93. Thèm muốn mỗi Quang Anh

Anh Khoa im lặng nở nụ cười với Đức Duy, không hề mang tính công kích, bình thản mà ôn hòa.

Đức Duy hơi híp mắt, rồi nhìn Quang Anh đã đi tới trước mặt mình, ánh mắt anh rơi trên phần cổ áo sơ mi để mở hai chiếc cúc, rũ mắt đưa tay giúp cậu cài lại.

Anh Khoa rất có ấn tượng với Đức Duy.

Tiếng tăm nhà họ Hoàng vang xa, không chỉ vì Hoàng Thanh Phong miệng nam mô, bụng một bồ dao găm, trở mặt cái là không quen biết, mà còn vì nhà họ Hoàng đã cho ra đời một Hoàng Đức Duy còn giỏi hơn cả cha mình.

Lúc đầu mọi người còn không biết có một vài hợp đồng được Đức Duy xử lý, chỉ cảm thấy thủ đoạn của Hoàng Thanh Phong đôi khi quá tàn nhẫn âm hiểm. Về sau vô tình biết được, tài liệu hàng ngày của công ty có một phần là do cậu chủ nhà họ Hoàng, Hoàng Đức Duy giải quyết, lập tức thấy vừa chua xót vừa khϊếp sợ. Người ta mười bảy mười tám tuổi đã có thể gánh nửa bầu trời, bọn họ mười bảy mười tám tuổi vì xin ba mẹ 200 không được bèn ầm ĩ đến bỏ nhà mà đi.

Hồi trước, khi Anh Khoa vẫn chưa bỏ nick ig cũ, mỗi lần Quang Anh đăng bài lên tường nhà y đều sẽ xem. Không lâu sau khi Quang Anh lên cấp ba, trên tường nhà Quang Anh bắt đầu thường xuyên xuất hiện mấy thứ tình yêu đôi lứa nhớ nhớ thương thương, Anh Khoa chỉ coi là Quang Anh đến tuổi dậy thì nên nảy sinh xúc động. Cho đến khi y nhìn thấy, trên tường nhà của Quang Anh xuất hiện bức ảnh của một người con trai.

Vừa nhìn đã biết là ảnh chụp trộm.

Nhưng cho dù là chụp trộm, cũng không ngăn được tác động của nhan sắc người trong hình với người bên kia màn hình điện thoại.

Lúc đầu Anh Khoa cảm thấy người này trông quen quen, nhìn lâu thì nhận và nhớ ra là Đức Duy.

Y đã gặp anh, mặc dù chỉ là một lần đi theo ông ba gặp phải, nhưng kiểu người như Đức Duy, chỉ gặp một lần cũng đã đủ để khắc sâu vào lòng.

Anh Khoa không ngờ người Quang Anh thích lại là Đức Duy, bọn họ không phù hợp với nhau. Dù Anh Khoa có đứng về phía Quang Anh thì y cũng cảm thấy, Quang Anh có hơi không xứng với Đức Duy, nếu nói tình cảm mãnh liệt cũng coi như là một lợi thế, thì có lẽ còn có thể.

Sau này, Anh Khoa không dùng nick ig kia nữa, cũng không biết liệu Quang Anh có còn thích Đức Duy nữa không, nhưng y đoán là không. Y vẫn khá hiểu Quang Anh, số người cậu từng thích có thể chất đầy một cái xe tải, Đức Duy lại ưu tú như vậy, Anh Khoa không cho rằng anh ta có thể khiến cho Quang Anh ngoan ngoãn.

Y rất yên tâm.

Kết quả là hiện tại...

Quang Anh nói hẹn gặp lại với Nguyễn Đại Trí, Nguyễn Đại Trí hầm hè đưa cậu và Đức Duy ra cổng. Anh Khoa đứng ở trên lầu quan sát, nhìn chú Nguyễn trong miệng trên mặt đều viết mấy chữ "Tôi ghét Hoàng Đức Duy", lại kỳ quái và bất đắc dĩ rút từ trong ví ra một bao lì xì dày, thô lỗ ném vào người Đức Duy.

"Mau cút đi!"

Quang Anh: "..." Lại còn chuẩn bị cả lì xì nữa?

"Con có không?"

Nguyễn Đại Trí nhìn Quang Anh, tức giận nói: "Đi đòi ba nó ấy."

Quang Anh: "..."

Đức Duy không hề để ý đến sự ghét bỏ của Nguyễn Đại Trí, ở trước mặt ông, anh hoàn toàn không có vẻ gì là cao quý lạnh lùng, anh tiếp lời Nguyễn Đại Trí: "Ông ấy sẽ cho."

Nguyễn Đại Trí lại gây sự, trợn mắt lên: "Anh nghĩ là nhà này thèm muốn tiền của nhà anh đúng không?"

Đức Duy không hề mất kiên nhẫn, giọng điệu rất ôn hòa: "Là cháu thèm muốn người nhà họ Nguyễn."

Là tôi thèm muốn Nguyễn Quang Anh.

Nguyễn Đại Trí: "..."

"Đi đi, đi đi đi, mau đi đi, tôi nghẹn sắp chết rồi." Nguyễn Đại Trí xua tay, đuổi Đức Duy và ngay sau đó là Quang Anh ra khỏi cửa. Phòng khách lập tức trở nên yên tĩnh, Anh Khoa đứng ở trên lầu, vậy mà lại trông thấy từ người đàn ông trung niên thường ngày cẩu thả phong độ hiên ngang kia một chút cảm giác, hiu quạnh?

Cũng phải thôi, Quang Anh chính là đôi mắt của Nguyễn Đại Trí, lúc này lại bị Đức Duy bắt cóc, trong lòng ông khó chịu biết mấy.

Từ ô kính trong vắt của khung cửa sổ chạm sàn trong phòng khách, có thể thấy được hình ảnh hai cậu con trai một trước một sau lên xe. Rõ ràng đều mặc tây trang màu đen, nhưng hai người lại tạo thành hai loại phong cách khác nhau.

Quang Anh vẫn là một thiếu niên mới vào đời, sự hăng hái nhiệt tình của cậu khiến người ta không nhịn được phải liếc nhìn. Mà Đức Duy lại như cây gỗ chìm dưới đáy nước, ôn hòa thận trọng, nhưng lại lạnh đến mức không ai dám đưa tay đυ.ng vào, chỉ cần nhìn một chút thôi đã có thể cảm nhận được ý lạnh thấu xương đó.

Nhưng anh phối hợp với Quang Anh lại cùng bổ sung cho nhau.

Anh Khoa nhìn thấy, khi Đức Duy nhìn Quang Anh, ánh mắt mặc dù dịu dàng bình thản, nhưng là một người cũng thích Quang Anh, đồng thời y cũng cảm nhận được, tình yêu và ham muốn chiếm hữu vá trời lấp bể của Đức Duy dành cho cậu.

Anh Khoa đã nghĩ rất nhiều chuyện, cũng tưởng tượng ra đủ loại trường hợp, Quang Anh không xứng với Đức Duy ưu tú, Đức Duy chướng mắt với Quang Anh ngu ngốc còn xuất thân từ nhà giàu mới nổi, nhưng điều duy nhất Anh Khoa không nghĩ đến là, Quang Anh trở nên ưu tú và Đức Duy khom lưng cúi đầu.

Cho nên khi Quang Anh và Đức Duy ở bên nhau, không ai có thể chen vào.

Y tự giễu cợt bản thân. Nguyễn Đại Trí ở dưới lầu đã điều chỉnh xong tâm trạng, vẫy tay với Anh Khoa: "Anh Khoa, mau xuống đây, đi với chú Cố nào, mặc kệ cái thằng bất hiếu kia đi."

Miệng thì mắng thằng bất hiếu, nhưng trên thực tế lại ước gì có thể lập tức theo sau, đặt Quang Anh ở dưới mí mắt mình.

"Vâng." Anh Khoa trả lời.

-

Đúng bảy giờ tối, tiệc rượu bắt đầu.

Đêm đầu đông gió rét lạ thường, trong hội trường lại bật điều hòa nhiệt độ cao, nhân viên phục vụ nâng mâm đẩy xe đi lại giữa đám người âu phục giày da váy áo tinh xảo.

Đỗ Lệ Bình khoe bờ vai nõn nà, tay cầm một chén rượu đỏ, chào hỏi vài câu với từng người đến nói chuyện, đều là những người có qua lại trên phương diện kinh doanh.

Trong lúc lánh người để nghỉ ngơi chốc lát, Đỗ Lệ Bình nhìn quanh sảnh lớn mấy vòng mới thấy Quang Anh. Con trai bà đang vùi mình trong một cái sô pha tròn, không ngồi đàng hoàng, miệng còn ngậm một bình sữa chua. Đức Duy tựa ở thành ghế sô pha, tay cầm một cái mâm trái cây nhỏ.

Thỉnh thoảng lại đút cho Quang Anh ăn một miếng, bản thân anh lại không ăn, bận bịu hầu hạ Quang Anh.

Đây là lần đầu tiên Đỗ Lệ Bình chứng kiến lúc hai người ở bên nhau. Lúc đầu bà còn cho rằng, hai đứa này hẹn hò thì có lẽ con trai mình sẽ lép vế hơn, Đức Duy lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, yêu đương cũng không phải chuyện gì to đến nỗi trời long đất lở, bà cũng không trông mong đối phương có thể vì con mình mà trở nên nhiệt tình như lửa.

Nhưng giờ xem ra, Quang Anh bị Đức Duy chiều đến nỗi không còn giới hạn.

Đỗ Lệ Bình không cho rằng như vậy là tốt.

Con trai thì không thể nuông chiều như vậy được.

Nhất là Quang Anh.

Điển hình của loại ba ngày không đánh leo lên nóc nhà lật ngói.

Bà đang chuẩn bị qua đó thì lại có người tiến đến, Đỗ Lệ Bình thành thạo điêu luyện đối phó, đối phương thấy bà vẫn luôn nhìn sang hướng khác, bèn lần theo ánh mắt nhìn sang.

"Giám đốc Đỗ, kia là con trai chị à?"

Đỗ Lệ Bình nhẹ nhàng gật đầu: "Đây hẳn là lần đầu tiên chị gặp thằng bé."

"Vâng, tôi không ngờ con trai chị và giám đốc Nguyễn lại xinh đẹp như vậy đấy, sao trước đó chị lại che giấu không dẫn thằng bé đến vậy. Cháu nó đang học cấp ba à?" Ở bất cứ trường hợp nào, mấy người phụ nữ có con mà tập trung lại một chỗ, dù có lấy chuyện gì để bắt đầu thì cuối cùng cũng sẽ kéo tới trên con nhà mình.

"Cháu nó đang học lớp mười một, trường cấp ba Kim Dương."

"Ồ con trai tôi cũng vậy, con trai chị lớp nào vậy?"

"Lớp ba." Mặc dù bình thường bề bộn nhiều việc, Đỗ Lệ Bình vẫn nhớ rõ chuyện liên quan đến Quang Anh, gần như không có sai sót.

"Con trai tôi ở lớp sáu cơ. Con trai giám đốc Nguyễn tên là gì thế, lát nữa có thể cho hai đứa cùng làm quen luôn."

Giọng Đỗ Lệ Bình vẫn rất mềm mại: "Nguyễn Quang Anh, con trai giám đốc Lưu thì sao?"

"Lưu Tuấn." Người phụ nữ rất sẵn lòng để con trai mình được độc đinh nhà họ Nguyễn biết đến, bàn tính trong lòng bà ta đánh lạch cạch, lại cảm thấy cái tên Quang Anh này nghe quen quen, nghĩ nửa ngày, nét mặt của bà ta dần biến thành không thể tin nổi: "Con của chị tên là Nguyễn Quang Anh?"

Đỗ Lệ Bình còn chưa kịp trả lời, Lưu Mẫn đã che miệng sợ hãi kêu lên: "Trời ạ, Quang Anh, lần trước thi tháng thằng bé đứng nhất đúng không? Con tôi về nhà còn lầm bầm mấy ngày, kêu là bảng xếp hạng bỗng xuất hiện một con ngựa đen, còn vượt qua cả con trai của Hoàng Thanh Phong. Tôi còn nghĩ mãi không biết là con nhà ai, chưa nghe thấy tên bao giờ, không ngờ lại là con của giám đốc Đỗ."

Trên mặt Lưu Mẫn vốn là nụ cười xã giao, hiện giờ lại biến thành thật lòng thật dạ.

Trong lòng bà ta nghĩ, Đỗ Lệ Bình và Nguyễn Đại Trí bình tĩnh thật đấy, con trai lợi hại như vậy mà không hó hé một tiếng nào. Nếu mà là con trai bà ta, bà ta sẽ bày cỗ bày rượu ăn mừng ba ngày ba đêm luôn.

Lưu Mẫn sốt ruột muốn kể lại tin này cho đám bạn của mình, bà ta không buồn bận tâm đến làn váy dưới chân bị đạp lên bao lần, nhưng mỗi lần vừa mở miệng, đối phương lại tỏ vẽ đã biết rồi, mau lại đây buôn đi.

Bàn tán một hồi mới biết, Nguyễn Đại Trí vừa ra trận không đến hai mươi phút đã khoe Quang Anh lên tận trời. Lưu Mẫn nhìn về phía Nguyễn Đại Trí, ông đang bị mấy tổng giám đốc vây quanh, mặt mày rạng rỡ, mấy người đàn ông trung niên thỉnh thoảng sẽ dùng ánh mắt hiền từ nhìn về phía cậu bé đang ngồi cách đó không xa.

"..." Bà ta sai rồi, Nguyễn Đại Trí bình tĩnh con khỉ ấy, lão ta chỉ là muốn chọn một thời điểm tốt để tạo thanh thế lớn nhất cho Quang Anh thôi.

Quang Anh đã cảm nhận được rất nhiều người thỉnh thoảng lại quan sát mình, thậm chí còn có người mượn cớ tình cờ đi qua, tới mời rượu, đèn chỗ này thật sáng vân vân, để có thể đứng gần xem con trai của Nguyễn Đại Trí có bộ dáng như thế nào.

Quang Anh biết nguyên nhân khiến mấy người này tò mò như vậy, việc cậu là con trai của Đỗ Lệ Bình và Nguyễn Đại Trí là lí do lớn nhất. Từ lúc bọn họ vừa tiến đến cho đến khi bị vây quanh bởi những lời chào hỏi không ngớt, cậu cũng có thể biết được, bọn họ đang tò mò về đứa con trai duy nhất của nhà họ Nguyễn.

Giả sử Quang Anh chỉ là một học sinh bình thường, có một gia đình bình thường, thì dù cậu có thi đỗ đại học A bọn họ cũng sẽ không bận tâm.

Quang Anh vùi người vào trong ghế sô pha, rũ mắt, lười không muốn nhìn người bên cạnh.

Đức Duy khẽ xoa đầu cậu, giương mắt thì thấy Hoàng Thanh Phong đứng cách đó không xa đang cười với mình, Đức Duy dừng một chút, hơi cúi người xuống thì thầm bên tai Quang Anh: "Anh qua bên đó một chút, em ở lại đây nhé."

Quang Anh gật đầu, con mắt lại rơi trên cái khay của một nhân viên phục vụ.

Đức Duy liếc nhìn, thấy trên cái khay là rượu vừa được rót ra, bèn nói: "Không được phép uống rượu."

Quang Anh xua tay: "Biết rồi biết rồi."

Con ngươi sắp dán cả vào ly rượu.

Đức Duy: "..."

Đại khái là cậu bé này có dáng vẻ ngoan ngoãn, vừa nhìn đã thấy khá là gần gũi, Đức Duy bọn họ đều đã biết, thấy hai người đi cùng với nhau thì đều cho rằng quan hệ của bọn họ rất tốt, những người muốn lôi kéo làm quen lại càng không thể chờ đợi. Đứa con trai nhà họ Nguyễn này quá có triển vọng, thậm chí còn giữ được cả quan hệ với con trai nhà họ Hạ, có ai mà không biết, đứa bé nhà họ Hoàng kia là người khó lấy lòng nhất.

Nhưng bọn họ đều đã già rồi, không thể đến lôi kéo làm quen với một đứa nhóc được, tất cả đều nhao nhao sai con nhà mình đi.

Ban đầu mấy người kia cũng không quá muốn đi, bọn họ ở nhà đều được cung phụng như vậy, giờ bảo bọn họ đi lấy lòng người khác, lập tức cảm thấy khó ở vô cùng.

Nhưng sau khi họ thấy rõ gương mặt của cậu bé đang vùi trong ghế sô pha, từng tên lại như bị tiêm máu gà.

Lợi ích gia tộc rồi triển vọng người thừa kế gì gì đó lập tức quên sạch, bọn họ chỉ cảm thấy, cậu con trai này thật con mẹ nó xinh đẹp.

Quang Anh thích uống rượu, cũng biết chừng mực, trước kia thì không biết, giờ thì biết rồi.

Nhưng cũng không tránh được hết người này đến người kia chúc rượu, còn là cạn ly, Quang Anh cũng biết mình uống không ít.

Cậu híp mắt nhìn quanh sảnh, phần lớn là áo quần lộng lẫy, gần như khiến người ta hoa cả mắt. Quang Anh bóp huyệt thái dương, không thấy Nguyễn Đại Trí cũng không thấy Đỗ Lệ Bình, cả Đức Duy cũng không biết đã đi đâu.

Quang Anh trông có vẻ thân thiện gần gũi, nhưng thật ra không khác Đức Duy cho lắm, khiến người tới đều có chút không dám chắc.

Cùng tuổi với nhau mà sao đối phương lại cho người khác cảm giác nhìn không thấu như vậy?

Quang Anh đối phó với mấy người, đều khoảng mười mấy hai mươi tuổi, không bao giờ nói chuyện danh thϊếp, móc điện thoại ra, quét mã kết bạn.

Quang Anh không biết mình đã kết thêm bao nhiêu người bạn, về sau nhiều người quá, cậu trực tiếp vứt mã hai chiều cho một người trong số đó, để bọn họ tự quét, cậu chỉ cần bấm đồng ý thôi.

Cuối cùng Anh Khoa cũng có thời gian rảnh, tới tìm Quang Anh thì nhìn thấy nhóc con kia gần như là nằm trên ghế sô pha, ly rượu kẹp giữa ngón tay nghiêng nghiêng chực đổ, lung la lung lay, cảm giác một giây sau sẽ rơi xuống mặt đất.

Ly pha lê trong suốt phản chiếu ngón tay xanh nhạt, phối với da hươu nhân tạo màu đỏ sậm, chỉ vẻn vẻn một bộ phận đó thôi đã đủ để không ít người phải liếc nhìn.

Anh Khoa nhíu mày, đi qua đỡ Quang Anh dậy, ngồi xổm ở trước mặt cậu. Y lấy đi chén rượu trong tay Quang Anh, hỏi cậu: "Hoàng Đức Duy đâu rồi?"

Phản ứng của Quang Anh chậm nửa nhịp, cậu nâng con ngươi lên, chậm chạp nói: "Có trời mới biết."

Anh Khoa: "..." Cũng may, chưa say.

Nguyễn Đại Trí và Đỗ Lệ Bình có thể yên tâm để Quang Anh ở chỗ này chính là vì có Đức Duy ở bên. Mặc dù Nguyễn Đại Trí không thích thằng nhãi Đức Duy giành con trai với ông, nhưng ông cũng biết chắc chắn Đức Duy sẽ bảo vệ con trai mình. Huống hồ, người làm cha làm mẹ cũng có chuyện cần xử lý, không thể lúc nào cũng canh giữ bên cạnh Quang Anh được.

Mà Đức Duy thì hoàn toàn không ngờ được rằng Nguyễn Đại Trí sẽ mang đến cho Quang Anh nhiều người như vậy.

Anh là người nhà họ Hoàng, cũng là người thừa kế chính thức của gia tộc, có biết bao người muốn làm quen lấy lòng anh, cho dù anh vẫn là học sinh cấp ba, nhưng những người đó chẳng bao giờ ngại tuổi của anh, cái này thì liên quan gì đến tuổi tác.

Hoàng Thanh Phong thấy vẻ mặt Đức Duy càng lúc càng lạnh, bèn vỗ vai anh, bất đắc dĩ nói: "Thôi để tôi."

Gã thật không ngờ nhà họ Hoàng lại có thể sinh ra một người si tình như Đức Duy, cũng không ngờ rằng đứa con trai bạc tình bạc nghĩa này của mình lại thích một người đến như vậy.

Người có thể tác động đến cảm xúc của Đức Duy, quá ít.

Khi Đức Duy trở lại chỗ Quang Anh ngồi, trước cậu thiếu niên đã có một bóng người khá quen đang ngồi xổm, người kia đang cười nhẹ nhàng nói với cậu gì đó. Đức Duy nhìn sườn mặt của Quang Anh, khóe mắt đỏ bừng, biết ngay là uống rượu.

Dường như là cảm ứng được có người nhìn mình, Quang Anh đang nói được một nửa với Anh Khoa bỗng ngừng lại, ánh mắt mơ màng, mãi mới nhìn ra được Đức Duy ở trong đám người, lập tức nở nụ cười rạng rỡ.

Anh Khoa hơi sửng sốt, sau đó chậm rãi đứng dậy, lùi về sau mấy bước, nhìn về phía Đức Duy, khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.

Đức Duy đi đến bên cạnh, hỏi cậu: "Không phải anh dặn em không được uống rượu rồi à?"

Quang Anh chưa say, sự xuất hiện của Đức Duy khiến cậu cảm thấy an tâm hơn nhiều, bèn phàn nàn: "Tại lão Nguyễn hết đấy, ông ấy chạy khắp nơi khoe em thế này thế kia..."

Làu bàu mấy tiếng rồi im lặng.

Màn hình di động ở bên cạnh vẫn sáng.

Đức Duy cầm lên nhìn, hơi nghiêm mặt, ngón tay vuốt mấy cái, sau đó tức giận bật cười: "Một đám này chắc cũng đủ mấy bàn mạt chược nhỉ?"

Quang Anh nhìn anh: "Thêm cũng chẳng mất gì, trên tường nhà em có ảnh của anh mà."

Đức Duy nhìn cậu một hồi, ấn mở tường nhà, bài đăng mới nhất là một tiếng trước, ảnh Quang Anh tự chụp. Khi ấy có lẽ là chưa có rượu vào, Đức Duy cũng đứng cách đó không xa, Nguyễn Đại Trí và Đỗ Lệ Bình ở bên cửa sổ nói gì đó, Quang Anh ghé vào thành ghế sô pha, chụp một bức có cả Nguyễn Đại Trí, Đỗ Lệ Bình và Hoàng Đức Duy.

[Tất cả là của tôi /hình ảnh.]

Thật lâu sau, Đức Duy cười, đưa tay khẽ nhéo vành tai Quang Anh: "Ngoan quá."

Quang Anh nhíu mày, con ngươi mờ mịt được bao trùm những sắc màu lấp lánh: "Có thưởng không?"

Đức Duy suy nghĩ một chút, kéo tay Quang Anh, mở ngón tay cậu ra, bỏ đồ đang cầm vào lòng bàn tay cậu. Quang Anh híp mắt nhìn.

Một chuỗi chìa khoá, một chiếc thẻ tín dụng.

Anh Khoa có phần kinh ngạc, đương nhiên y sẽ không cho rằng chùm chìa kia là chìa khóa một căn nhà nhỏ cũ nát, hạn mức của thẻ tín dụng chỉ có hai nghìn.

Y nhìn Đức Duy, vẻ mặt anh vẫn hờ hững như thể thứ mình vừa tặng chỉ là một rổ trứng gà.

Đức Duy nhìn Quang Anh, nhẹ nhàng nói: "Chìa là chìa khóa của biệt thự ven sông, là quà của anh, đại học chúng mình cùng chuyển vào. Thẻ tín dụng là lì xì của ba anh, không có hạn mức."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip