51. Quang Anh ngước mắt lên,...
Võ Phúc Lâm ở bên cạnh cắm ống hút vào cốc đường glu-cô, định đưa trực tiếp cho Quang Anh, rồi lại chuyển sang cho Hoàng Đức Duy, cậu ta sợ Quang Anh bây giờ không cầm nổi.
Đúng thật là hiện giờ tay Quang Anh đang run lẩy bẩy, một là do lâu lắm rồi cậu không chạy cự li dài, hai là cả hành trình thần kinh vẫn luôn căng chặt, cho đến phút cuối chạy nước rút, được Đức Duy đỡ lấy, cảm giác hư không dưới chân mới dần biến mất.
Đi hết nửa cái sân, Quang Anh mới chậm rãi tỉnh táo lại, cậu nhận ra mình vẫn luôn dựa vào người Đức Duy, cơ thể hai người kề sát nhau, cậu nghiêng đầu là có thể thấy được bên mặt và yết hầu của Đức Duy.
Đức Duy đưa đường glu-cô cho cậu, Quang Anh nhận lấy, đồng thời thẳng người lại: "Cám ơn."
Cậu ngửa đầu uống nước, một cái tay khác thì cầm cổ áo phẩy phẩy, tạo ra gió cực nhỏ, đối với một Quang Anh đang nóng bừng mặt thì không có chút tác dụng nào.
May mà cậu vừa chạy xong nên trông không có gì khác thường, người khác chỉ cho rằng cậu đỏ mặt vì chạy bộ.
Quang Anh ngồi trong lều, ghé vào trên mặt bàn nghỉ ngơi, Thành An chạy như bay, xuyên qua cả thao trường lao đến: "Quang Anh, về nhất kìa!"
Quang Anh miễn cưỡng nâng người lên, chống cằm nói: "Ừm, rồi sao?"
Giọng điệu như thể đương nhiên, chỉ thiếu điều viết lên mặt câu "Cái này không phải là hiển nhiên à?". Không biết vì sao, Thành An trông thấy Quang Anh như vậy lại nghĩ đến trước kia, từ sau khi Quang Anh bắt đầu tập trung học hành thì trở nên yên ổn hơn nhiều, đã bao lâu rồi không kiêu ngạo như vậy.
Không phải Quang Anh muốn vậy, do cậu quá mệt rồi nên nói chuyện uể oải vô cùng, chỉ muốn nghỉ ngơi một lát, giọng điệu đương nhiên sẽ mang theo chút hững hờ, cộng thêm cái mặt quá đỗi phô trương kia, tạo thành ý tứ mà Thành An đang nghĩ.
Rất ngứa đòn.
Đức Duy đi lên đài chủ tịch, Phúc Lâm biến mất từ nãy bỗng nhảy ra từ phía sau bồn hoa, cậu ta kéo ghế ngồi xuống cạnh Quang Anh, thần bí hỏi: "Mày đoán xem tao vừa đi làm gì?"
Quang Anh nằm bò ra bàn, mặt quay sang nhìn Phúc Lâm, cực kì nể tình: "Làm gì?"
Phúc Lâm đã sốt ruột muốn tiết lộ rồi, cậu ta vừa hưng phấn vừa kích động: "Ngô Hoàng Kha bị gãy xương, nó gãy chân rồi!"
Thành An bỗng ngẩng lên, không thể tin được: "Nó ngã có một phát mà, sao tự dưng lại gãy chân rồi?"
"Mày biết cái này gọi là gì không? Là lẽ trời luân hồi đó! Lần trước thằng đó ngáng chân Quang Anh, lần này đến lượt nó, đáng đời!" Phúc Lâm tức giận nói, cậu ta ghét cái dáng vẻ chảnh chó tự kỉ chỉ biết chém gió của Hoàng Kha từ lâu rồi, thằng đó lúc nào cũng tỏ vẻ như thể tất cả mọi người là sinh vật đơn bào, chỉ mình nó cao quý, khiến cho người ta nhìn đã thấy ghét.
Chủ yếu vẫn là thằng đó cứ luôn nhằm vào Quang Anh, thời gian gã tìm Quang Anh gây sự còn nhiều hơn là đi lấy lòng Đức Duy, nhìn phát chán luôn rồi.
Một thằng điên.
Thành An vẫn cảm thấy không thể tin được: "Thế thì cũng đen vãi nồi, thằng đó có bao nhiêu nghiệp vậy?"
Quang Anh nhìn vẻ mặt kia Thành An, rất muốn cười, cậu ngẩng đầu khẽ vuốt tóc Thành An: "Do thằng đó đen đủi thôi."
Chuyện ngoài ý muốn ở trên sân vận động thì ngày nào cũng có, trình độ nghiêm trọng tùy từng người mà khác nhau, có đôi khi thật sự là do vận mệnh. Trước đây có một học sinh thi đại học, lúc nhảy cao do huấn luyện viên tuýt còi sớm nên bị hoảng, ngã một phát, chỗ xương cổ chân bị gãy trực tiếp đâm xuyên qua da thịt, chưa nói có thể bị tàn phế không, nhưng chắc chắn là không thể tham gia thi đại học.
Nhưng vấn đề của Ngô Hoàng Kha không phải ở vận may.
Gã đã quá nóng vội vì muốn ngăn cản Quang Anh, lúc ngáng chân Quang Anh lại bị cậu né tránh, người mất thăng bằng, lúc ngã xuống lại hoảng loạn trượt chân, cuối cùng tự khiến mình ngã bay cả ra ngoài.
Phúc Lâm hừ một tiếng: "Sao nó không thành thằng què luôn đi?"
Nét mặt Quang Anh hơi cứng lại, ánh mắt trở nên phức tạp.
Cậu luôn cảm thấy, tất cả mọi chuyện đang diễn ra hiện giờ đều lặng lẽ móc nối với cốt truyện gốc, mặc dù lúc đầu quyền khống chế nằm trong tay Quang Anh, nhưng đến hiện tại, có rất nhiều tình tiết vẫn phát sinh như cũ, lại vì Quang Anh từng chút tránh né mà làm biến đổi kết cục vốn đã định sẵn.
Thành thằng què...
Kết cục của truyện, phần tình tiết đã bị che giấu mà Quang Anh không biết, nguyên thân thật sự trở thành một người tàn tật, miễn cưỡng có thể đi được, nhưng cũng không đi nổi mấy bước, nguyên thân dứt khoát không đi nữa, dù sao cũng vô dụng.
Thành An và Phúc Lâm ở bên tai Quang Anh, tao một câu mày một câu bắt đầu chửi bới từng hành vi xấu xa của Hoàng Kha.
"Nó cướp bữa sáng của Quang Anh."
"Thằng đó trộm bài tập của Quang Anh làm nó bị phạt đứng."
"Thằng đó nói đánh nhau với Quang Anh mà lại gọi thêm mười thằng khác đến đánh."
"Đm, không biết xấu hổ!"
"Cho nó què chết đi!"
Quang Anh nằm bò ra bàn, cảm thấy buồn ngủ. Ráng chiều rơi một nửa xuống đường chạy, nửa còn lại rơi trên mặt Quang Anh, cậu nhắm mắt lại, cũng không ngủ sâu, người xung quanh nói gì cậu vẫn nghe thấy.
-
Đó là lần bùng nổ cuộc cãi nhau kịch liệt nhất kể từ lúc nguyên thân ở bên Hoàng Đức Duy đến giờ, nói đúng hơn là một mình nguyên thân xả hết bất mãn, Đức Duy chỉ ngồi ở một bên bình tĩnh nhìn hắn.
Cái này không hề giống với tưởng tượng của hắn!
Hắn cho rằng hai người họ đang yêu đương, đợi chân hắn lành rồi, có thể đứng lên, hắn có thể bình đẳng đứng chung một chỗ với Đức Duy, có thể làm những việc mình muốn. Kết quả là Đức Duy nói cho hắn biết, hắn vĩnh viễn không thể đứng dậy được, không chỉ có như vậy, Đức Duy còn biến tướng giam cầm hắn.
Hắn không phải là thằng ngu, là vì hắn thích Hoàng Đức Duy nên tự lừa gạt chính mình.
"Tôi muốn gọi điện cho lão Nguyễn."
Đức Duy vẫn luôn không lên tiếng, lẳng lặng nhìn nguyên thân làm ầm ĩ, cho đến khi nguyên thân cầm điện thoại lên bấm số, anh mới đi tới, ngồi xổm ở trước mặt nguyên thân, nhẹ nhàng rút điện thoại di động trong tay hắn ra, ngước mắt nhìn nguyên thân, còn mang theo ý cười.
"Anh nói cho bọn họ em đã chết, bọn họ đã rời khỏi chỗ này rồi, em sẽ không gọi được cho họ đâu."
Nguyên thân sửng sốt, chẳng trách lâu như vậy rồi, mọi tin nhắn ig mà hắn gửi đều như đá chìm đáy biển, không nhận được bất cứ câu trả lời nào.
Hóa ra, hắn đã "chết".
Đức Duy đứng dậy, cúi người hôn lên mắt nguyên thân, khẽ liếʍ lông mi của hắn, nếu như đã bị phát hiện thì anh cũng không cần giả vờ nữa.
"Quang Anh, đi cùng với anh, là do chính em chọn."
"Hãy cứ ở bên anh như vậy, được không?"
Thực tế, Hoàng Đức Duy cũng không phải đang hỏi ý kiến của nguyên thân.
Nguyên thân im lặng rất lâu, không tránh đi nụ hôn của Đức Duy, cho đến khi xương quai xanh của hắn bị cắn cho đau đớn, nguyên thân mới chậm rãi mở miệng, chậm chạp hỏi: "Chân của tôi, ban đầu vốn có thể đứng được, đúng không?"
Đức Duy mỉm cười: "Em thích ăn sô cô la, anh đi lấy cho em nhé, được không?"
"Tôi không thích sô cô la, bây giờ tôi không thích nữa, tôi ghét nhất là sô cô la!" Nguyên thân gằn từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng, hốc mắt đỏ bừng, giống như một chú chó con chuẩn bị cắn người.
Tiếc rằng, răng còn chưa sắc, lại tiếc rằng, người mà hắn đối mặt, là Hoàng Đức Duy.
Nụ cười của Đức Duy dần biết mất, mắt tối lại, thản nhiên nói: "Không được không thích."
Một Hoàng Đức Duy như vậy, không chỉ có nguyên thân chưa từng thấy, mà Nguyễn Quang Anh cũng là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến.
-
"Quang Anh, Quang Anh." Tiếng Thành An vang lên bên tai, Quang Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt mờ mịt, vẫn chưa tỉnh hẳn, còn chút mơ màng.
"Đi ăn cơm không?" Thành An hỏi.
Đến giờ cơm tối rồi.
"Tôi không đi đâu, mấy người mua hộ tôi cái bánh mì đi." Quang Anh không có khẩu vị, trong lòng có chút buồn.
Thành An nhảy xuống khỏi mặt bàn: "Ok, ông muốn ăn sâu lông hay là chà bông nào?"
Phúc Lâm đập một phát vào gáy Thành An: "Suốt ngày lải nhải, mua cả hai không được à!"
Trong lều chỉ còn lại một mình Quang Anh, cậu nhìn lên đài chủ tịch, Minh Hiếu đang đứng cạnh Đức Duy, Đức Duy đang sắp xếp lại đồ trên bàn.
Nguyễn Quang Anh chậm rãi thu tầm mắt lại.
Bản thân Quang Anh rất ít ăn sô cô la, bởi vì không thích, nhưng cậu đã từng nếm thử, ăn rất ngon, là thứ thức ăn sẽ khiến cho Quang Anh cảm thấy vui vẻ, nhưng cậu không thích.
Cực kì không thích, cho tới bây giờ vẫn vậy, dù ăn ngon nhưng Quang Anh vẫn ghét sô cô la.
Trước kia bạn cùng phòng biết chuyện đó còn cảm thấy thật không thể tin nổi: "Ông thấy ăn ngon nhưng lại không thích? Bị dở người à?" Chuyện này đúng là không giải thích được.
Bây giờ thì có thể hiểu được rồi.
Trước khi bị Thành An đánh thức, Quang Anh đã kịp mơ thấy phần cốt truyện cuối cùng được che giấu --- Về sau, mỗi ngày Đức Duy sẽ ép nguyên thân ăn sô cô la, rất nhiều loại sô cô la, cho đến khi nguyên thân cầu xin tha thứ, nói thích, sẽ thích cả đời, anh ta mới chịu buông tha cho nguyên thân.
Cậu, có lẽ, có thể, chính là Nguyễn Quang Anh.
Khi ý thức được điểm này, trong lòng Quang Anh không phải là sóng to gió lớn, mà là ngũ vị tạp trần, làm sao cậu lại có thể trải qua những chuyện thê thảm như vậy? Lại còn bị người ta giam lại nữa?
Nhưng nghĩ lại.
Cũng chưa hoàn toàn chắc chắn, có thể chỉ là có chút liên hệ với nguyên thân mà thôi.
-
"Không đi ăn cơm?"
Tiếng Đức Duy bỗng vang lên bên tai, Quang Anh ngẩn người nên không để ý Đức Duy đã tới đây, cậu bị giật mình, theo bản năng nghiêng đầu né tránh bàn tay Đức Duy vươn đến để vuốt tóc cậu.
"Không, tôi bảo Thành An mua bánh mì về." Quang Anh không cảm thấy động tác của mình có gì lạ, vẻ mặt rất tự nhiên, còn ngồi lùi sang bên cạnh, ngửa mặt lên nhìn Đức Duy: "Còn anh?"
"Chưa ăn." Đức Duy thu tay lại, đầu ngón tay khẽ miết mấy cái, mi mắt rủ xuống, phủ lên con người dần trở nên u ám.
Quang Anh uống một hớp: "Vậy đợi lát nữa tôi chia cho anh một cái bánh."
Đức Duy nhẹ nhàng nói: "Được."
Quang Anh mở điện thoại ra, không yên lòng, Đức Duy nghiêm chỉnh trước mắt vẫn chưa trở thành cái tên Đức Duy u ám cố chấp ở cuối truyện, cậu không biết nguyên nhân thúc đẩy Đức Duy trở nên cực đoan như vậy là cái gì?
Là bởi vì nguyên thân muốn rời khỏi anh ta ư?
Nhưng nguyên thân chỉ là muốn ra ngoài chơi một chút thôi... Ngay cả cái này cũng không cho phép ư? Quang Anh len lén nhìn Đức Duy, hình dáng ngũ quan của người thiếu niên rất rõ ràng, ngoại trừ vẻ mặt có hơi lạnh lùng.
Hoàng Đức Duy của hiện tại, vẫn là một người rất tốt.
Nghĩ đến những chuyện Đức Duy đã làm vì mình dạo gần đây, Quang Anh có làm thế nào cũng không thể liên tưởng Đức Duy trước mặt với cái kẻ cố chấp cực đoan có ham muốn khống chế phá trời kia.
Dù sao thì những tình tiết bi thảm ban đầu đều đã tránh khỏi, vậy chuyện bị Đức Duy cầm tù chắc cũng sẽ vậy thôi, Quang Anh cực kì lạc quan mà nghĩ.
Lại nói, Hoàng Đức Duy như bây giờ chẳng phải rất tốt sao?
Đám Thành An trở lại rất mau, bọn nó cũng không ăn ở căng tin, mua một đống đồ ăn trong siêu thị, trực tiếp ôm về trong lều.
Văn Vân Giang ở bên cạnh làm bài tập, cô duỗi lưng một cái, thò tay lấy một gói mì trẻ em một nghìn trong tay Thành An: "Mấy cậu định ở lại trường tự học à?"
Thành An vừa định nói: Đời nào làm thế? Bọn này giống người sẽ ở lại trường tự học à?
Đã thấy Quang Anh của nó gật đầu, còn nói: "Giống như bình thường thôi, chín rưỡi về."
Đặng Thành An: "..."
Võ Phúc Lâm: "..."
Tự dưng cảm thấy đồ ăn vặt không còn ngon nữa nha!
Minh Hiếu kéo ghế ngồi xuống, ngả người ra sau: "Tôi không ở lại đâu, tôi đợi lát nữa rồi về, trong nhà có việc."
Trong nhà hắn không có việc, chẳng qua là hắn không thích ngồi ở trường thôi, nghẹn chết đi được.
"Đức Duy, ông thì sao? Có muốn về cùng với tôi luôn không?" Minh Hiếu nhìn về phía Đức Duy.
Vẻ mặt Đức Duy lạnh nhạt: "Tôi còn bài tập."
Minh Hiếu: "..." Ông nhìn tôi xem có tin không?
Hắn lớn lên cùng với Đức Duy, Đức Duy là người chăm chỉ nhất trong đám bọn họ, trong lúc bọn họ còn đang học thuộc bảng cửu chương thì Đức Duy đã có thể tự mình giải phương trình. Đức Duy trong mắt bọn họ khi đó không khác gì biết phát sáng, dù sao thì cả đám bọn họ vẫn còn đang dừng lại ở giai đoạn ba bảy hai mươi bốn.
Tiếc là hồi đó chưa biết nói vãi chưởng.
Đức Duy không thích kéo dài, rất có ý thức về thời gian, thói quen này thể hiện từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn, làm bài tập chỉ là một trong số đó.
Cho nên khi Đức Duy nói mình còn bài tập chưa làm, Minh Hiếu lập tức biết tên này đang nói dối, cậu ta muốn làm Quang Anh thì có, à nhầm, muốn tạo ra tình yêu.
Thành An còn đang lục lọi ra hai cái bánh mì từ đống đồ ăn vặt, một cái là bánh sâu, một cái là chà bông cay, Quang Anh cầm hai cái bánh, rất là xoắn xuýt trong chốc lát.
Muốn ăn cả hai.
Do dự một lát, cậu đưa chà bông cay cho Đức Duy.
Minh Hiếu trợn to mắt, lập tức nhận phải ánh mắt như dao cắt của Đức Duy, muốn nói lại thôi, ông vừa ăn cơ mà?
Lúc nãy ở trên đài chủ tịch, Chu Đình Huân tự bỏ tiền mua đồ ăn cho mọi người, cũng là bánh mì, còn thêm một hộp sữa, sao giờ Hoàng Đức Duy lại đến chỗ Nguyễn Quang Anh vòi ăn rồi?
Bộ dạng thoải mái yên tâm này, đúng là, quá mất mặt!
Minh Hiếu rất muốn biết, cái người trước đó không lâu ở ngoài hành lang, mặt mày bí xị nói "Tôi không biết" kia, có thật sự là Đức Duy không vậy?
Tôi thấy ông biết rõ là đằng khác.
Loa thông báo tất cả hạng mục ngày hôm nay đã kết thúc, gọi người lên giúp di chuyển thiết bị với bàn ghế trên đài hội nghị, đúng lúc Chu Đình Huân đi ngang qua lều lớp bọn họ.
Ánh mắt gặp nhau.
Trong chốc lát bầu không khí trở nên hết sức khó xử và căng thẳng.
Quang Anh lặng lẽ nhét điện thoại vào trong ngăn bàn, nhìn Chu Đình Huân đi về phía bọn họ.
Chu Đình Huân chắp tay sau lưng nhìn đồ ăn vặt chất đống trên bàn, gật gù: "Ăn ngon quá nhỉ, no chưa?"
Võ Phúc Lâm: "Chưa ạ."
Chu Đình Huân để ngoài tai: "No rồi thì đi hỗ trợ mọi người chuyển đồ đi, nhanh lắm, mấy phút thôi."
Võ Phúc Lâm: "..."
Ông chỉ mặt ba người, theo thứ tự là Thành An, Phúc Lâm và Minh Hiếu.
Thành An dính Quang Anh, thể hiện trên từng phương diện, cho dù là loại chuyện này nó cũng muốn đưa Quang Anh theo: "Chủ nhiệm, cho Quang Anh đi cùng bọn em luôn được không? Cả Hoàng Đức Duy nữa."
Kéo theo Hoàng Đức Duy là vì muốn cùng chết với nhau.
Nguyễn Quang Anh: "..."
Đôi mắt ti hí của Chu Đình Huân dạo qua một lượt trên mặt Quang Anh, ông có ấn tượng với Quang Anh, rất nghe lời, không tệ, hôm nay còn về nhất hạng mục 3000 mét. Ông hơi ngừng lại, quát một tiếng: "Lắm chuyện! Người ta hôm nay vừa chạy xong không được nghỉ ngơi à, còn Hoàng Đức Duy, sao không thấy em so đo hạng nhất với Hoàng Đức Duy đi!"
Chu Đình Huân vừa dứt lời đã nhặt một cành cây dưới đất lên, đợi đến lúc ông đứng thẳng lại, ba đứa kia đã chạy mất dạng, ông lập tức đuổi theo: "Hôm nay tôi không lột da mấy thằng nhãi này không được!"
Thế là trong lều chỉ còn lại Nguyễn Quang Anh và Hoàng Đức Duy, còn có Văn Vân Giang đang làm bài tập.
Vân Giang chẹp miệng hai tiếng, lại đeo tai nghe lên, vừa ngâm nga vừa tiếp tục viết bài.
Quang Anh đỡ cằm, cắn từng miếng bánh mì, nắng chiều chiếu lên mặt cậu, cậu hơi híp mắt lại, dáng vẻ lười biếng.
Người xinh đẹp, đúng là sẽ biết phát sáng.
Bánh mì sâu nhân bơ, lúc cắn vào sẽ thấy vừa xốp vừa thơm, không để ý sẽ rất dễ dính vào mặt hoặc khóe miệng.
Quang Anh lơ đãng như vậy, dính phải là chuyện sớm muộn.
Nhưng cậu lại không bị dính ở trên mặt hay là khóe miệng, mà dính vào đuôi mắt.
Bánh mì được cậu cầm trong tay, nghịch ngợm lắc qua lắc lại, bơ nhẹ nhàng quệt lên, chính cậu cũng không cảm thấy.
Lúc Quang Anh ngước mắt lên, nhìn thấy Đức Duy đang cúi xuống gần mình, cậu lùi ra sau, Đức Duy bèn đưa tay đỡ lấy gáy cậu.
Động tác nhìn thì hững hờ, nhưng Quang Anh gần như không thể động đậy.
Cổ họng cậu lạnh lẽo, động tác này, giống hệt với động tác mà Đức Duy ở trong mơ làm với nguyên thân.
Hàng mi cậu khẽ run, nhìn vào mắt Đức Duy, có nghi hoặc, cũng có căng thẳng, và cả bối rối.
May là, không có sợ hãi và chán ghét.
Hoàng Đức Duy không muốn thấy Nguyễn Quang Anh sợ mình.
Chán ghét càng thêm không thể.
Anh giơ tay, chạm vào đuôi mắt Quang Anh, đầu ngón tay lành lạnh khiến mi mắt Quang Anh xuất hiện phản ứng sinh lý, khẽ nhấp nháy. Khi anh thu tay về, đầu ngón tay lại như lơ đãng vuốt một cái bên tai cậu, mang theo một hồi run rẩy.
Quang Anh thấy bơ trên đầu ngón tay anh, ánh mắt không khỏi ngượng ngùng đối diện với cái nhìn của Đức Duy, giơ tay lau một chút: "Sao anh không nói cho tôi biết?"
Đức Duy vân vê chút bơ ấy, nó tan trên đầu ngón tay, cảm giác cực kì giống với làn da mềm mại yếu ớt nơi đuôi mắt Quang Anh. Anh nhìn Quang Anh, rũ hàng mi, khẽ nói: "Tôi muốn giúp em."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip