng, nếu không thu phục được cô, cả hai sẽ không sống sót ở vùng hoang vu này.
Đêm đó, Hùng ngồi bên đống lửa ngoài trời, nhìn ngọn lửa lập lòe. Ông nghĩ về Lina, về cơ thể mạnh mẽ của cô, về ánh mắt khinh miệt, và về sức mạnh “Nô Lệ Hóa” của mình. Ý nghĩ sử dụng sức mạnh ấy khiến ông run rẩy, không chỉ vì ghê tởm, mà vì một phần trong ông – phần mà ông luôn cố chôn giấu – đang khao khát điều đó. Ở thế giới cũ, ông chưa từng biết đến cảm giác được chạm vào một người phụ nữ, được cảm nhận hơi ấm của một cơ thể khác. Những giấc mơ về tình yêu, về sự gần gũi, luôn bị dập tắt bởi sự tự ti và những lời chế nhạo.
Ông nhớ lại một lần ở Sài Gòn, khi ông đứng ngoài một quán bar, nhìn những cặp đôi ôm nhau dưới ánh đèn neon. Ông đã tưởng tượng mình là một trong số họ, được một người phụ nữ nhìn bằng ánh mắt yêu thương, chứ không phải khinh bỉ. Nhưng rồi một gã bảo vệ khác đã cười nhạo: “Mày mơ gì thế, thằng sẹo? Lo mà trực ca đi, không ai thèm mày đâu!” Ký ức ấy khiến Hùng siết chặt tay, móng tay cắm vào da thịt.
Giờ đây, Lina ở trong căn phòng kia, chỉ cách ông vài mét. Cô là người duy nhất có thể giúp ông sống sót, nhưng cũng là người khiến ông cảm thấy mình nhỏ bé hơn bao giờ hết. Ông biết rằng, để khiến cô trung thành, ông sẽ phải dùng đến sức mạnh của mình. Ý nghĩ ấy vừa khiến ông kinh tởm, vừa khơi dậy một cảm giác tò mò đen tối. “Mình không muốn ép buộc cô ấy,” ông lẩm bẩm, nhưng giọng nói yếu ớt, như thể ông đang cố thuyết phục chính mình.
Hùng đứng dậy, mang một bát cháo nóng vào phòng cho Lina. Cô ngồi dựa vào tường, ánh mắt vẫn sắc lạnh. “Ăn đi,” ông nói, đặt bát cháo xuống sàn. “Cô cần sức mạnh để chiến đấu.”
Lina nhìn bát cháo, rồi nhìn Hùng, ánh mắt đầy nghi ngờ. “Ngươi bỏ gì vào đây? Thuốc độc à?” cô hỏi, giọng châm biếm.
Hùng lắc đầu, mệt mỏi. “Tôi không làm chuyện đó. Tôi chỉ muốn cô khỏe mạnh.”
Lina cười khẩy, nhưng cuối cùng cũng cầm bát cháo lên, ăn từng thìa nhỏ. Hùng đứng đó, nhìn cô, lòng đầy mâu thuẫn. Ông muốn nói gì đó, muốn làm dịu đi sự căng thẳng giữa họ, nhưng ông không biết bắt đầu từ đâu. Cuối cùng, ông chỉ nói: “Cô nghỉ đi. Mai tôi sẽ cho cô thấy mảnh đất này. Nếu chúng ta làm việc cùng nhau, chúng ta có thể sống tốt.”
Lina không đáp, chỉ tiếp tục ăn, ánh mắt không rời khỏi ông. Khi Hùng quay đi, cô nói nhỏ, giọng lạnh lùng: “Đừng mơ ta sẽ cúi đầu trước ngươi, lão già. Ngươi có thể xích ta, nhưng ngươi không bao giờ có được lòng trung thành của ta.”
Đêm đó, Hùng nằm trên chiếc giường cỏ khô trong căn nhà gỗ, nghe tiếng gió rít qua khe tường. Ông nghĩ về Lina, về những lời cô nói, và về tương lai phía trước. Ông biết rằng, sớm hay muộn, ma thú sẽ trở lại, và ông không thể trốn mãi. Lina là hy vọng duy nhất của ông, nhưng để khiến cô chiến đấu vì mình, ông sẽ phải đối mặt với sức mạnh mà ông ghê tởm.
Ông nhắm mắt, cố ngủ, nhưng hình ảnh Lina hiện lên trong đầu – khuôn mặt xinh đẹp, cơ thể săn chắc, và ánh mắt đầy thách thức. Ông tưởng tượng ra khoảnh khắc mình chạm vào cô, cảm nhận hơi ấm của cô, và rồi ông mở mắt, thở hổn hển, tự nhủ: “Không, mình không thể. Mình không phải kẻ như vậy.”
Nhưng sâu trong lòng, Hùng biết rằng, để sống sót ở thế giới này, ông sẽ phải vượt qua ranh giới của chính mình. Và Lina, dù muốn hay không, sẽ là người bước vào hành trình đó cùng ông.
Hùng ngồi dậy, nhìn qua khe cửa vào căn phòng nơi Lina đang ngủ. Cô nằm trên giường cỏ, cơ thể bất động, nhưng ánh trăng chiếu lên khuôn mặt cô khiến cô trông vừa mạnh mẽ vừa mong manh. Hùng siết chặt tay, lòng đầy mâu thuẫn. Ông không muốn trở thành kẻ mà Lina khinh bỉ, nhưng ông cũng biết rằng, để bảo vệ mảnh đất này, để bảo vệ chính mình, ông sẽ phải đối mặt với sức mạnh “Nô Lệ Hóa” – và với bóng tối trong chính trái tim mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip