Chương 2

quang anh thức dậy với toàn thân ê ẩm. ngồi đần người ra một lúc thì anh chợt nhớ ra do tối qua mải mê chạy theo nhu cầu mà quên không dùng bao.

có con không phải chuyện xấu nhưng có vào bây giờ thì không được.

mặc kệ đi, có phải lần đầu không dùng bao đâu mà sợ.

quang anh quay sang nhìn con người vẫn đang ngủ kia, anh lay nhẹ.

" duy ơi, dậy đi, anh đau."

đức duy mắt nhắm mắt mở cố định hình lại suy nghĩ.

à, là quang anh.

" đau chỗ nào ?"

" chỗ nào cũng đau hết.."

quang anh cúi người xuống thấp hơn một chút, đưa mặt gần lại mặt đức duy, chỉ vào tim.

" đau nhất là ở đây."

chụt.

đức duy tiện đưa tay lên kéo cổ quang anh thấp hẳn xuống mà hôn. cái hôn chào buổi sáng dù chẳng ai trong hai người thực sự để ý xem bây giờ đã gần trưa.

______________

cạch.

" quang anh à ? duy đâu ?"

đức trí lên tiếng hỏi khi nhìn thấy quang anh uể oải bước ra khỏi phòng.

" em ấy vẫn ở trong kia chưa ra."

đức trí nghe xong thì cũng thôi không hỏi thêm gì.

được một lúc trí bỗng thấy khát nước nên đứng dậy đi vào bếp thì thấy quang anh đang úp mì.

trí tiến lại gần muốn nhờ quang anh lấy hộ cái cốc trên kệ gần đó, đang định cất tiếng thì đập vào tầm nhìn của trí

là những vết cắn và hôn rải dọc từ cổ xuống đến lưng, những dấu vết lấp ló sau chiếc áo thun đen.

" quang anh..."

" sao ạ ?"

quang anh đang cắt dở gói sốt của mì thì nghe tiếng gọi, anh quay đầu ra đối diện với anh mắt có nhiều sự nghi ngờ khó hiểu của đức trí.

...

" à không có gì, anh buột miệng gọi thôi."

quang anh cũng không để ý nhiều cái ánh mắt ấy, quay đầu đi và tiếp tục công việc mình đang dang dở.

______________

đức trí rời khỏi bếp, cầm điện thoại ra và gọi cho người cần gọi.

______________

" anh bảo. "

" những gì em nói có chắc là sự thật không ? "

thanh bảo đang ngồi nói chuyện với đức trí ở nhà riêng của thanh bảo.

" em nghĩ chắc vậy. quang anh không có người yêu, hơn nữa chiều hôm qua lúc em gặp bọn nó trước khi bọn nó đi ăn tối thì mọi chuyện vẫn bình thường.

tối qua chúng nó về muộn nên không biết nhưng sáng nay thì em thấy vậy."

" anh không nghĩ là thế... đức duy có người yêu rồi mà?"

" em cũng mong những gì em nghĩ không phải sự thật."

cả hai cùng rơi vào một khoảng im lặng khó nói.

" em để ý chúng nó giúp anh xem thế nào nhé, anh nghĩ bản thân cần phải làm rõ việc này."

" vâng, có gì em sẽ nói với anh."

đức trí đứng dậy, rời khỏi nhà riêng của thanh bảo, trở lại về nhà chung.

______________

3 tuần sau.

" duy dạo này chỉ quan tâm đến anh em thôi, chẳng để ý gì tới anh cả.."

" xin lỗi mà, em cần hát hỗ trợ cho anh hiếu với anh chương trong chung kết. anh chịu khó tí nhé."

nói rồi duy lại gần ôm lấy cục trắng tròn đang hờn dỗi mình kia mà vỗ về.

" anh nhớ mùi tuyết tùng này lắm."

" em cũng rất nhớ mùi gỗ ngọt của anh."

....

một cái tai nào đó ở ngoài cửa đã nghe được những điều không nên nghe.

______________

rhyder.dgh

dạo này anh thấy khó chịu quá
tí về duy mua cho anh mấy cái kẹo chanh nhé

captain_0603

em biết rồi, đợi em chút nhé
sao tự dưng nay lại thèm kẹo à

rhyder.dgh

k phải thèm kẹo mà là kiểu
sao ta
anh thèm cái gì chua chua ấy

không ai nói thêm câu gì nhưng cả hai đều cũng có chung một suy nghĩ.

captain_0603
tí về em sẽ mua cả que thử

/ đã xem /
______________

khoảng 22 giờ kém, đức duy trở về nhà với một túi kẹo bên tay trái và bàn tay phải đang nhét vào túi áo khoác.

nhanh chân bước vào phòng.

" quang anh, dậy thử đi."

anh khẽ quay người ra hướng có tiếng gọi, mở nhẹ đôi mắt.

" duyyyy..."

" em đây, dậy nào."

đức đuy đưa hai tay ra sau lưng quang anh, kéo anh ngồi dậy tựa vào lòng mình.

" que này, anh vào thử đi."

quang anh ngần ngại cầm lấy, lững thững bước vào nhà vệ sinh.

năm phút trôi qua, một tiếng cạch để mở cửa phá tan sự im lặng từ nay đến giờ trong căn phòng.

đức duy hướng ánh mắt mong đợi câu trả lời đến phía quang anh.

anh chỉ khẽ gật đầu.

" anh cũng không chắc nữa..."

anh lại gần đưa que cho duy.

hai vạch đậm rõ ràng.

" duy à... em tính sao ?"

tâm tư quang anh phức tạp nhiều điều khó nói.

yêu duy thật đấy, ngủ với duy và cùng với duy cắm cho omega kia một cặp sừng dài thật đấy.

nhưng giờ có con thì tính sao?

" trước mắt mai em sẽ đưa anh đi khám, còn về phía tường anh, đợi kết thúc chương trình đã, chia tay rồi rầm rộ bây giờ không phải điều tốt lành gì."

...

" ừ, anh đồng ý với duy."

quang anh bước lên giường, rúc vào cái ôm ấm áp của đức duy.

thấy có lỗi thật đấy, nhưng quang anh cũng muốn có được người anh yêu.

hai người đang nằm nói chuyện thì bỗng tiếng chuông điện thoại của duy vang lên.

tường anh.

" anh đây."

" dạo này anh bận lắm à ? em gọi toàn không thấy nghe máy."

" ừ, sắp chung kết nên cũng bận. anh còn đang lo cho mấy dự án âm nhạc khác nữa."

đức duy một tay cầm điện thoại nói chuyện với người yêu.

một tay vỗ vễ người tình đang nằm bên cạnh, thỉnh thoảng sẽ hôn xuống mái tóc trắng kia dù cho có đang nghe tường anh nói lời yêu với mình.

______________

kekeke 🥸
vote đi mọi ngừi

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip