Chương 3

Buổi chiều, nắng đã ngả vàng, trong nhà dì Minh chỉ còn tiếng đồng hồ treo tường tích tắc. Hải Nguyên ngồi ở bàn học, đang làm dở bài tập thì điện thoại bàn reo vang.

- Alo, Nguyên hả?
Giọng dì Minh từ đầu dây bên kia vang lên.
- Dạ, dì.

- Trong ngăn tủ ở phòng dì có một tập hồ sơ màu xanh, con lấy đem giùm dì lên công ty liền nghen. Dì đang chờ gấp.
- Dạ, con biết rồi.

Cô vội đứng dậy, tìm tập hồ sơ, bỏ vào cặp rồi ra khỏi nhà bắt xe lên công ty dì. Con đường quen thuộc trong khu đô thị chiều ấy tấp nập hơn, người đi làm về chen chúc.

...

Tới công ty, cô xuống xe, nói tài xế đợi mình một chút, rồi ôm tập hồ sơ đi vào. Hải Nguyên quên mất đây là lần đầu mình đến, đứng ngơ ngác giữa hành lang rộng. Dãy bảng tên phòng nối tiếp nhau khiến cô chẳng biết phải rẽ bên nào. Đang loay hoay, phía sau vang lên một giọng nữ trong trẻo:

- Em tìm ai vậy?

Nguyên quay lại, khựng người khi thấy Bảo Anh. Hôm nay nàng mặc chiếc váy công sở màu kem, tóc buộc gọn, gương mặt rạng rỡ dưới ánh đèn hành lang.

- Dạ... con đem hồ sơ cho dì Minh, mà... không biết phòng dì ở đâu
Nguyên đáp, giọng nhỏ nhẹ.

Bảo Anh mỉm cười, ánh mắt thoáng lấp lánh:
- À, vậy thì đi theo chị. Phòng dì em ở cuối dãy bên phải,

Nguyên hơi gật đầu, bước theo sau. Tiếng giày của Bảo Anh gõ nhẹ trên sàn gạch, nhịp nhàng. Nàng đi chậm lại nửa bước, như để Nguyên kịp theo.

Tới trước một cánh cửa có bảng tên "Thu Minh - Giám đốc điều hành", Bảo Anh dừng lại, xoay người chỉ:
- Đây nè, em gõ cửa đi. Sếp Minh
đang ở trong đó.

Nguyên cúi đầu:
- Dạ, con cảm ơn dì.

Bảo Anh khựng lại, khóe môi cong nhẹ nhưng trong lòng thì thoáng một chút bất mãn khó gọi tên. Im lặng vài giây rồi mới nghiêng đầu nhìn Nguyên:

- Nè... sao em cứ gọi chị bằng "dì" vậy? Nghe già lắm đó.

Nguyên ngẩng lên, mắt tròn xoe, lúng túng đáp:
- Dạ... tại dì con nói... nên... con cũng theo vậy.

- "Con" nữa kìa.
Bảo Anh bật cười, vừa trêu vừa trách:
- Chị thấy mình đâu có lớn hơn em bao nhiêu đâu.

Nguyên mím môi, chỉ dám gật đầu nhỏ nhẹ:
- Dạ... em... chưa quen, cứ sợ kêu kỳ kỳ.

Bảo Anh tiến lại gần, nghiêng đầu nhìn cô, giọng nhỏ nhưng rõ ràng:
- Vậy gọi "dì" nhưng xưng "em" thử coi. Cho quen dần.

Nguyên tròn mắt, ngập ngừng:
- Dạ... dì... em...

Câu nói nghe vừa ngượng nghịu vừa ngộ nghĩnh, khiến Bảo Anh bật cười thành tiếng. Nàng đưa tay khẽ xua:
- Thấy chưa, dễ thương vậy đó. Từ từ rồi quen.

Nguyên bối rối quay mặt đi, vành tai đỏ ửng. Trong lòng không hiểu sao lại thấy là lạ, vừa mắc cỡ vừa như có cái gì xao động khó tả.

Bảo Anh đứng nhìn, nụ cười dịu xuống, trong mắt thoáng một nét ấm áp:
- Ngoan, mai mốt cứ vậy nghen.

Nói rồi, nàng thong thả bước đi, để lại Nguyên đứng ôm tập hồ sơ, tim đập rộn ràng, không dám ngẩng lên nhìn theo.

......

Sau khi đưa hồ sơ cho dì Minh xong, Nguyên trở xuống sảnh để về. Cô đảo mắt tìm quanh nhưng chẳng thấy chiếc taxi lúc nãy đã hẹn đứng chờ đâu nữa. Trời thì đã sắp sập tối, người ra vào tấp nập, trong lòng cô hơi bối rối. Đành đặt xe khác vậy.

Nguyên đứng lóng ngóng ngay bậc thềm, gương mặt thoáng lo âu. Đúng lúc ấy, tiếng còi xe hơi vang khẽ. Một chiếc xe sang màu sẫm từ hầm để xe tiến ra, cửa kính hạ xuống.

- Em sao chưa về nữa mà đứng đây một mình vậy?
Giọng Bảo Anh vang lên, vừa ngạc nhiên vừa pha chút lo lắng.

Nguyên giật mình, rồi cúi đầu:
- Dạ... taxi hẹn lúc nãy đi mất tiêu rồi, em tính đặt chiếc khác.

Bảo Anh nhướng mày, đôi mắt sáng lên tia kiên quyết:
- Giờ này trễ rồi, đứng đây nguy hiểm. Lên xe đi, dì chở về.

Nguyên vội xua tay:
- Dạ thôi, phiền dì lắm... em đặt xe chút là tới hà.

- Không được.
Bảo Anh cắt ngang, giọng dứt khoát:
- Trời sắp tối rồi...

Nguyên mím môi, còn lưỡng lự. Bảo Anh nghiêng người mở sẵn cửa ghế bên, nửa như ra lệnh, nửa như năn nỉ:
- Nào, lên đi. Dì không ăn thịt đâu mà sợ.

Nguyên bật cười khẽ, ngượng ngập bước tới. Sau vài giây do dự, cô cũng đặt cặp vào lòng, ngồi xuống ghế.

Chiếc xe lăn bánh ra đường. Nguyên ngồi ngay ngắn, hai tay nắm quai cặp, mắt nhìn thẳng như học sinh ngoan. Bảo Anh liếc qua, khóe môi khẽ cong:

- Mai mốt gặp dì ngoài đường có ngại nữa nghen. Mình sau này còn gặp gỡ dài dài.

Nguyên chỉ "dạ" nhỏ một tiếng, gương mặt hồng lên trong ánh hoàng hôn lọt qua cửa kính.

Trong khoang xe ấm áp, cả hai im lặng một lát. Chỉ có tiếng động cơ đều đều, và nhịp tim của Nguyên bất giác rộn ràng theo một cách rất lạ.


HẾT CHƯƠNG 3

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip