78. Đã lâu không thân thiết rồi
Minh Hiếu: "..."
Minh Hiếu theo bản năng nhìn về phía Đức Duy, Đức Duy ung dung nhấc mắt lên nhìn hắn một cái, không nói gì. Nhưng Minh Hiếu biết anh quá rõ, hắn hiểu cái ánh mắt này của Đức Duy có nghĩa là gì.
Người yêu tôi nói đúng.
"..."
Ở trước mặt người ngoài, Đức Duy còn khiêm tốn một chút, vì anh để ý đến cảm nhận của Quang Anh, nên mối quan hệ giữa hai người họ không khác trước là bao. Nhưng khi ở trước mặt Minh Hiếu với Thành An, đều là người một nhà cả, Đức Duy hoàn toàn không biết hai chữ khiêm tốn viết như thế nào.
Minh Hiếu nhìn về phía Thành An: "Em giúp tôi làm bài tập nhé?"
Thành tích của Thành An tốt hơn Minh Hiếu, mặc dù Minh Hiếu dựa vào thực lực của mình để đi du học, nhưng ở nước ngoài không có sự giám sát của Đức Duy nên chữ thầy đã trả hết cho thầy, kì thi tháng vừa rồi hắn cực kì thê thảm. Lại thêm việc nhà Đức Duy ở ngay bên cạnh, mỗi lần người trong nhà hắn gặp Đức Duy là đều sẽ về đánh Minh Hiếu một trận.
Chẳng qua là Minh Hiếu đã quen rồi.
Đức Duy không chỉ là con nhà người ta trong suy nghĩ của người nhà Minh Hiếu, mà anh còn là ác mộng của rất nhiều người khác trong khối.
Ánh mắt Minh Hiếu nhìn Quang Anh bỗng trở thành thương hại, chắc áp lực của Quang Anh lớn lắm, không biết sao tự dưng lại liều mạng giành vị trí số một làm gì, giờ muốn giữ vững thứ hạng nhọc nhằn biết bao.
Suy nghĩ của hắn chạy quanh một vòng, Thành An đã không chút do dự từ chối đề nghị của Minh Hiếu: "Tự anh làm đi, tôi còn chẳng buồn làm, có đến một nửa bài tập của tôi là Phúc Lâm làm hộ."
Quang Anh đang ngủ, nghe thấy lời này của Thành An thì chậm rãi mở mắt: "Võ Phúc Lâm làm hộ ông?"
Thành An: "..." Lỡ mồm.
Hiện giờ đống bài tập của Thành An với Phúc Lâm có một nửa là Quang Anh ra, cậu hiểu rõ hai người này hơn là giáo viên. Thành tích của Phúc Lâm kém hơn Thành An một chút, nên độ khó bài tập của hai người cũng không chênh nhau lắm. Thành An phải tự làm, nhưng Phúc Lâm thì muốn khiêu chiến độ khó cao hơn một chút, thế là mỗi lần Thành An đều sẽ "chia cho nó một nửa". Đó là bí mật nhỏ giữa hai người Thành An với Phúc Lâm mà Quang Anh không biết.
Quang Anh xoay mặt về phía đối diện cửa sổ, để lại cho Thành An cái gáy: "Hình như AKE mới ra một mẫu giày colab, phải xếp hàng."
Thành An lập tức hiểu ý: "Tôi mua cho."
Hèn vô cùng.
Dù sao thì cũng có thể dùng tiền để thuê người xếp hàng.
Quang Anh đang đưa lưng về phía Thành An mỉm cười. Hiện tại cậu vốn không để ý chuyện giày dép lắm, nhưng trước kia rất thích mấy nhãn hiệu này, LOGO in vừa to vừa chói, rêu rao mà phô trương.
Chủ yếu là chọc Thành An thôi, dù sao thì nó cũng sẽ không xếp hàng đi mua thật.
Quang Anh lấy từ trong bàn ra mấy tờ giấy A4, vừa ngáp vừa chậm rãi tô tô viết viết. Đức Duy ngó sang một cái, trên tờ giấy là các đề bài.
Chắc là đề cho Phúc Lâm và Thành An.
Bạn nhỏ bị hai người kia lừa gạt, chắc chắn sẽ ra đề khó hơn trước. Đức Duy xem đề bài thứ nhất Quang Anh đã viết xong, trong đó xuất hiện hai kí hiệu mà chương trình lớp 11 chưa được học.
Thành An và Minh Hiếu đang trò chuyện, không để ý Quang Anh đang viết gì, nó còn tưởng là Quang Anh đang bò ra bàn ngủ gật.
Đức Duy đưa bài tập đã làm xong cho Quang Anh, thấp giọng nói: "Có chuyện này anh muốn nói với em."
Quang Anh nâng mắt lên, uể oải: "Chuyện gì?"
Trong mắt nhóc con có một màn hơi nước khi vừa tỉnh ngủ, Đức Duy không khỏi hạ thấp giọng hơn nữa, để cho chỉ mình anh với Quang Anh nghe thấy.
"Ngày mai là sinh nhật của Hoàng An Nhiên." Đức Duy nói.
Quang Anh: "..."
"Tiểu Lục biết không?" Quang Anh hơi ngồi thẳng người dậy, tay chống cằm, tạo thành tiếng sột soạt.
Đức Duy mặt không đổi sắc viết tên mình lên tờ đề, thản nhiên nói: "Chiều tan học về con bé sẽ biết."
"..."
Quang Anh ngây người một lát, lập tức không biết nên phản ứng như thế nào với Đức Duy, thật sự không biết. Đức Duy thản nhiên như không, rất tự nhiên nói mai là sinh nhật của Tiểu Lục.
Sinh nhật của Tiểu Lục là giữa hè cơ mà, Đức Duy cũng biết là Quang Anh biết.
Nhưng anh vẫn nói vậy.
Còn ám chỉ mời cậu đến.
Đúng là lòng người, rõ đến mức ai cũng biết.
Quang Anh lại nhắm mắt, cậu không thèm để ý đến Đức Duy nữa.
Đức Duy rất am hiểu được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, đặc biệt là được một tấc của Quang Anh anh sẽ muốn tiến thêm một thước của cậu.
Vẻ hết cách của bé con lộ rõ trên mặt, Đức Duy rũ mắt, che đi con ngươi u tối: "Đến nhà anh đi."
Đức Duy gọn gàng dứt khoát nói.
Hai tuần nay, mỗi ngày Nguyễn Đại Trí đều bền lòng vững dạ đúng từng giây canh giữ ở cổng trường, Đức Duy có muốn tranh thủ chút thời gian sau khi tan học để thân mật với Quang Anh cũng không được. Điện thoại của Nguyễn Đại Trí còn đúng giờ hơn cả chuông tan học, Quang Anh luôn phải nói chuyện điện thoại với Nguyễn Đại Trí cho đến khi lên xe.
Mà giờ tự học cũng gần như bị Lý Thư Nhã chiếm đóng. Đối với nhà trường, với Lý Thư Nhã, với cả Quang Anh và Đức Duy thì chuyện thi học sinh giỏi sắp tới rất quan trọng, thế nên ở dưới mí mắt Lý Thư Nhã, cái gì cũng không thể làm.
Quang Anh không buồn mở mắt, chầm chậm nói: "Ba em không cho."
Lý do này rất yếu ớt, nhưng không thể phủ nhận, nó hiện đang là trở ngại lớn nhất giữa hai người.
"Ba em không cho" à?
Đức Duy đặt bút xuống, tiến tới, Quang Anh cảm giác Đức Duy lại gần mình, bèn chậm rãi mở mắt.
"Vậy sau khi hết giờ tự học buổi tối, em đợi anh đi." Đức Duy khẽ nói.
Quang Anh định hé miệng nói gì đó, Đức Duy đã giơ tay dùng ngón cái khẽ vuốt khóe môi cậu, khiến cậu không dám há miệng. Cậu có linh cảm là một khi mở miệng ra, ngón tay đang bồi hồi nơi khóe miệng sẽ lập tức chui vào trong.
Mắt của Đức Duy, đã sậm màu như mực đổ.
Quang Anh do dự một lát, mi mắt run run, gần như không thể nghe thấy "Ừ" một tiếng.
Khóe miệng Đức Duy khẽ cười: "Thật là ngoan."
-
Vừa bắt đầu tiết tự học buổi tối, trong lớp hò hét ầm ĩ, Quang Anh trốn dưới mặt bàn chơi điện thoại. Đang cúi đầu thì nghe thấy tiếng kéo ghế ở bên cạnh, cậu bớt chút thời giờ giương mắt nhìn: "Anh quay lại rồi à?"
Rất tự nhiên.
Trong tay Đức Duy còn có một lọ sữa chua, anh đặt lên mặt bàn Quang Anh: "Lúc quay lại được người ta tặng.
Quang Anh cầm sữa chua, quay một vòng quan sát, chai sữa chua màu hồng vị hoa quả, là vị vừa mới ra, khẩu hiệu quảng cáo chính là --- yêu người thì nên nói cho người biết.
"Đức Duy." Quang Anh gọi một tiếng.
"Sao?"
Quang Anh nheo mắt lại: "Thật ra anh rất được yêu thích."
Lát nữa phải nộp bài tập, năm tờ đề Đức Duy mới chỉ làm xong một, anh vừa lật tờ đề vừa nói: "Quang Anh còn được yêu mến hơn anh."
Đây là sự thật.
Đức Duy được yêu thích chỉ là biểu hiện bên ngoài thôi, vì anh cho người khác cảm giác rất xa cách, nên không ai biết được bản chất của anh là như thế nào. Còn Quang Anh thì luôn rất chân thực, cho dù nhà cậu giàu có, cho dù cậu là hạng nhất của khối, nhưng không ai cảm thấy cậu là người cao đến mức không thể với tới.
Xét về nhân duyên, đúng thật là hiện tại Quang Anh được yêu mến hơn Đức Duy nhiều.
Nhưng nếu như là chọn người yêu, phần lớn mọi người đều muốn chọn Đức Duy hơn, đại khái là vì Quang Anh trông vẫn còn rất trẻ con.
Không thích hợp để làm người yêu.
Mà ai lại muốn có người yêu còn đẹp hơn cả mình chứ?
Quang Anh vặn nắp bình, ngửa đầu uống một ngụm, vị dâu tây chua chua ngọt ngọt, vào miệng vẫn còn lạnh. Quang Anh uống xong, thở dài: "Em như thế có tính là người xấu không nhỉ?"
Đức Duy nhìn cậu một cái: "Là anh mới đúng."
Lúc Đức Duy gặp mấy cô bé đàn em lớp mười xấu hổ ngượng ngùng ríu rít đùn đẩy nhau đi tới là anh đã biết chuyện gì rồi. Từ trước đến nay câu từ chối chuẩn mực của anh luôn là:
"Xin lỗi, hiện giờ tôi không có ý định yêu đương".
"Xin lỗi, tôi không thích người nhỏ hơn tôi."
"Tôi không thích người lớn hơn tôi."
Mặc dù đều là mấy lí do tìm đại trong chốc lát, nhưng ý tứ từ chối đã rất rõ ràng, người thông minh sẽ không tiếp tục để mình bối rối. Huống hồ, chính bản thân cũng đã biết chuyện thổ lộ với Đức Duy sẽ rất khó khăn rồi, hiện giờ Đức Duy đã thích người khác, trong trường có ai mà không biết, muốn để Đức Duy thay đổi tâm tư thì cũng phải xem mình có vốn liếng gì so được với Quang Anh không.
Cô bé đàn em rất đơn thuần, đôi mắt rất xinh đẹp.
Lần từ chối này Đức Duy không dùng lý do như lần trước, coi như là đã công khai thừa nhận.
"Xin lỗi, tôi đã thích người khác rồi."
Thật ra, chỉ cần Đức Duy không làm rõ, thì những cái được gọi là "tin tức chuẩn xác" "bạn tôi tận mắt chứng kiến" trên diễn đàn kia đều chỉ là suy đoán bịa đặt, dù sao thì, hình như Đức Duy chưa từng thừa nhận với ai.
Anh đã thích người khác rồi.
Đôi mắt nữ sinh ngậm đầy nước mắt, vẫn cứ kín đáo đưa lọ sữa chua cho Đức Duy, rồi khóc chạy đi.
Cô đến đây vẫn còn ôm chút xíu hi vọng, nhưng có thế nào cô cũng không ngờ được là Đức Duy sẽ từ chối dứt khoát như vậy, chẳng thà anh nói hiện giờ anh không muốn yêu đương.
Biết người mình mến đã thích người khác, rõ ràng càng khiến người ta tuyệt vọng và đau khổ hơn.
Quang Anh mặt không thay đổi nghe Đức Duy nói, chậm rãi liếʍ sạch sữa chua dính ở khóe miệng, khóe mắt không tập trung lướt qua Đức Duy: "Ờ."
Ánh mắt Đức Duy dừng lại hồi lâu ở khóe môi Quang Anh, sau đó chậm rãi dịch chuyển, rơi xuống ngón trỏ không cẩn thận dính phải sữa chua của cậu, giọng nói rất nhẹ: "Em ăn dấm."
Là câu khẳng định, không phải câu nghi vấn.
Nét mặt Quang Anh thoáng mất tự nhiên, cậu mò tìm cái nắp định đậy lại, con ngươi lấp lóe sự chột dạ, hỏi lại: "Ăn dấm của ai?"
Thực ra hiện giờ Quang Anh cũng không biết mình đang nói cái gì, trước đó cậu ờ cũng là vô thức, phản ứng theo bản năng thôi, lấy lại tinh thần rồi, Quang Anh cảm thấy hình như biểu hiện của mình quá rõ ràng.
Vừa hay cho Đức Duy cơ hội trèo lên trên.
Đức Duy đặt bút xuống, chống cằm, mỉm cười: "Ăn của anh."
Ăn của anh...
Đức Duy chỉ nói ba chữ như vậy, không nhiều hơn một chữ, nhưng giọng của đối phương rất trầm, ngữ điệu lại chậm rãi, dường như đang cố gắng ám chỉ điều gì đó. Quang Anh ngây người trong chốc lát mới kịp phản ứng, bỗng lùi về sau, kéo dài khoảng cách với Đức Duy, lắp ba lắp bắp lên án: "Anh nói cái gì vậy hả?"
Trên đầu là ánh đèn, vành tai của nhóc con kia chậm rãi đỏ lên, Đức Duy rũ mắt, dáng vẻ Quang Anh xấu hổ thật sự, cực kì xinh đẹp.
Cái nắp không được cầm chắc, theo động tác của Quang Anh mà rơi xuống đất.
Quang Anh nhẹ nhàng thở ra, cho rằng đã tìm thấy cơ hội thoát ra khỏi cái bầu không khí đòi mạng này, cậu nhanh chóng ngồi xuống, một tay để trên mặt bàn: "Rơi mất cái nắp rồi, để em nhặt."
"Ừ." Đức Duy thấp giọng nói.
Nắp chai lăn đến dưới chân ghế của Lâm Vũ Chi, Quang Anh phải ngồi xổm xuống, một tay bám lấy mép bàn mình, đầu ngón tay ửng hồng, sữa chua bị dính trên tay còn chưa kịp lau.
Ánh mắt Đức Duy rơi trên đó.
Quang Anh chật vật với lấy cái nắp chai trên mặt đất, cùng lúc đó, cậu cảm nhận được đầu ngón trỏ của mình bị cái gì đó ấm áp ngậm vào, còn khẽ bị mυ'ŧ vào một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip