Chương 240: Thế giới của Han Yoohyun (3)
Trans: Potato
Beta: Quỳnh
"Nếu cơ thể có gì thay đổi, hãy quay lại đây."
Yoo Myungwoo nói và thu thập thước dây của mình. Anh không chỉ đo chiều cao, vai, cánh tay, v.v. của Han Yoohyun mà còn làm mẫu toàn bộ bàn tay của cậu ấy. Không giống như trang bị đeo trên người, vũ khí hiếm khi được thay đổi để phù hợp với dáng người của người dùng. Có thể cố ý làm như vậy, nhưng tốt hơn hết là không nên thay đổi chúng vì lý do độ bền và những thứ tương tự.
Vì vậy, nếu anh ta đang chế tạo thứ gì đó, tốt nhất nên sản xuất nó sao cho phù hợp với cơ thể người dùng.
Han Yoohyun nhìn chằm chằm vào Yoo Myungwoo, có chút bối rối. Thành thật mà nói, cậu không nghĩ họ có quan hệ tốt.
"Có phải, vũ khí mà anh tôi yêu cầu không phải là thứ duy nhất mà anh cần phải chế tạo đúng không?"
Yoo Myungwoo nhìn chằm chằm vào Han Yoohyun như thể tự hỏi cậu ấy đang nói điều gì vô nghĩa vậy.
"Nếu cậu gặp rắc rối, Han Yoohyun-ssi, thì Yoojin-ie cũng sẽ bị tổn thương."'
Trước những lời thẳng thừng ấy, Han Yoohyun đã từng nghĩ rằng mình không cảm thấy buồn. Sau một lúc, Yoo Myungwoo đưa một hạt vô hiệu hóa sát thương cho Han Yoohyun. Cậu nghĩ rằng mình chỉ được cho mượn, nhưng anh ấy không bao giờ đòi lại cả.
Cậu biết anh không đặc biệt thích mình. Tất cả là vì Han Yoojin và Han Yoohyun hạnh phúc hơn với điều đó.
Vẫn chưa đủ để cậu chấp nhận để anh ấy bước vào thế giới của mình, nhưng Yoo Myungwoo cũng ổn.
Kagak, một móng vuốt sắc nhọn cào vào tường. Han Yoohyun tránh né khiến nó cắm vào tường thay vì vai cậu, sau đó tung một đòn mạnh vào bên cạnh Noah bằng mu bàn tay đang mở. Đòn tấn công của cậu nhẹ nhàng hơn, nhưng cơ thể của Noah vẫn không chịu nổi.
"Sự biến đổi một phần của cậu nên diễn ra vào ngay trước khi đòn tấn công diễn ra."
Han Yoohyun nói, đứng thẳng dậy từ tư thế gần như không bị quấy rầy.
"Kích thước bàn tay của cậu và trọng tâm của đòn tấn công sẽ thay đổi đột ngột, khiến đối thủ của cậu khó có thể phòng thủ."
"Đúng, nhưng sự biến đổi nhanh chóng—"
"Đi kèm với việc luyện tập."
Trước ánh mắt lạnh lùng nói rằng đừng lười biếng và bỏ đi kỹ năng tốt của mình, Noah nhanh chóng gật đầu đáp ứng.
"Điều tương tự cũng xảy ra với việc biến đổi từ hình dạng con người sang trạng thái rồng. Cậu có thể sử dụng khả năng thay đổi nhanh chóng kích thước cơ thể để có lợi cho mình trong chiến đấu. Điều đó áp dụng cho cả việc biến thành thú và thành người. Thợ săn Liette có vẻ thành thạo trong việc sử dụng thứ đó."
"Ừ, noonim... nhanh lắm."
Han Yoohyun nhìn chằm chằm vào Noah một cách không hài lòng, cậu ấy nói rằng mình đã tiến bộ đáng kể kể từ trận đấu với Liette, nhưng Noah vẫn thường xuyên cảm thấy bất an. Cậu cảm thấy mình vẫn chưa đạt tiêu chuẩn về nhiều mặt. Điều khiến cậu khó chịu là đôi khi cậu vô thức tự phê bình bản thân.
"Vậy thì làm lại một lần nữa nào."
Nhưng Noah cũng không tệ lắm. Và dù sao thì cậu ấy cũng đang tiến bộ từng chút một.
'Cậu ta có thể trở nên khá hữu ích với huyng.'
Thay vì tránh đối đầu, cậu ta còn chủ động hỏi xem cậu có thể dành chút thời gian không, nói rằng cậu ta muốn giúp đỡ Han Yoojin nhiều hơn. Như vậy thì cậu ấy khá ổn.
Những người đã bước vào thế giới của cậu. Những người chưa bước vào nhưng đã tiến gần hơn một bước, không tệ. Với sự đồng hành của họ, Han Yoohyun đã tận hưởng chuyến đi đến Nhật Bản. Không có gì phải lo lắng với Park Yerim, và mọi chuyện đã diễn ra đúng như mong đợi. Nó giống như đang đi nghỉ cùng anh trai, và cậu tận hưởng nó một cách trọn vẹn, cậu bước vào hầm ngục Hắc Ngưu Lâm.
Và trong tình huống bất ngờ đó, bị bắt và hoàn toàn bất lực.
"Chờ đợi anh nhé."
Khoảnh khắc nghe thấy lời đó, Han Yoohyun cảm thấy sợ hãi. Cậu sợ rằng anh sẽ quay lại để đưa cậu ra ngoài. Ngay khi cậu ấy đang lo lắng nghĩ rằng mình phải tìm ra điều gì đó, điều hiện lên trong tâm trí đang quay cuồng, tiếp thêm sinh lực không ai khác chính là Peace và Park Yerim.
Hai người họ đã ở đó. Họ chắc chắn sẽ không để Han Yoojin hành động một mình.
Han Yoohyun ngừng vùng vẫy. Cậu không khỏi lo sợ, nhưng trong thâm tâm, cậu cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Cả Peace và Park Yerim đều đủ khả năng để bảo vệ anh an toàn. Noah cũng ở đó. Ba người họ là quá đủ để giúp Han Yoojin giải cứu Han Yoohyun. Nếu Park Yerim giúp đỡ, cô ấy chắc chắn sẽ khoe khoang về điều đó rất lâu, nhưng cậu cũng sẽ mong chờ điều đó.
'...Cứ chậm rãi đến đây cũng được, hyung.'
Và đến với những người khác. Nếu Peace và Park Yerim ở bên cạnh Han Yoojin, cậu ấy có thể thoải mái chờ đợi bao lâu cũng được. Trên hết, cậu đã tận mắt chứng kiến Park Yerim và Noah trở nên mạnh mẽ như thế nào dưới sự dẫn dắt của Han Yoojin. Nuôi dưỡng Peace, giúp Park Yerim phát triển và giải thoát Noah khỏi chị gái của cậu ta. Tất cả đều do chính tay Han Yoojin thực hiện.
Vậy là ổn rồi. Cậu tin rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Và cuối cùng.
"Anh sẽ đưa em ra ngoài ngay."
Hyung đã quay lại. Han Yoohyun mỉm cười. Cậu chờ đợi tiếng gầm gừ bất mãn và lời khiển trách về tình trạng hiện tại của mình. Nhưng những gì vang lên trong tai cậu là-
Đoàng!
Tiếng súng ngắn. Mùi máu tanh trong phút chốc lan tràn dày đặc. Đôi mắt của Han Yoohyun mở to. Tại sao? Cậu không thể hiểu được. Cho dù đó là Peace, Park Yerim, hay Noah, đòn tấn công lẽ ra phải dễ dàng bị chặn lại. Một kỹ năng chữa trị, một lọ thuốc, tại sao không có ai—
"Hy-Hyung!"
Han Yoohyun bằng cách nào đó đã ngồi dậy và ôm lấy Han Yoojin đang gục xuống, đỡ anh ấy. Cậu rút ra một lọ thuốc dù biết đã quá muộn. Ôm anh trai mình trong tay, cậu nhìn xung. Chỉ toàn những khuôn mặt xa lạ.
"...Tại sao?"
Không có ai ở đây. Hyung ở một mình. Anh ấy hoàn toàn đến một mình.
"Alpha!"
Một trong những người lạ cố gắng tiếp cận. Han Yoohyun buộc phải tập trung lượng mana còn thiếu của mình. Phực, ngọn lửa nhuốm đen quấn quanh như thể đang bảo vệ cậu. Sức nóng khủng khiếp đẩy lùi không chỉ người đến gần mà cả những người đứng xa hơn.
"Ư!"
"Hãy cẩn thận! Đừng đến gần cậu ấy lúc này—"
Hạng A không chịu quá nhiều sát thương, nhưng hạng B ở trong góc thì lại bị đẩy lùi, đập đầu vào tường và ngất đi. Khi mọi người lùi lại xa nhất có thể, Han Yoohyun, khuôn mặt tái nhợt vì tiêu hao mana, nhìn xuống người anh trai trong vòng tay mình.
Cậu im lặng.
Cậu không thể nghe thấy tiếng thở, tiếng tim đập của anh. Ở khoảng cách gần như thế này, cậu không thể không nghe thấy nó bằng giác quan của mình, và trong giây lát, Han Yoohyun nghi ngờ thính giác của chính mình. Và ngay sau đó, cậu đã thừa nhận điều đó.
Hyung đã chết.
Han Yoohyun chấp nhận sự thật đó. Đáng ngạc nhiên là một cách ngoan ngoãn, lặng lẽ và không hề phủ nhận một chút nào.
Cậu chấp nhận rằng thế giới của cậu đã kết thúc.
Vì vậy không cần phải làm gì cả. Không cần phải gào thét, không cần phải rơi nước mắt. Thế giới của cậu đã đi đến hồi kết, và mọi thứ, bất cứ điều gì cậu làm đều vô nghĩa.
Hơi thở gấp gáp của Han Yoohyun đã dịu lại. Từng chút một, nó nhỏ dần cho đến khi gần như không còn nghe được nữa.
Và rồi lại có tiếng bước chân mới.
Xẹt xẹt, với một tia điện, thiết bị khóa được bảo vệ bằng mana trên cửa được mở ra. Sau đó, với một tiếng rầm, cánh cửa bị đá mở.
"Ai đó?!"
"Đợi đã, đó là-!"
Gnosi đã ngăn cản người đồng đội của mình đang cố gắng bước tới, nhưng trước khi anh kịp làm vậy, những sợi xích vàng đã nhảy múa. Sợi xích vung lên như một ngọn roi, đồng thời tấn công các Vệ binh hạng A. Những người lính cận vệ dễ dàng bị cuốn đi đập vào tường và ngã xuống như những bó rơm. Sigma từ đầu đến cuối không liếc nhìn họ lấy một cái mà chỉ nhìn chằm chằm vào giữa phòng.
Nhìn vào thân xác trong vòng tay của Alpha.
"Cấp C."
Tất nhiên, anh không nhận được bất kỳ phản hồi nào. Cậu ấy đã chết rồi. Ánh mắt của Sigma chuyển sang Alpha, người đang ôm lấy cơ thể như một thứ gì đó quý giá, hơi thở của cậu ta ngừng lại như thể sắp theo cậu ấy vào cõi chết. Chắc chắn là cậu ấy sẽ rất thú vị. Giá như cấp C còn sống.
Nhưng bây giờ, anh không có ý gì nhiều. Sigma vô thức thở dài. Đột nhiên, mọi thứ trở nên nhàm chán.
"...Thậm chí còn không hoàn thành phần khế ước của mình. Anh ta đã kết thúc quá dễ dàng."
Anh đã không mong đợi điều này. Đó là một kết cục nhanh, đơn giản hơn nhiều so với những gì anh nghĩ. Có cảm giác như anh đang say mê xem một bộ phim và bộ phim đó đã bị cắt giữa chừng. Tệ hơn nữa, chỉ có những bộ phim đã xem nằm rải rác xung quanh anh, và đây là bộ phim cuối cùng còn lại anh phải xem.
Điều đó thật vô nghĩa.
Sự tuyệt vọng dâng trào trong anh, mạnh đến mức khiến ngay cả chính anh cũng phải ngạc nhiên. Không giống như phim điện ảnh, cậu ấy không thể được đưa trở lại—
'...Khoan đã.'
Cậu ấy thực sự đã chết rồi sao? Sigma nghĩ lại hành động của Han Yoojin cho đến nay. Cậu ấy đã sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình một lần trước mặt anh. Khi họ chuẩn bị khắc ấn lên người cậu, cậu đã hành động như thể mình không sợ chết. Có phải mạng sống của thực sự không quý giá đối với cậu ấy?
'Không thể nào.'
Sigma một lần nữa nhìn chằm chằm vào Alpha và chàng trai trẻ trong vòng tay cậu ta. Han Yoojin đã có ý định đến Achates ngay từ đầu. Kể từ thời điểm mà cậu không có lý do gì để tìm hiểu về cơn thịnh nộ của Alpha vì lý do an ninh và khoảng cách. Có phải cậu ấy thực sự có ý định chiếm hữu Alpha? Chẳng phải kế hoạch của cậu ấy là cứu cậu ta ngay từ đầu sao? Nếu họ hoàn toàn không biết nhau thì tại sao Alpha lại phải trông như thế?
Nếu Alpha quý giá đối với Han Yoojin như Han Yoojin đối với Alpha. Theo những gì anh biết, Han Yoojin không có lý do gì để sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình cho Alpha, người bị xích bởi Achates. Chỉ quan sát cậu ấy trong thời gian ngắn, thì thật khó để chắc chắn.
Vậy thì tại sao cậu ấy lại dễ dàng dâng cổ mình như vậy? Bởi vì cậu ấy sẽ không thực sự chết...?
Người chết không thể sống lại được. Nhưng có những vật phẩm có thể khiến người ta trông như chết nếu bị trọng thương. Hoặc những kỹ năng tương tự.
Sigma tiến lên một bước. Trái tim đang chìm dần của anh dường như đã đập trở lại.
"Han Yoojin."
Cùng lúc đó, Han Yoohyun nhìn lên. Như một phản xạ. Đôi mắt đỏ của cậu nhìn vào Sigma. Mặc dù khuôn mặt của anh ta rất quen thuộc nhưng việc anh ta ở đây cũng hoàn toàn vô nghĩa.
Nhưng.
Han Yoohyun nhớ lại giọng của những người khác đang gọi anh trai cậu. Vẫn còn những người khác. Những người trân trọng hyung.
"Hhhaah, khụ!"
Hơi thở bật ra từ miệng Han Yoohyun cùng với tiếng ho. Nước mắt phản xạ cũng hình thành. Thở hổn hển, cậu càng ôm chặt lấy cơ thể anh trai mình.
Vì Peace, vì Park Yerim và với những người khác. Cậu ấy phải đưa anh trai về với họ.
"Ha... ha...."
Trong thế giới lẽ ra đã hoàn toàn kết thúc của cậu, vẫn còn sót lại thứ gì đó. Han Yoohyun buộc mình phải đứng dậy. Thật là đau đớn. Thật khó thở. Sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu chỉ dừng lại ở đây. Nhưng một lần nữa – một lần cuối cùng – cậu phải di chuyển.
Những người biết thế giới của cậu đã kết thúc. Những người đồng hành cùng cảm nhận và chia sẻ điều đó. Đưa anh đến chỗ họ rồi quay về. Và sau đó cậu ấy muốn chào đón kết thúc của mình.
Nước mắt trào ra. Nỗi đau buồn – đủ loại cảm xúc – mà cậu không cần có tràn ngập trong trái tim, toàn bộ cơ thể. Từ đầu đến chân, rồi xa hơn nữa. Giống như có thể chìm đắm trong đó. Han Yoohyun cố gắng thở. Nhưng nó thật khó làm sao. Tại sao cậu phải làm tất cả những điều này chứ? Hyung đã chết. Lẽ ra họ nên kết thúc mọi thứ cùng nhau.
"Đưa anh ta đây, Alpha."
Một sợi dây xích chạm vào mặt đất. Sigma đã tiến một bước gần hơn. Han Yoohyun loạng choạng và đứng thẳng người. Hắn nói đưa anh ấy đây.
"Giao anh ta đây."
"Khô..ng."
Han Yoohyun nghẹn ngào. Giọng cậu khàn khàn đến khó tin. Cậu nhận thức rõ rằng với tình trạng hiện tại không thể đối phó với người đàn ông trước mặt. Nhưng cậu sẽ không bao giờ để hắn ta đưa anh trai mình đi.
Kwaang!
Hai lần, yêu cầu của anh ta đã bị từ chối. Thay cho yêu cầu thứ ba, những sợi xích bay về phía cậu. Nếu Han Yoojin có thể sống lại, cậu ấy quan tâm đến mối quan hệ giữa cậu ấy với Alpha nên đòn đó không gây chết người.
Những sợi xích đập xuống đất và quấn quanh người Han Yoohyun. Han Yoohyun suýt soát thoát khỏi sợi xích tấn công như rắn đang nhắm vào con mồi. Cùng lúc đó, cậu rút một chiếc dao găm từ kho đồ của mình và phóng nó bay về phía Sigma. Keng–, không cần né tránh, anh ta di chuyển sợi dây xích và đánh bay con dao găm.
"Cậu thậm chí còn không thể sử dụng vũ khí đúng cách chứ đừng nói đến kỹ năng."
Nhiều loại vũ khí trên thế giới này tiêu thụ mana. Hầu hết vũ khí trong kho của Alpha đều tiêu thụ lượng mana có giá trị cao. Hiện tại, Han Yoohyun chỉ có thể sử dụng một số vũ khí tầm gần cấp thấp.
Choang! Đùng! Dây xích đập vào tường và sàn, đẩy Han Yoohyun vào một góc. Các bức tường và sàn nhà, được gia cố bởi sức mạnh của Hố Mana thậm chí còn mạnh hơn cả phòng giam trước đó, thậm chí còn không bị nứt.
"Phập!"
Cuối cùng, một sợi dây xích đã làm gãy lưỡi kiếm mà Han Yoohyun đang giơ ra trước mặt, và đập mạnh vào vai cậu. Nó xé toạc quần áo và cắm sâu vào da thịt trong nháy mắt. Han Yoohyun bị ném xuống đất. Vì cậu ấy bao bọc cơ thể của anh trai trong vòng tay để không nó không chịu thương tổn nên đã bị đẩy vào mép tường.
Cậu đang rất đau đớn. Không phải vì vết thương ở vai. Cậu thậm chí không cảm thấy bất cứ điều gì từ đó. Điều đau lòng nhất là việc anh đã chết nhưng bản thân cậu vẫn còn sống. Khi buộc mình phải đứng dậy, Han Yoohyun liên tục lẩm bẩm.
'Tại sao tôi phải làm điều này?'
Cậu chỉ muốn để người đàn ông đó giết mình. Nhưng đồng thời, cậu phải bảo vệ anh trai. Cậu phải rời đi. Cậu vẫn phải... nhưng tại sao?
"...Tôi không muốn."
Nếu nó sẽ đau đớn thế này, nếu nó sẽ khó khăn thế này. Vậy thì cậu thà ở một mình còn hơn. Hãy dừng lại ngay bây giờ. Như thế này.
Han Yoohyun nuốt nước bọt. Nhưng cậu vẫn không thể để mất bản thân. Cậu cũng không thể dừng lại. Ngay cả khi né tránh những đòn tấn công đang bay về phía mình và bị đốt cháy bởi dòng điện phóng ra từ chúng, cậu ấy vẫn cố gắng chạy trốn. Ngã huỵch, cơ thể cậu lại đập xuống đất một lần nữa. Trên lưng có một vết cắt dài, lập tức ướt đẫm máu.
Tầm nhìn của cậu mờ đi vì nước mắt, ngày càng trở nên u ám hơn.
Lẽ ra cậu nên từ bỏ, nhưng lại không thể. Không phải là cậu ấy đang kiểm soát bản thân và chịu đựng. Chỉ là- chỉ là, vì lý do nào đó... cậu không thể buông tay. Han Yoohyun lê lết trên sàn, một tay giữ chặt anh trai, cố gắng đứng dậy. Đầu cậu chắc hẳn cũng bị thương, vì máu chảy ra cùng với nước mắt.
"...Hyung."
Cậu muốn dừng lại. Không rõ lý do tại sao mình cố gắng trở về? Thế giới của mình đang nằm trong vòng tay của mình rồi. Mọi thứ đáng lý phải kết thúc ngay ở đây.
Bây giờ cậu đã đến giới hạn của mình. Ngay cả việc kiểm soát cơ thể cũng vượt quá khả năng. Với những chuyện như thế này, tại sao cậu vẫn không thể buông tay? Khi cậu tự hỏi tại sao mình không ở một mình, tại sao mình lại trở nên như thế này, khi sắp trở nên bực bội vì sự thật đó—
[Yoohyun-ah.]
Một cửa sổ tin nhắn xuất hiện trước mắt Han Yoohyun. Trái tim nặng trĩu đau buồn của cậu nhảy lên.
[Hyung đang ở đây.]
Khi những tin nhắn mới lần lượt xuất hiện trước mắt, nước mắt cứ tuôn rơi. Chúng rơi xuống, lăn xuống má cậu.
[Anh ổn, Yoohyun-ah. Anh sẽ quay lại ngay khi có thể. Nên là.]
"...Hyung."
[Bảo vệ anh
Hãy cùng chịu đựng an toàn cho đến khi Han Yoojin hồi sinh! Bảo vệ cơ thể của Han Yoojin trong 5 phút trước đối thủ mạnh ^▽^
Phần thưởng: Tự động phục hồi một lượng nhỏ mana]
Năm phút đã trôi qua và nhiệm vụ đã được áp dụng trở lại nên cửa sổ xuất hiện và được đánh dấu là đã hoàn thành ngay lập tức. Nếu cậu nhận được một lọ mana, Sigma sẽ ngăn cậu uống nó. Nhưng cửa sổ nhiệm vụ không hiển thị với anh ta.
Han Yoohyun ngay lập tức nhận phần thưởng. Cậu ấy đã lấy lại được một chút mana. Khi cậu đứng lên, Sigma nhìn chằm chằm, có vẻ hơi ngạc nhiên.
"Tôi tưởng cậu đã bỏ cuộc."
"Tôi vẫn phải đợi thêm một thời gian nữa."
Khi cậu chớp mắt, giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống. Han Yoohyun cung kính ôm cơ thể Han Yoojin lại gần. Anh ấy nói sẽ quay lại. Thế giới của cậu vẫn chưa kết thúc. Thật là nhẹ nhõm khi mình đã không bỏ cuộc. Thật nhẹ nhõm vì mình đã không dừng lại.
Thật sự, thật là nhẹ nhõm khi cậu không ở một mình nên cậu có thể tiếp tục chờ đợi.
Phừng- Lửa bùng lên xung quanh Han Yoohyun. Ngọn lửa nhẹ hơn bình thường, nhuốm màu xanh nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip