Cánh Cửa Khép Lại

Ngày đầu tiên gặp nhau, Quang Anh không hề biết rằng cuộc đời mình sẽ thay đổi mãi mãi. Đức Duy là một người lạ mà anh chưa từng gặp, nhưng trong đôi mắt ấy, trong nụ cười ấy, có điều gì đó thu hút anh từ lần đầu tiên nhìn thấy. Lần đó, Quang Anh chỉ đang ngồi một mình trong góc quán cà phê, lướt qua những dòng tin nhắn, lặng lẽ uống ly cà phê đen đặc. Nhưng rồi một bóng dáng bước vào quán, và tất cả những gì Quang Anh cảm nhận được là sự xáo trộn trong không gian yên bình vốn có. Duy bước vào như một làn gió mới, không ồn ào nhưng lại làm mọi thứ thay đổi.

Quang Anh nhớ rõ, khi Duy đặt tay lên quầy, ánh mắt anh ta vô tình chạm phải mắt Quang Anh. Duy mỉm cười lịch sự, rồi quay lại nói với nhân viên quán về đơn của mình. Nhưng điều khiến Quang Anh không thể quên chính là nụ cười ấy, giản dị mà lại chân thành đến lạ kỳ. Trong giây phút ấy, anh cảm thấy có điều gì đó rất gần gũi, rất ấm áp từ Duy, dù anh chưa nói một lời nào với Quang Anh.

Thời gian trôi qua, họ trở thành bạn bè. Những câu chuyện đơn giản về cuộc sống, về những người xung quanh, về sở thích, về gia đình... dần dần mở ra giữa họ một không gian mà Quang Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có. Quang Anh từng cho rằng, trong tình bạn, không có điều gì quan trọng hơn sự chân thành. Nhưng rồi, khi nhìn vào mắt Duy, anh nhận ra rằng không phải chỉ có sự chân thành mà còn có cả sự rung động. Lúc đó, anh không dám chắc, nhưng trái tim anh không thể nào im lặng được khi Duy cười, khi Duy nắm tay anh một cách tự nhiên.

Và rồi họ yêu nhau. Tình yêu bắt đầu như một bài hát nhẹ nhàng, không vội vàng nhưng đầy cảm xúc. Những buổi chiều dạo phố, những lần ngồi bên nhau chia sẻ về ước mơ, những cuộc gọi dài đến tận khuya, tất cả làm Quang Anh cảm thấy như mình đang sống trong một câu chuyện cổ tích mà không bao giờ muốn tỉnh dậy.

Nhưng mọi thứ không thể mãi mãi hoàn hảo. Quang Anh không nhận ra điều đó cho đến một ngày, khi những đêm dài mà họ không nói chuyện với nhau trở nên nhiều hơn. Duy bắt đầu trở nên khác lạ. Anh không còn chủ động nhắn tin, không còn gọi điện vào những giờ tối muộn như trước đây. Những cuộc hẹn thưa dần. Mỗi khi Quang Anh hỏi thăm, Duy lại có những lý do lảng tránh: "Anh bận", "Em đợi anh chút nhé, anh đang xử lý việc riêng." Và rồi, có những ngày Quang Anh không nghe được lời giải thích rõ ràng nào từ Duy, chỉ nhận được những tin nhắn ngắn ngủi: "Anh xin lỗi, em đợi chút nhé."

Quang Anh tự hỏi, liệu mình có làm gì sai? Liệu có phải mình quá đỗi nôn nóng, quá khăng khăng yêu Duy đến mức bỏ qua những dấu hiệu lạ mà anh đã thấy? Nhưng trái tim anh vẫn không thôi hy vọng. Duy, người mà anh yêu, vẫn luôn là người anh muốn bên cạnh. Duy có lẽ chỉ đang trải qua một quãng thời gian khó khăn nào đó mà thôi. Quang Anh tự động viên mình, tự làm dịu đi những nghi ngờ.

Thế rồi, một ngày cuối thu, Quang Anh nhận được một tin nhắn từ Duy. Nó ngắn gọn và lạnh lùng đến lạ thường: "Xin lỗi, chúng ta cần thời gian để suy nghĩ lại."

Những từ ấy như một cú tát mạnh vào mặt Quang Anh. Anh cảm thấy như mọi thứ sụp đổ. Lý trí anh cố gắng lý giải, nhưng trái tim lại không thể chịu đựng được. "Cần thời gian để suy nghĩ lại"? Liệu có phải Duy không còn yêu anh nữa? Liệu có phải anh đã làm điều gì đó để khiến Duy ra đi? Hàng loạt câu hỏi dồn dập khiến Quang Anh không thể ngủ được, không thể tập trung vào công việc. Anh chỉ biết gọi cho Duy, nhưng không có câu trả lời.

Cả ngày hôm đó, Quang Anh mòn mỏi nhìn điện thoại, chờ đợi một cuộc gọi, một tin nhắn giải thích. Nhưng không có gì. Duy như biến mất khỏi cuộc sống của anh. Quang Anh không thể hiểu được, không thể tin vào những gì đang xảy ra. Tình yêu của họ, chẳng lẽ lại kết thúc như vậy sao? Anh tự hỏi mình, đã có sai sót nào mà anh không nhận ra? Anh tự trách, tự dằn vặt, không ngừng nghĩ về những lần mình đã vô tình làm Duy buồn, những lần anh không đủ tinh tế để hiểu Duy đang cần gì.

Cứ thế, từng ngày trôi qua trong sự bế tắc. Quang Anh dần dần mất đi niềm tin vào mọi thứ. Anh quay lại những kỷ niệm, nhìn những bức ảnh họ chụp chung, những món quà Duy từng tặng. Mỗi món quà, mỗi bức ảnh đều mang theo một dấu ấn đặc biệt, nhưng bây giờ, tất cả những thứ ấy lại trở thành những mảnh vỡ trong tim anh. Quang Anh không biết phải làm gì. Anh yêu Duy đến thế, nhưng tình yêu đó có vẻ như không đủ để giữ Duy lại.

Một tuần sau, trong khi Quang Anh đang ngồi thất thần trên ghế sofa, chiếc điện thoại của anh bỗng vang lên. Là Duy. Giọng Duy trong điện thoại nghe như đang thở dốc, như một người vừa trải qua những cơn sóng gió. Quang Anh đứng dậy, tay run rẩy khi bấm nút nhận cuộc gọi.

"Quang Anh... anh xin lỗi. Anh không thể nói hết mọi thứ với em qua điện thoại, nhưng... anh không thể tiếp tục như thế này nữa. Anh yêu em, nhưng anh cũng yêu một điều mà em không thể hiểu được. Anh đã làm điều sai, rất sai. Nhưng anh không thể thay đổi được nữa."

Những lời ấy như một cú sốc thực sự với Quang Anh. Anh cảm thấy một nỗi đau nhói lên trong ngực. Duy nói yêu anh, nhưng lại không thể tiếp tục. Vì điều gì? Tại sao lại không thể nói ra, không thể giải thích? Anh nghe Duy im lặng, không dám nói gì thêm. Quang Anh biết, Duy đang đấu tranh với chính mình, nhưng anh cũng hiểu rằng, dù tình yêu có lớn đến đâu, cũng không thể vượt qua những vết thương trong lòng Duy.

"Anh yêu em, Quang Anh," Duy nói, giọng anh bắt đầu nghẹn ngào, "nhưng anh không thể yêu em mà lại cứ mang theo những vết thương không thể lành."

Quang Anh im lặng, tay cầm điện thoại như thể sẽ rơi ra bất kỳ lúc nào. Anh muốn nói gì đó, nhưng đôi môi khô khốc không thể bật ra được lời nào.

"Em không thể hiểu được đâu," Duy tiếp tục, "Đôi khi, có những điều... những điều mà chúng ta không thể thay đổi, dù có yêu đến đâu."

Quang Anh không thể thốt nên lời. Anh chỉ biết lắng nghe Duy nói, và những lời ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh. Anh yêu Duy, nhưng Duy lại không thể yêu chính mình. Và trong giây phút đó, Quang Anh hiểu rằng tình yêu này không thể tiếp tục, vì Duy đã quá mệt mỏi với những vết thương không thể chữa lành.

"Quang Anh, xin lỗi, nhưng anh không thể ở bên em nữa," Duy nói, âm thanh trong giọng nói của anh tràn đầy sự day dứt. "Anh sẽ luôn yêu em, nhưng tình yêu của chúng ta không thể tiếp tục."

Quang Anh chỉ biết lặng lẽ nghe, trong lòng như có một vết rách không thể nào khép lại được. Anh đã yêu Duy rất nhiều, nhưng có vẻ tình yêu ấy không đủ mạnh mẽ để vượt qua được những vết thương quá lớn trong trái tim Duy.

Ngày hôm sau, Quang Anh đến gặp Duy. Đó là lần gặp cuối cùng trong đời, lần mà Quang Anh biết chắc rằng họ sẽ không bao giờ quay lại. Duy đứng trước mặt anh, mắt đỏ hoe, đôi môi run run như muốn nói điều gì đó, nhưng lại không thể thốt ra.

"Quang Anh," Duy nói, giọng nghẹn ngào, "Anh yêu em, nhưng chúng ta không thể ở bên nhau."

Quang Anh không thể cầm lòng, nhưng anh biết, dù có yêu Duy đến đâu, thì đôi khi tình yêu cũng không đủ để hàn gắn những vết thương mà mỗi người mang trong lòng. Anh nhìn Duy lần cuối, rồi quay lưng bước đi. Chỉ còn lại những giọt nước mắt lăn dài trên má anh, như để tiễn biệt một mối tình đẹp nhưng không thể trọn vẹn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip