Tệp 27

Hôm qua ngẫm lại mới nhận ra, Đức Di hai mấy hay ba mấy rồi, còn Quang Anh mới 16. omg...
Sửa lại tuổi của Duy thì nó không khớp vời nghề nghiệp ổng làm, mà không sửa thì tuổi lại không phù hợp lắm...
_______________

Duck kêu một tiếng, mắt mở to nhìn Đức Duy nó ngao ngao cọ vào ống quần hắn.

Đức Duy dựng thẳng ngón tay, ý muốn nó im lặng, nó nghiêng nghiêng đầu giống như nghe hiểu, thật sự an tĩnh lại.

Trong ngôi nhà yên ắng, người đàn ông ngồi bên cạnh ngắm nhìn người đang ngủ say, mãi một lúc mới ôm cậu về phòng.

Hôm sau, Quang Anh dậy trễ, nằm trên giường dụi dụi hai mắt, đập vào mắt là khung cảnh xa lạ, bất giác mới nhớ ra bản thân tá túc ở nhà nam chính đại nhân. Cậu nhíu mày ngồi dậy, mơ hồ nhớ lại, tối qua cậu hình như ngủ quên trên sofa...

Là Đức Duy đưa cậu về phòng? Không đời nào.

Mang theo nghi hoặc xuống lầu liền bắt gặp thân ảnh quen thuộc. Hoàng Đức Duy khác với tây trang thường ngày, hắn vận quần áo đơn giản, thoải mái ngồi trên sofa đọc báo.

"Anh Duy."

Hắn ngẩng đầu nhìn Quang Anh, gương mặt vẫn lạnh lùng xa cách, con ngươi dao động quan sát cậu từ trên xuống, hắn bất thình lình đứng dậy không nói không rằng tiến đến, cậu giật mình lùi lại còn tưởng hắn muốn làm gì mình thế nhưng hắn ta chỉ im lặng một mạch lướt qua cậu.

Quang Anh: "..."

Cậu xém chút phun tào một câu, rất nhanh người kia quay trở lại, trên tay cầm theo một đôi dép: "Mang vào."

Trong lòng cực kì cự tuyệt.

Không thích.

Quang Anh bình thường không thích mang dép trong nhà, lúc ở Hoàng gia cậu toàn đi chân trần, dì Vân cũng đâu nói gì, sao hắn lại lắm chuyện thế chứ.

Nghĩ là vậy nhưng bản thân vẫn không nên chống đối nam chính, dưới cái nhìn chăm chăm của Đức Duy, cậu5ngoan ngoãn đi vào.

"Ăn sáng." hắn mặt mày lãnh đạm lên tiếng.

Nghe đến ăn, cả người cậu cảm thấy không khỏe lắm, chấn chỉnh biểu cảm đi đến bàn ăn, cho đến khi nhìn đến bữa sáng trên bàn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Thật may là đồ ăn mua bên ngoài, đã vậy thì cậu cũng không cần diễn nét bụng ăn dở miệng khen ngon nữa.

Lúc này, Quang Anh mới để ý đến trong nhà này, ngoài anh ta ra thì một người làm cũng không có.

Hắn không cảm thấy cô đơn sao?

"Cái kia..." Quang Anh hít sâu một hơi: "Là anh đưa em về phòng?"

Vẻ mặt Quang Anh tuy trấn tĩnh nhưng thật chất bên trong đã loạn thành một đống, ngón tay miết chặt đũa.

Cầu trời không phải.

"Phải."

Mẹ!Tay cầm ly nước run run, Quang Anh uống một ngụm, rũ mắt che đi hoảng loạn: "Em...cảm ơn, thật phiền anh quá."

"Không phiền."

Đức Duy biểu tình tản mạn, ánh mắt như có như không rơi vào đôi môi đỏ mọng của cậu, khóe môi bất giác cong lên.

Tự thấy bản thân mình cầm thú, cư nhiên lợi dụng lúc cậu ngủ lại làm ra chuyện như thế.

Môi mỏng mím chặt, xúc cảm vụn vặt từ đêm qua ồ ạt quay về, một cỗ mật ngọt quanh quẩn nơi chóp mũi.

Hoàng Đức Duy xưa nay cảm thấy mình là kẻ lạnh nhạt, máu lạnh. Vốn dĩ sẽ không có quá nhiều cảm xúc với bất kỳ ai. Nhưng trong giây phút này đây, đáy lòng hắn lại sôi sục, hắn muốn bắt lấy người kia, chiếm giữ cho riêng mình.

Bầu không khí im lìm, Quang Anh cảm thấy như thế cũng tốt, nói nhiều sợ lại lỡ lời.

Cậu cắm mặt ăn, len lén quan sát người kia, hắn thường ngày phong thái đỉnh đạt giờ đây nhìn thế nào cũng toát ra một thân lười biếng. Nhưng chung quy vẫn đẹp trai ngời ngời, nhìn một hồi cũng khiến tâm trạng phá lệ tốt đẹp.

"Bạn nhỏ." Hắn bất thình lình lên tiếng.

Quang Anh giật mình xém chút rớt chén: "Hã... dạ."

"Ăn chậm chút."

"À."

Má ơi hù chết người.

Cậu nuốt nuốt nước miếng, tận lực trấn định trái tim yếu đuối của bản thân, đối diện với Đức Duy đang ung dung ăn uống.

"Chuyện là... khi nào em có thể về Hoàng gia bên kia?"

Cậu cảm thấy vẫn bản thân nên hỏi ý nam chính một chút, không nên làm trái ý hắn, người kia không vui thì người thảm lại là cậu.

Hắn nói một Quang Anh tuyệt đối không dám nghĩ đến hai.

Hoàng Đức Duy chính là thần linh mà lời của thần linh thì không nên cãi.

Tay cầm đũa của hắn hơi khựng lại

Mất một lúc, tựa như mặt hồ phẳng lặng không nhìn ra điểm gì khác thường, trầm mặt một chút hắn vừa nói vừa gắp thức ăn cho cậu: "Ăn xong đã."

"Dạ."

Quang Anh nhẹ thở ra một hơi, trong lòng vô cùng phấn khởi, giây phút cậu ngóng trông cuối cùng cũng đến.

Xem ra tên này cũng còn chút lương tâm.

Cơm nước xong xuôi, Quang Anh được đưa về Hoàng gia, nhìn cánh cổng mà rưng rưng nước mắt, một đêm ở nhà Đức Duy dài như ba thu...

Chậc.

Thời buổi này, làm nam phụ cũng thật khó.

Một đoạn thời gian sau đó, Quang Anh đều không gặp lại hắn, cậu nghe dì Vân bảo hắn đã xuất ngoại từ lâu. Hắn không ở đây, tâm tình Quang Anh hệt như mùa xuân tới, hoa cỏ nở rộ, ngoài việc học ra thì cậu chẳng có gì để phiền lòng.

Cá mặn hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng đời đúng là không thuận lòng người...

"Quang Anh,mày có bú ốc nhanh cái thay của mày nhanh lên không!" Thành An đi đến kéo tay cậu.

Vốn dĩ Quang Anh đang ở nhà hoàn thành tốt vai trò cá mặn chỉ học tập và lười biếng của mình, Thành An lại kéo cậu đi tham gia chuyến du lịch cuối năm của trường.

Không có gì bất ngờ khi "Anh Đức" cũng có mặt.

Quang Anh lẳng lặng nhiều chút.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip