3
"quang anh ơi"
quang anh đang chuyên tâm tập nhảy thì nghe ai đó gào tên mình, không cần nhìn anh cũng biết là người nào luôn. còn ai ngoài thằng nhóc họ hoàng đã từng đứng giữa sân trường dõng dạt tuyên bố công khai theo đuổi anh nữa. hoàng đức duy ló cái đầu đỏ chót vào ngó xem có em bé má phính của mình không, thấy anh đang đứng chống nạnh nhìn cậu, đức duy mỉm cười chạy đến chỗ cục bột kia đang đứng tay còn lắc lắc ly trà sữa vừa mới mua.
" em mua cho anh bé này"
" anh đã nói là hong uống mà, mập lắm"
" mập đâu mà mập, em chả thấy mập chỗ nào hết, chỉ thấy anh đáng yêu thôi"
dứt lời còn định đưa tay nựng bụng sữa nhưng bị quang anh đánh cái bép vào tay cũng chỉ nhe răng ra cười.
" anh mệt lắm hong"
vừa hỏi thăm người thương, đức duy vừa cắm ống hút đưa đến bên miệng em bé bột kia, quang anh cũng ngoan ngoãn hút một ngụm thật to khiến hai má bánh bao của anh phồng cả lên.
" hong sao anh quen rồi"
" hoa tulip hôm nay của anh"
" anh xin ạ"
tình hình hiện tại là bé chôm chôm đức duy đang trong quá trình theo đuổi anh bé khoa thanh nhạc quang anh, còn nhớ hai tháng trước hoàng đức duy dõng dạt tuyên bố trước trường rằng mình thích quang anh lắm, còn công khai theo đuổi xinh yêu trước ánh mắt ngạc nhiên của cả trường và nhóm bạn thân của cậu. kết quả làm cho khuôn mặt anh bé nào đó như bị luộc chín, ngại đến mức tránh mặt đức duy cả tuần liền, mỗi lần quang anh cứ thấy đức duy là như bé ba bị chính thất đánh ghen vậy, chạy bán sống bán chết. đức duy cũng bất lực lắm chứ cả tuần nay cả hai cứ chơi trò anh chạy em đuổi suốt, cậu nhắn tin ig cũng bị anh dùng câu thần chú "avocado" cực đớn , hoàng đức duy không thấy vui trong lòng!!! cục chôm chôm đang cảm thấy tổn thương và cực kì phẫn nộ!!!
" quang anhh"
quang anh đang trên đường về bỗng nghe thấy tiếng đức duy gọi mình, chân như được bơm thêm xăng, nhanh chóng chạy mất trước khi bị cậu bắt lại.
"quang anh, anh đứng lại cho em ngay"
" không nghe gì hết không nghe gì hết, duy gia trưởng"
"em muốn nói chuyện với anh"
" anh không có gì để nói với duy hết"
hôm nay trời đẹp mây xanh, không khí cũng rất trong lành, con hẻm kế bên trường đại học đầy rẫy những xe đồ ăn vặt nào cá viên, trà sữa, bánh tráng trộn sẵn sàng để phục vụ các sinh viên sau giờ học, nhưng quang anh làm gì còn tâm trạng mà để ý nữa, chỉ biết cắm đầu mà chạy.
" quang anh đừng chạy nữa kẻo té bây giờ"
vừa dứt câu thì cả cơ thể quang anh cũng mất đà mà té rầm xuống đường, đức duy thấy thế hết cả hồn, nhanh chóng đến đỡ cục bông kia dậy
" trời má anh ơi, có sao không, em đã bảo anh đừng chạy nữa mà em có ăn thịt anh đâu mà chạy dữ vậy"
đức duy nhìn đầu gối rướm máu, lòng bàn tay của xinh yêu cũng bị xây xước nữa khiến họ hoàng đau lòng chết mẹ, nhẹ nhàng nâng tay lên thổi đi bụi bám trên tay anh. quang anh đau một thì quê đến mười, trông thấy đức duy đang dịu dàng thổi vết thương cho mình, đôi mắt rưng rưng liền bật ngay chế độ em bé khóc nhè, mếu máo cãi lại
" hức.. không chịu đâu, do duy đuổi theo anh mà"
" ừm ừm là lỗi của em, là do em đuổi theo anh nên anh mới bị té, duy xin lỗi anh. quang anh có đau lắm không ?" vừa nói cậu vừa đưa tay lau nước mắt cho anh
" đau lắm luôn í duy ơi"
" em xin lỗi, em cho anh đấm lại mười cái luôn nhé, chứ quang anh khóc tim em đau chết mẹ"
" thôi hong thèm, nhưng chân anh đau quá"
" leo lên đây để trai đẹp vô cùng tận cõng em bé xinh yêu về nò"
" nè nè, anh lớn hơn mày đó nha, em bé cái gì"
"ai thấp hơn em, đáng yêu hơn em thì là em bé"
" hong thích"
quang anh xụ mặt, tay xinh vẽ vẽ mấy vòng tròn dưới mặt đất, bĩu môi cúi gầm mặt không thèm nhìn họ hoàng đáng ghét kia. cục bột đang dỗi lắm luôn đấy. đức duy phì cười, sao mà ngay cả lúc dỗi cũng đáng yêu thế nhỉ, thật sự rất muốn xem anh giận dỗi, nũng nịu thêm chút nữa nhưng cũng không thể để quang anh ngồi dưới đất mãi được, phải đưa xinh yêu về nhà lẹ còn xử lý vết thương nữa.
" thôi mà duy xin lỗi anh nhiều, coi như duy năn nỉ anh để duy cõng anh về nhé"
kì kèo mãi cuối cùng cũng đưa được quang anh về đến phòng, hoàng đức duy lại tiếp tục mặt dày xin xỏ để ở lại băng bó vết thương cho anh
" úi da duy nhẹ thôi rát quang anh"
" em xin lỗi, quang anh cố chịu một chút nhé, ngoan ngoan sắp xong rồi"
" tèn tén ten hoàn thành"
quang anh nhìn chỗ đầu gối đã được sát trùng cẩn thận, đức duy còn dán cho anh miếng băng cá nhân in hình capybara siêu dễ thương nữa cơ, đáng yêu thì đáng yêu đó nhưng ngoài mặt vẫn bĩu môi ghét bỏ
" xì duy trẩu thế, chả híp hốp gì cả"
" đúng rồi quang anh híp hốp nhất, trần đời em chưa gặp ai híp hốp bằng anh luôn í"
đức duy nhìn anh bé bị mình trêu đến đỏ cả mặt mà khoái chí, cố nén tiếng cười trong cổ họng, quang anh trừng mắt bảo duy không được cười mình nữa thì bỗng thấy họ hoàng nắm lấy tay anh, ánh mắt đột nhiên trở nên nghiêm túc khiến quang anh không khỏi thắc mắc
"g-gì thế?"
" em có chuyện nghiêm túc muốn nói với quang anh"
" chuyện gì cơ?"
" tại sao một tuần qua anh tránh mặt em? quang anh khó chịu hả hay không thích em, anh không cần sợ em buồn đâu, cứ nói thẳng cho em biết cảm xúc của anh nhé, nếu quang anh không muốn thì em sẽ không tiếp tục làm anh bé khó xử nữa..."
" hong, hong phải anh hong có ghét duy"
" thế sao lại tránh mặt em?"
" anh..."
quang anh căng thẳng, tay theo thói quen nắm chặt rồi lại vò vò vạt áo, ấp úng mãi không nói trọn vẹn được cả câu, đức duy thấy thế cũng không hối, chỉ yên lặng chờ đợi.
" quang anh không muốn nói cũng không sao, nhưng đừng nắm chặt tay như thế, đau tay xinh thì sao, em xót"
quang anh nhìn đức duy nhẹ nhàng gỡ đôi bàn tay đang siết chặt của mình, lòng không khỏi rung động. thật sự mà nói ngay từ ban đầu anh không có ấn tượng quá tốt với nhóc con này, trong mắt quang anh đức duy chỉ là một thằng nhóc mới lớn, theo đuổi anh chắc cũng chỉ vì muốn có cảm giác chinh phục chứ chẳng hề có sự nghiêm túc nào ở dây cả. nhưng thằng nhóc mới lớn ấy lại ngày ngày xuất hiện xung quanh cuộc sống của anh, luôn quan tâm, để ý, kiên trì dỗ dành từng chút một, sự dịu dàng ấy từ từ tiến vào phá bỏ từng lớp tường thành phòng bị của anh, cũng thừa biết có lẽ bản thân đã thật sự chấp nhận cho duy bước vào cuộc sống của bản thân rồi, có chăng là vì thành kiến của mình mà tự bác bỏ nó.
có lẽ, anh có thể thử tin tưởng đức duy một lần nhỉ?không liều, không thử làm sao biết mình chọn đúng hay sai, ngon nhờ dở chịu, chơi tới đi.
" anh không ghét duy đâu, chỉ là... chỉ là anh ngại"
đức duy thoáng bất ngờ vì câu trả lời của anh, cũng tự kiểm điểm bản thân mình đã tấn công quá vồ vập làm em bé xinh hoảng, đưa tay nâng cặp má phính nhuốm màu sữa dâu vì ngại, ngón tay còn cả gan chọt chọt má sữa của anh bé
" em xin lỗi đã không suy nghĩ sâu hơn, thế giờ chỉ có hai đứa mình em hỏi lại nhé, quang anh có thể đồng ý cho em cơ hội được theo đuổi anh bé không?"
nhận được cái gật đầu lia lịa của em bé xinh, đức duy vui đến nổi muốn đứng phắt dậy múa quạt, họ hoàng đã thành công update danh phận của bản thân từ người không thân của quang anh thành người theo đuổi quang anh. chúc mừng chúc mừng
" mà quang anh thích hoa tulip hả?"
" ơ sao duy biết"
đức duy khẽ cười với câu hỏi vô tri của anh, không biết mới lạ đó trong căn hộ của anh đâu đâu cũng là hoa tulip, trên bàn là một bình hoa tulip trắng, cốc nước, đồng hồ, tranh treo tường, rèm cửa, thảm sofa không hình dạng thì cũng là hoa văn hoa tulip
" đúng rồi anh thích hoa tulip lắm"
" vậy từ giờ mỗi ngày em đều tặng quang anh một đóa hoa tulip nhé?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip