50. Hoàng Đức Duy kịp thời đỡ lấy cậu...
Chính vào thời điểm lúng túng ấy, lại xuất hiện cái người càng thêm xấu hổ, Thành An chạy như bay, nhào lên ôm lấy Quang Anh, nó ngửa mặt nói: "Mấy người đang nói chuyện gì vậy?"
Quang Anh đang do dự không biết có nên nói cho Thành An biết chuyện quần nó ướt không, nhưng nghĩ tới việc trong tay Thành An có video mình ôm thùng rác gọi Hoàng Đức Duy...
Trong chốc lát không ai trả lời nó, Thành An lại nhìn về phía Đức Duy: "Lớp trưởng, anh không xin phép nghỉ à?"
Có lẽ là do mấy ngày ở chung khiến cho Thành An cảm thấy Đức Duy cũng không đáng sợ đến vậy, cũng giống như bọn nó thôi, nên cảm giác câu nệ trước đây bớt đi nhiều.
Thật ra tất cả đều là do tưởng tượng thôi, lại còn chỉ có mình nó ảo tưởng.
Minh Hiếu nhìn Đức Duy một cái: "Buổi sáng tôi hỏi cậu ta, cậu ta không chịu, nói là thiếu đi mình thì cái đại hội thể dục thể thao này sẽ mất đi một cảnh đẹp."
Đương nhiên đó không phải là nguyên văn câu nói của Đức Duy, Đức Duy nói rằng: Hôm nay Quang Anh chạy 3000 mét, tôi không thể vắng mặt.
Nhưng Thành An lại quan sát Đức Duy một hồi, sau đó gật gù, cực kì nghiêm túc nói: "Đúng thật, tôi cũng cảm thấy vậy."
Minh Hiếu: "..."
Hôm nay Quang Anh cũng không mặc đồng phục, đồng phục của cậu đã đưa cho Đức Duy vào tối qua rồi, sáng nay hơi lạnh, cậu bèn mặc một chiếc áo hoodie màu trắng.
Thành An kéo áo cậu: "Ông mua quần áo mới lúc nào thế?"
Áo hoodie có màu trắng thuần, không có cả logo, lại thêm quần áo của nguyên thân từ đầu đã nhiều rồi, sao Thành An lại nhìn ra đây là quần áo mới?
"Mẹ tôi mua." Cứ một quãng thời gian Đỗ Lệ Bình sẽ đi dạo phố, sắm sửa cho cả nhà già trẻ lớn bé, chủ yếu vẫn là để thỏa mãn ham muốn mua sắm của bà. Buổi sáng Quang Anh trông thấy trong tủ có thêm mấy bộ quần áo chưa cắt mác là biết Đỗ Lệ Bình mua rồi.
"Đây có lẽ là bạn thân nhỉ, tôi còn biết ông mua quần áo mới..." Thành An đặt mông ngồi xuống ghế, lập tức im bặt, nó bật dậy như bị châm kim vào mông.
Thành An không thể tin nổi quay đầu, cuối cùng nó cũng hiểu vì sao lúc đi sang đây Phúc Lâm lại toe toét với nó, Quang Anh có vẻ muốn nói lại thôi rồi.
Nó nhìn về phía Minh Hiếu: "Tại sao anh không nói cho tôi biết là quần tôi ướt? Tuyệt giao!"
Minh Hiếu: "..." Tự dưng bị ụp cho cái nồi thật lớn!
Chu Đình Huân tuyên bố trong loa hạng mục ngày hôm nay chính thức bắt đầu, Đức Duy nhìn về phía Quang Anh: "Tôi đi lên đây."
Trên đài chủ tịch có dựng lều, bởi vì có giáo viên ở đó, phía sau còn bày hai cái quạt điện, tốt hơn chỗ bọn họ nhiều.
Quang Anh gật đầu.
Cậu thu hồi tầm mắt từ trên người Đức Duy về, đúng lúc lướt qua một cái bồn hoa cách đó không xa, chỗ đó có mấy người vây quanh Hoàng Kha, Hoàng Kha đang nói gì đó.
Sau đó Quang Anh trông thấy bọn họ lấy điện thoại ra, Hoàng Kha lần lượt quét mã cho từng người, rồi vỗ vai một người trong số đó, cười vô cùng đắc ý.
Quang Anh hơi nhíu mày.
Trong đầu đã có suy đoán.
-
Nội dung chạy 3000 mét diễn ra vào buổi chiều, không phân đường chạy, chia nhóm thi theo khối, Quang Anh là nhóm thi lớp 11, cậu điểm danh và kiểm tra xong lập tức đứng ở trên đường chạy, mấy người trước đó nói chuyện với Hoàng Kha, đương nhiên cũng ở trong khối 11.
Quang Anh cảm thấy chỉ số IQ của Hoàng Kha quá thấp, một trò mà sử dụng đến hai lần...
Buổi sáng Thành An đã phải cởϊ qυầи ra phơi khô mất nửa tiếng, lúc này nó chạy đến sau lưng Quang Anh, giúp cậu buộc lại dây cột tóc, có hơi căng thẳng: "Có khi nào Hoàng Kha sẽ lại ngáng chân ông không?"
Đại hội thể dục thể thao vào mùa xuân năm lớp 10, Hoàng Kha ngáng chân khiến Quang Anh phải vào phòng y tế, chưa tính đến đầu gối bị trầy xước, còn bị trật chân, Thành An thầm chửi bới ở trong lòng, sao tên Hoàng Kha này con mẹ nó cứ như âm hồn không tan vậy chứ.
"Có thật là thằng đó thích Hoàng Đức Duy không vậy? Sao lúc nào cũng kiếm cớ nhằm vào ông thế?"
Thành An lầm bầm, nó cảm thấy Hoàng Kha cứ như thằng điên, rõ ràng mồm nói thích Đức Duy, nhưng thằng đó lại chưa từng làm cái gì vì Đức Duy, nhưng nếu nói mỗi ngày gây chuyện với Quang Anh là vì Đức Duy, thì đúng là làm không ít đâu.
Tiếc là bây giờ Đức Duy cũng không cần Hoàng Kha phải thay anh gây chuyện với Quang Anh.
Nghĩ đến đây, Thành An quay sang phía Hoàng Kha, cười một tiếng đầy khıêυ khí©h.
Hoàng Kha nhìn sang, nụ cười của Thành An cũng chỉ gói gọn trong mấy ý tứ kia, gã suy nghĩ một hồi, mặt sầm xuống.
"Không sao." Quang Anh nói: "Tôi nắm chắc được."
Tự mình tới cửa tìm tai vạ, Quang Anh cũng không ngại dạy cho bọn họ cách làm người.
Phúc Lâm cầm tờ giấy ghi khẩu hiệu chạy lên đài chủ tịch, hạng mục nhảy cao đã kết thúc từ trưa, không ai thèm đọc khẩu hiệu cổ vũ cho cậu ta, cậu ta bèn để Thành An đọc, thu hút đủ sự chú ý.
Bây giờ đến lượt Quang Anh...
Là thiếu niên tỏa sáng có mồ hôi thơm ngát, Quang Anh cảm thấy hơi khó thở, cậu đẩy Thành An một cái: "Đừng để Phúc Lâm đọc."
Thành An: "Ok, vậy để tôi đọc cho."
"..."
Hai bậc thang cuối cùng, Phúc Lâm gần như là nhảy lên, hai tay cậu ta chống trên mặt bàn, nhìn Đức Duy: "Lão Hoàng, cậu đọc hay là tôi đọc?"
Đức Duy còn chưa kịp mở miệng, Thành An đã chạy lên: "Tao đọc tao đọc cho, Quang Anh bảo tao đọc."
Đức Duy đứng dậy, đưa míc cho Thành An: "Tôi xuống dưới xem."
Phúc Lâm nhét bản thảo vào trong tay Thành An: "Tôi đi nữa."
Thật ra Thành An muốn chạy mấy vòng cùng Quang Anh, sau đó đứng ở đích tặng cho cậu một cái ôm nồng thắm cơ, sao bây giờ lại thành một mình nó ở lại đài chủ tịch rồi?
Khối 11 có cả thảy 15 người, chỉ thi một lần, lấy 5 vị trí đầu, trừ ba hạng đầu thì hai hạng còn lại phát giải khuyến khích.
Trọng tài giơ cờ lên, còi ngậm ở trong miệng.
Quang Anh đứng ở vòng chạy ngoài cùng, không phải vị trí thuận lợi nhất, khi chen vào trong có nhiều người sẽ dễ bị trượt chân.
Mặt trời chói chang, giống hệt như hôm đại hội thể dục thể thao mùa xuân năm lớp 10 ấy, cậu bé đội mũ lưỡi trai, ghé vào bàn chủ tịch: "Hoàng Đức Duy, tớ sẽ mang giải nhất về cho cậu."
Hắn nói xong, nhanh chóng chạy khỏi đài chủ tịch, một câu "Đừng để bị ngã" của Đức Duy theo góc áo của nam sinh chạy đi bay vào trong gió.
Tiếng còi vang lên, lá cờ rơi xuống.
Quang Anh không định giành chỗ vào trong ngay, nhưng chưa gì đã có người muốn ngăn cản cậu.
Không quen.
Tên kia cao hơn Quang Anh nhiều, trực tiếp lao đến chỗ cậu, hoàn toàn không tuân theo quy tắc thi đấu, có lẽ là Hoàng Kha đã nói cho bọn họ là Quang Anh không có lực bật nên không cần lo lắng, cậu thích thoải mái nhàn nhã mà chạy, không coi ai ra gì.
Y không ngờ Quang Anh sẽ tăng tốc, y vồ hụt, cắm đầu xuống đất.
Trên đường chạy cao su bỗng có một khuôn mặt đỏ bừng, không đứng lên được, giáo viên lập tức cho người ra đỡ y vào.
Đức Duy đứng ở vạch đích, đôi mắt hơi híp lại.
Hoàng Kha đang dẫn đầu, gã không có lực bền, chỉ có thể cố gắng kéo dài khoảng cách với mọi người ngay từ đầu, giảm bớt tỉ lệ bị đuổi kịp vượt qua.
Quang Anh ở vị trí thứ ba, cậu cũng không nóng nảy, cậu thích nhìn kẻ địch tự cho là đã nắm chắc thắng lợi trong tay, sau đó cứ thế kéo gã xuống, để gã làm vẻ mặt không thể tin được không thể nào chấp nhận được.
Hoàng Kha tìm bốn năm người, gần như mỗi vòng chạy đều có người muốn gây khó dễ cho Quang Anh, khi Quang Anh ở vòng chạy thứ tư mặt không cảm xúc giẫm thẳng lên cổ chân của một kẻ, người kia ngã ra đất gào khóc, dáng vẻ như không chỉ bị giẫm một phát, khiến cho những kẻ chưa kịp ra tay cũng trở nên lo sợ bất an.
Hoàng Kha không nói cho bọn họ Quang Anh khó đối phó như vậy, hoàn toàn không có vẻ gì là ngu ngốc.
Nửa vòng chạy cuối cùng, Quang Anh bắt đầu tăng tốc, Hoàng Kha đang dẫn trước cậu nửa vòng, nhưng nhìn dáng vẻ của gã là biết kiệt sức rồi, mặt đỏ bừng, cả cổ cũng đỏ, thở hổn hển, mỗi bước chân đều rất nặng nề.
Loa phát thanh bắt đầu vang lên tiếng cổ vũ.
Giọng của Thành An rất cao, rất trong, ngay từ chữ đầu tiên Quang Anh đã nhận ra giọng của nó rồi.
Quả nhiên là vẫn không thoát.
"A, thiếu niên chạy mang theo cơn gió! A, ngay cả ánh nắng cũng muốn nhường đường cho cậu! Ôi, mồ hôi cậu rơi xuống cũng ngát hương mê người! Ôi, tất cả chúng tôi đều say mê cậu! Cậu đó, Nguyễn Quang Anh, là ngọc quý! Là kim cương hiếm có, cậu, Nguyễn Quang Anh, cậu là mặt trăng xa vời không thể chạm tới, là mặt trời nóng cháy rực rỡ! Cố lên nào người thiếu niên! Thắng lợi cuối cùng sẽ thuộc về cậu!"
Hai câu cuối là do Văn Vân Giang thật sự không nhìn nổi phải thêm vào cho bọn họ, chứ ban đầu là Phúc Lâm viết ngàn vạn thiếu nữ cuối cùng cũng sẽ mê muội vì cậu. Nếu thật sự đọc ra, có khả năng cao là Chu Đình Huân sẽ xách dao phay đuổi theo chém Phúc Lâm.
Là bạn cùng lớp, Văn Vân Giang không đành lòng nhìn Võ Phúc Lâm qua đời khi còn niên thiếu.
Bên tai Quang Anh đã không còn những tiếng hô hào, cậu chỉ muốn thắng.
Làn da cậu rất trắng, bây giờ lại ửng hồng, mồ hôi dọc theo gương mặt chảy từ cằm xuống cổ, chạy được nửa đường cậu đã xắn tay áo lên, khi chạy qua đám người đứng ở bên đường chạy, cậu còn mang theo cả gió.
Vòng chạy cuối cùng, Hoàng Kha nghe được tiếng bước chân sau lưng, hơi hoảng sợ.
Sao gã có thể thua Quang Anh được?
Phúc Lâm đứng ở vạch đích, tay chống hông, đứng ở chính giữa: "Tới đây, Quang Anh, vòng ôm của bố vĩnh viễn mở rộng vì mày!"
Mọi người: "..."
Đức Duy đi qua, vỗ vai Phúc Lâm: "Tôi đón em ấy cho, cậu về lớp lấy hai thanh đường glu-cô lại đây, thêm chai nước nữa."
Phúc Lâm không nghĩ tới những chuyện đó, vỗ trán: "Đúng rồi, đúng rồi, để tôi đi lấy đường glu-cô với nước, lão Hoàng, cậu đón Quang Anh nhé, cậu không phơi nắng được, để tôi đi cho."
Ngay cả lý do không thể đi lấy đồ Phúc Lâm cũng đã nghĩ hộ Đức Duy, bởi vì bây giờ anh không thể ra nắng.
Cậu ta vội vàng chạy về lều của lớp, Hoàng Đức Duy hợp tình hợp lý thế chỗ cho cậu ta.
Mặt mày Đức Duy lạnh nhạt, khi đứng ở đó, tiếng líu ríu xung quanh cũng trở nên nhỏ hơn. Mặc dù mỗi ngày trên diễn đàn đều có "tin đồn" liên quan đến việc Đức Duy theo đuổi Quang Anh, nhưng bọn họ chưa được thấy tận mắt, là tận mắt đó!
Phải nhìn cho thật kĩ mới được.
100 mét cuối cùng là đường chạy thẳng, Quang Anh và Hoàng Kha cùng lúc xuất hiện ở khúc rẽ.
Ít nhất bằng mắt thường có thể thấy được khoảng cách không quá lớn.
Thành An cầm míc gào thét ở trên đài chủ tịch: "Quang Anh, vượt qua thằng đó đi!"
Chu Đình Huân ngồi ở trong phòng làm việc với máy điều hòa mát mẻ, ấn đường hơi nhăn lại.
Thầy giáo ngồi bên cạnh cười ha hả: "Học sinh khóa này hăng hái ghê, ha ha ha ha ha."
"..."
50 mét cuối, Hoàng Kha như thằng thiểu năng, gã giành đường chạy của Quang Anh trước mặt tất cả mọi người, muốn vượt qua cậu, khoảng cách hai người rất gần.
Hơi thở của Quang Anh hơi loạn, cậu hạ thấp giọng, lạnh lùng nói: "Mày nợ tao."
Vừa dứt lời, Hoàng Kha ngã sấp xuống trên đường chạy cao su, gã tự trượt chân, tiếng cổ vũ của bạn học lớp gã lập tức im bặt, mọi người luống cuống chạy lên đỡ Hoàng Kha rời khỏi đường chạy.
Giọt mồ hôi lớn như hạt đậu lăn trên mặt Hoàng Kha, mặt gã từ đỏ bừng nhanh chóng chuyển thành tái nhợt, gã kéo ống quần lên, nhìn thấy chỗ cổ chân nhô cao, giống như da thịt nhô lên do bị gãy xương.
Lần tăng tốc cuối cùng, Quang Anh đã cảm thấy hơi kiệt sức, hơn một nửa sức lực của cậu đều hao phí trên đám Hoàng Kha, cuối cùng cũng kết thúc, khi cậu thở ra một hơi, sự mệt mỏi cũng theo đó mà xông tới.
Mồ hôi thuận theo sợi tóc, nhỏ xuống lông mi, Quang Anh chớp chớp mắt, đưa tay lau đi.
Cậu nhìn vạch đích, chỉ thấy Hoàng Đức Duy đứng đó, vẻ mặt anh hờ hững, khi ánh mắt nhìn đến Quang Anh, lại có phần mềm mại.
Mười mét cuối cùng.
Năm mét.
Giây phút cán đích, chân Quang Anh mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ xuống, chạy cự li dài rất mất sức, cộng thêm việc cậu luôn phải cảnh giác mức độ cao với đám người Hoàng Kha, khiến cho sau khi mọi thứ kết thúc cậu mới cảm nhận được sự mệt mỏi.
Hoàng Đức Duy kịp thời đỡ lấy cậu, ôm eo cậu bé trong lòng, để cậu tựa ở trên vai mình.
Môi Quang Anh dán lên tai Đức Duy, thở hổn hển.
Hoàng Đức Duy rũ mắt, giơ tay vuốt tóc Nguyễn Quang Anh, khẽ nói: "Quang Anh giỏi quá."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip