Oneshot

Summary:

Ngón cái của Kacchan khẽ đặt ở khóe miệng Izuku, nhẹ nhàng kéo nó lên một chút. Và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đến nghẹt thở, Izuku cảm nhận được tấm nệm dưới lưng mình dịch chuyển, rồi đôi môi kia chạm nhẹ vào thái dương em. Một cái chạm nhẹ, mỏng manh, thoáng qua, tựa như chưa từng xảy ra.
Giọng Kacchan, khàn khàn, mềm mại như lớp chăn: "Nhớ mày quá, mọt sách."

Izuku và Kacchan cùng ngủ chung giường trong nhiều năm.

---

năm

Ngôi nhà chìm trong những tia chớp trắng lóe lên rồi tắt, những tín hiệu cảnh báo cho tiếng sấm ầm vang theo sau. Izuku đã học được cách dự đoán âm thanh ấy, nhưng điều đó không ngăn cản em giật mình, một tiếng nổ giữa không trung, gầm lên và lan tỏa khắp cơ thể em. Theo bản năng, em thu mình lại, cuộn chặt hơn vào chính mình. Em và Kacchan đang nằm trên một chiếc futon, trên nền đất vững chắc và phẳng, nhưng có cảm giác như mặt đất bên dưới em rung chuyển theo tiếng sấm, và em cũng đang run lên theo nó.

"Đồ nhát cáy, Deku." Kacchan chế giễu. Izuku không định chỉ ra rằng giọng Kacchan dù đang chế nhạo em nhưng nghe vẫn có phần hơi run rẩy, hay có lẽ rằng Kacchan có khi còn run nhiều hơn em. Một tia sáng từ ánh trăng lẻn qua khung cửa sổ, nhấp nháy cùng bóng mưa đang rơi, chiếu lên làn da của Kacchan, lốm đốm những vết ớn lạnh. Kacchan cực kỳ ghét mưa. Mặc dù vậy, cậu ấy vẫn đưa tay lên, vòng qua vai Izuku, kéo em lại gần. Đến khi lồng ngực hai người áp sát vào nhau, tất cả những gì Izuku có thể ngửi thấy là mùi caramel cháy của nitroglycerin.

"Deku ngốc nghếch. Tao sẽ là người bảo vệ mày." Kacchan nói.

Sự thật là, giờ đây Izuku không còn sợ giông bão nhiều như trước. Trước đây, em từng nghĩ rằng giông bão chính là những con quái vật ẩn nấp sau những đám mây dày đặc và đáng sợ ấy. Rằng chúng gầm lên với tiếng sấm dữ dội và tấn công bằng mưa như những viên đạn. Nhưng mẹ em đã kể cho em nghe cách những cơn bão thực sự hình thành: rằng những đám mây bồng bềnh trên bầu trời đang tổ chức tiệc tùng, vỗ vào nhau khi nhảy múa, tạo nên những tiếng động mà con người gọi là sấm sét. Và khi những đám mây say sưa sau bữa tiệc, chúng bắt đầu khóc, và những giọt nước mắt đó rơi xuống đất gọi là mưa. Với kiến thức này trong tâm trí, Izuku cảm thấy bớt sợ hãi hơn một chút.

Nhưng em sẽ không nói điều đó cho Kacchan, không khi Kacchan đang vuốt tóc em bằng một sự dịu dàng trái ngược hoàn toàn với sự thô lỗ thường ngày. Ở tuổi lên năm, Izuku chưa có vốn từ để diễn tả cảm giác này. Em ví Kacchan giống như những viên kẹo cứng mà em thích mua ở cửa hàng tiện lợi—bề ngoài cứng cáp, nhưng bên trong là lớp nhân ngọt ngào, mềm mịn khi cắn vào. Không phải ai cũng được thấy khía cạnh này của Kacchan. Không phải ai cũng may mắn như em, và Izuku sẽ không làm hỏng điều này bằng cách thừa nhận rằng em không còn sợ đến thế.

Do quirk của mình, cơ thể Kacchan luôn nóng bừng. Nơi mà đôi chân họ quấn vào nhau và bàn tay Kacchan đặt ở gáy em, Izuku tận hưởng sự ấm áp từ người bạn thân nhất của mình. Kacchan giống như chiếc chăn sưởi ấm, em nghĩ vậy. Được ôm Kacchan là phần yêu thích nhất của Izuku trong mỗi buổi ngủ chung. Điều đó khiến em cảm thấy an toàn ngay cả khi cơn mưa rào rạt bên cửa sổ và những tia chớp như bước ra từ một bộ phim kinh dị.

Ước gì Izuku có thể đáp lại điều đó. Em khao khát đưa tay ra và xoa dịu Kacchan, ôm chặt cho đến khi cậu ấy ngừng run rẩy vì sợ. Em muốn kể câu chuyện mà mẹ đã nói với mình, rằng giông bão chẳng có gì đáng sợ. Nhưng Kacchan sẽ không đón nhận điều đó đâu. Cậu ấy sẽ nghĩ Izuku đang chế nhạo mình và từ chối ôm em. Một tia sét chói lóa tràn ngập ngôi nhà trong ánh trắng ngà, và tiếng sấm theo sau lớn đến nỗi Kacchan phải cắn môi để ngăn một tiếng kêu thoát ra.

Nhìn thấy Kacchan như thế, trái tim Izuku thắt lại. Việc sợ bão chẳng làm Kacchan kém phần mạnh mẽ, dũng cảm hay thông minh trong mắt em. Izuku muốn đưa tay lên má Kacchan và bảo rằng cậu ấy không cần phải che giấu nỗi sợ của mình. Nhưng đó là một điều không nên nói, một điều sẽ dẫn đến hiểu lầm và kết thúc bằng việc mất đi những lần ôm ấp dịu dàng, nên em nhanh chóng nghĩ ra một cách khác.

"Kacchan ơi, cậu có nhớ lần All Might vác cả tòa nhà trên lưng không?"

"Dĩ nhiên là nhớ rồi, đồ ngốc. Dù tao không thấy cảnh đó trên TV, thì tao cũng sẽ biết vì mày không chịu im miệng về nó mà."

Dù vậy, Izuku vẫn kể lại câu chuyện đó từ đầu, để những lời lầm bầm của mình át đi tiếng mưa rơi ngoài kia. Kacchan cứ càu nhàu nhưng không bảo em im lặng. Từ từ, mắt cậu ấy dần khép lại, hàng mi cong vút trên mí mắt. Hơi thở run rẩy của Kacchan dần đều lại, cơ thể run rẩy giờ chỉ còn là một nhịp lên xuống nhẹ nhàng. Niềm vui ấm áp trào lên trong lòng Izuku, và em mỉm cười khi cơn buồn ngủ kéo đến, cánh tay của người bạn thân nhất vẫn vòng qua vai em suốt thời gian đó.

mười bảy

Izuku tỉnh dậy với trái tim đập loạn trong lồng ngực.

Những cảnh rời rạc từ cơn ác mộng in sâu vào mí mắt em, và em phải chớp mắt một, hai rồi nhiều lần để chắc chắn rằng căn phòng của mình vẫn chưa biến thành chiến trường từ ký ức khi em không để ý. Izuku cảm nhận tấm đệm bên dưới mình, thấy những món đồ lưu niệm về All Might vẫn kiêu hãnh trên kệ, được ánh trăng chiếu qua rèm cửa mỏng, lấp ló hiện lên. Đây đều là những dấu hiệu đáng lẽ phải giúp em yên lòng, những thứ nhắc nhở rằng chiến tranh đã qua, cuộc sống đang dần trở lại bình thường và em được ngủ trong phòng mình thay vì trong phòng bệnh viện. Nhưng tất cả những gì Izuku cảm thấy là nỗi buồn ngày hôm ấy, một hố sâu sau xương ức, giãn rộng ra mà không hề có sự cho phép của em. Sự trống rỗng sắc bén như một lưỡi dao, một bề mặt mong manh sẵn sàng sụp đổ bất cứ lúc nào.

Izuku cố nghĩ đến những chuyện vui vẻ, như buổi hẹn làm bánh với Eri-chan cuối tuần này, hay việc các bạn của em đều đang ngủ yên trong các phòng kế bên, ở trên và dưới phòng em. Nhưng tâm trí em cứ quay về cơn ác mộng vừa rồi, một mảnh ghép từ chính ký ức thật của mình, những trải nghiệm mà em thực sự đã trải qua chứ không chỉ là những cảnh não em bịa ra. Khi nhắm mắt lại, tất cả những gì em thấy là màu đỏ của máu, tràn ra từ những nơi mà lồng ngực bị xé toạc, da thịt để lộ cơ và xương. Khi em nắm chặt tay, móng tay hằn vào lòng bàn tay, tất cả những gì em nghe thấy là tiếng gào thét của những người em đã mất và suýt chút nữa mất đi.

Khi nước mắt làm mắt em nhòe đi, chảy thành từng dòng trên má, tất cả những gì em nghĩ đến là Kacchan. Một cơ thể hằn đầy vết thương, nhiều xương vỡ hơn cả da thịt, đôi mắt đỏ không còn sức sống. Trong một khoảnh khắc kinh hoàng, Izuku đã nghĩ rằng em sẽ mất đi người bạn thân mãi mãi. Em lau nước mắt bằng mu bàn tay và rên rỉ khi nhìn đồng hồ. Izuku chỉ mới chợp mắt được một giờ trước khi cơn ác mộng đánh thức mình, và phải cần đến cả một "ngôi làng" mới có thể giúp em ngủ lại được. Em thở dài đứng dậy và đi xuống bếp lấy một cốc nước.

Tại đó, em nhận ra mình không hề cô đơn. Dưới ánh sáng từ cánh cửa tủ lạnh đang mở là Kacchan, đôi mắt mở to khi chúng chạm vào ánh mắt của Izuku. Izuku khẽ hắng giọng, bất giác nhận thức rõ ràng đôi mắt sưng đỏ và đôi má ướt đẫm nước mắt của mình. Kacchan rót cho em một cốc nước lạnh và đó là một sự xao lãng tuyệt vời, làn nước mát lạnh xoa dịu cổ họng khô khốc của em.

"Không ngủ được à?"

"Ừm—ác mộng."

Có một khoảnh khắc im lặng, nơi Kacchan cúi đầu và cắn môi, trước khi thừa nhận, "Tao cũng vậy."

Izuku vẫn chưa quen với sự yếu đuối của Kacchan, cái cách mà nó khắc lên lồng ngực em như lưỡi đục và tạo nên một vết đau nhói phía sau tim. Một món quà mà em không ngờ lại có thể nhận được, sau bao năm hai người ngừng làm bạn. Một món quà khiến em như bị lột trần và thôi thúc em phải đáp lại bằng sự chân thành gấp đôi.

Theo bản năng, Izuku thốt lên, "Cậu có muốn ngủ cùng tớ không?" Ngay sau khi nói ra, Izuku lập tức đỏ mặt, sức nóng lan ra khắp má và cổ, tạo thành những vệt đỏ loang lổ.

"Ôi nghe có vẻ hơi kỳ nhỉ. Ý tớ không phải là ngủ chung kiểu như—ý tớ là chúng ta có thể chia sẻ giường của tớ —úi, nghe vẫn kỳ."

"Vì chúa, làm ơn im đi, Izuku." Kacchan rên rỉ, nhưng giọng điệu của cậu ấy không hề có ác ý. "Tao sẽ —lên phòng với mày."

"Cái gì cơ?"

"Tao nói là tao sẽ vào phòng cùng mày, đồ ngốc."

"Thật sao?!"

"Đừng bắt tao phải nói lại lần hai."

Tim Izuku như làm những cú nhào lộn trong lồng ngực khi cả hai lảo đảo trở lại phòng em. Khi họ chen vào chiếc giường đơn của Izuku, em cảm thấy như mình lại trở thành đứa trẻ năm tuổi trong buổi ngủ chung, nhưng lần này không phải để đuổi đi những con quái vật tưởng tượng, mà là chiến đấu với những con quái vật trong đầu.

Ở đây, Kacchan nằm ngay bên cạnh em, có thực, đang thở và sống. Izuku không thể tin vào mắt mình. Đó là một hình ảnh hoàn toàn trái ngược với cảnh trong giấc mơ, đến mức gần như choáng váng. Áp lực trong lồng ngực em quay lại mạnh mẽ, siết chặt da thịt em bằng những gông xiềng vô hình. Em đã suýt mất Kacchan; thực sự, thực sự gần như vậy. Và Izuku không biết liệu mình có thể chịu đựng điều đó thêm lần nữa hay không; em sẵn sàng thiêu đốt chính mình nếu điều đó có nghĩa là không phải đối mặt với nỗi đau đó một lần nữa.

Dường như nước mắt lại rơi mà em không hề hay biết, vì Kacchan với tay ra, ngón tay ngập ngừng khẽ chạm lên má Izuku, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt. Hơi ấm từ cái chạm ấy khắc lên da Izuku, như một lớp băng làm dịu những vết thương bên trong. Izuku chỉ có thể buông mình theo, run rẩy như một chiếc lá lơ lửng trong gió.

"Đồ mít ướt to xác."

"Tớ biết."

"Tao ở đây, mày biết điều đó chứ?"

"Tớ biết." Izuku lặp lại. Em đưa tay, để nó lơ lửng ngay trước ngực Kacchan. "Tớ có thể...?"

Kacchan hừ một tiếng đồng ý, và Izuku áp lòng bàn tay lên ngực Kacchan, cảm nhận nhịp tim đập nhanh qua lớp áo thun, da thịt và các lớp cơ, những nhịp như trống taiko vang dội qua người Izuku. Rồi bằng ngón trỏ, em vẽ hình dải ngân hà trên ngực Kacchan, một đường viền da lồi lên, những vết sẹo ẩn chứa trái tim từng suýt ngừng đập. Em bất giác run lên, và Kacchan giữ chặt khuôn mặt em, cái chạm ấy như mỏ neo giữ em lại.

"Tao sẽ không đi đâu cả."

"Tớ biết."

Izuku đếm nhịp tim đều đều của Kacchan, và để nó đưa em vào giấc ngủ không mộng mị.

mười tám

"Để tôi nhắc lại trong trường hợp lần đầu quý khách không nghe rõ," cô tiếp tân nói, đẩy cặp kính lên sống mũi, "chỉ còn một phòng trống và nó chỉ có một giường."

Khuôn mặt của Kacchan đỏ như gấc, và Izuku có thể tưởng tượng ra những làn khói bốc lên từ tai cậu ấy. Bên cạnh Kacchan, Kaminari và Ashido đang cười khúc khích vì những lý do mà Izuku không thể hiểu. Ochako cũng đang cười, nhưng đó là vì cô ấy biết rõ về tình cảm to lớn mà Izuku dành cho Kacchan. Chắc hẳn cô ấy đang thích thú với tình huống này. Thật không công bằng.

"Này Shoto-kun, nếu Kacchan thấy không thoải mái, có lẽ cậu có thể đổi chỗ với cậu ấy và chúng ta sẽ cùng chung phòng nhé?"

"Tớ thích ngủ một mình." Shoto đáp, giọng điệu không có chút biểu cảm nào nhưng lại ẩn chứa điều gì đó hài hước bên dưới, thật là một kẻ phản bội. Izuku tức giận liếc Shoto trong ba giây trước khi quay sang Tenya. "Hoặc cậu có thể đổi chỗ với Kacchan, và tớ sẽ chung phòng với Shoto-kun?"

"Với tất cả lòng tôn trọng thì Izuku-kun, tớ nghĩ Bakugo-kun sẽ cảm thấy không thoải mái hơn khi ngủ chung với tớ."

Khi nghe vậy, những tiếng cười của bạn bè họ bùng nổ thành tiếng cười lớn, vang vọng qua sảnh khách sạn và thu hút ánh nhìn khó chịu từ những vị khách khác. Như một nỗ lực cuối cùng, Izuku quay sang nhìn Kirishima bằng ánh mắt cầu khẩn, nhưng trước khi em có thể nói gì, Kaminari đã vòng tay quanh Kirishima và nói: "Đừng nghĩ đến chuyện đó, Midoriya. Kiri sẽ ở chung phòng với tớ."

Ít nhất Kirishima cũng có chút xấu hổ về điều đó. Thôi, thế là xong rồi. Izuku cố gắng không nghĩ về những ý nghĩa tiềm ẩn của việc ngủ chung giường với Kacchan. Chẳng phải họ đã từng làm vậy trước đây sao? Tuy nhiên, điều đó cũng không ngăn được em đỏ mặt khi thang máy đưa họ lên tầng của mình và khi họ bước vào phòng. Khi nhìn thấy chiếc giường cỡ lớn, chiếc giường mà họ sẽ phải chia sẻ trong suốt ba đêm ở Okinawa, trái tim Izuku đập rộn ràng. Em cảm thấy như nó sắp nhảy ra khỏi họng, trải ra như một đống mạch máu và mô tim lên sàn thảm, và Kacchan sẽ nhìn vào đó và nhận ra rằng Izuku đang đắm chìm trong tình yêu—

"Oi. Izuku. Quay lại thực tại đi, mọt sách."

"Hả—?"

"Tao bảo là nhanh chóng tắm rửa rồi đi ngủ thôi. Ngày mai chúng ta còn có một ngày dài phía trước."

À, đúng rồi. Giữa cơn khủng hoảng nội tâm của Izuku, tất nhiên Kacchan là một người có trách nhiệm, nhắc nhở em về lý do thực sự khiến họ ở đây—chuyến đi tốt nghiệp, một sự kiện cuối cùng để kết thúc ba năm học trung học trước khi họ chia xa. Trái tim Izuku chùn xuống khi nghĩ về việc phải rời xa tất cả những điều này, tấm vé máy bay một chiều đến New York trong ví em là một phép ẩn dụ cho cả những khởi đầu mới và kết thúc mới.

Khi tắm, cọ sạch bụi bẩn tích tụ sau một ngày dài di chuyển, em cố gắng tập trung suy nghĩ vào kế hoạch của họ. Ngày mai, họ sẽ đến thăm Thủy cung Churaumi và có một bữa tối bên bờ biển tại Bãi biển Emerald. Leo một trong những ngọn núi trên đảo chắc chắn sẽ nằm trong kế hoạch những ngày còn lại, nhờ vào sự chuẩn bị của Kacchan. Izuku cũng rất háo hức được thử tất cả các đặc sản Okinawa, như goya champuru và sata andagi. Sau khi lau khô người, em tắt đèn và nhẹ nhàng trèo lên giường, nơi Kacchan đã rúc vào dưới tấm chăn.

Sự thật là, thật khó để giữ được sự phấn khích khi tất cả cảm xúc bề nổi của em đều bị phủ bóng bởi điều gì đó đầy hoài niệm, bởi cảm giác phải nói lời tạm biệt. Chuyên gia trị liệu đã nói với em rằng em phải cố gắng sống ở hiện tại nhiều hơn, nhưng điều đó vẫn là một công việc đang tiến triển. Izuku còn một tháng nữa mới đến chuyến bay của mình, và nhiều cuộc gặp gỡ với những người em quan tâm sẽ diễn ra cho đến lúc đó, nhưng em đã bắt đầu cảm thấy tiếc nuối cho một chương đã khép lại. Nước Mỹ cách đây mười bốn giờ bay, sáu ngàn dặm. Em sẽ không còn có thể ăn katsudon của mẹ trong một thời gian dài, không thể chơi đùa với Eri-chan. Không thể có những cuộc trò chuyện tâm sự với bạn bè vào nửa đêm và ôi, không thể gặp Kacchan—

"Mày đang nghĩ gì vậy?"

"Hả?"

"Tao có thể nghe thấy từng bánh răng trong đầu mày đang quay. Có chuyện gì thế?"

Izuku nuốt khan, nhưng sự nặng nề trong cổ họng không chịu buông. "Tớ chỉ đang nghĩ— không thể tin ba năm đã trôi qua nhanh như vậy và giờ đây tất cả chúng ta sẽ đi theo những con đường riêng."

"Mọt sách sến súa."

"Này! Tớ không phải là người khóc trong bài phát biểu tốt nghiệp của Yaoyorozu-san!"

"Im đi!" Kacchan gào lên, tay đè lên miệng Izuku và ngăn tiếng cười khúc khích của em. Thật may là đèn đã tắt—nếu không Kacchan chắc chắn sẽ phát hiện ra em đang đỏ mặt trước sự chạm nhẹ của đôi môi vào lòng bàn tay.

Đó là một khoảnh khắc nhẹ nhàng ngắn ngủi, trước khi sự căng thẳng lại quay trở lại, cuốn Izuku vào mớ bòng bong của nó. "Cậu có bao giờ nghĩ đến việc trong tương lai, tất cả chúng ta sẽ không còn bên nhau nữa không?" em hỏi, khi Kacchan rút tay lại.

"Mày nói như thể chúng ta sắp nói lời tạm biệt mãi mãi vậy."

"Tớ biết là không, chỉ là— mọi thứ sẽ không còn như trước nữa, đúng không? Tớ không thể chỉ đi xuống bếp và lén ăn chút bột bánh của Satou-kun. Hay gặp Tsuyu-san sau khi tuần tra để ăn uống nhanh nữa."

Kacchan im lặng một lúc, rồi bằng giọng thì thầm, cậu ấy thú nhận: "Tao từng nghĩ rằng mình sẽ tốt hơn khi ở một mình. Nhưng có lẽ tao sẽ nhớ mọi người xung quanh mình."

"Kacchan..." Izuku cảm thấy sự ẩm ướt trong cổ họng, mắt và miệng, dâng lên mà không có ý muốn. Đó là điều vẫn làm em bất ngờ ngay cả sau nhiều năm luyện tập để quen với nó—sự yếu đuối của Kacchan. Sự khao khát một điều gì đó mà em không thể định nghĩa, như một mũi dao cứa lên thực quản của em, thúc đẩy em cầu xin, "Chúng ta phải luôn gọi điện và nhắn tin cho nhau, được không?"

"Im đi." Kacchan lặp lại, nhưng cậu ấy đã đặt một cánh tay qua lưng Izuku, những ngón tay cuộn quanh vai em. Và Izuku đáp lại, khẽ vòng tay quanh cổ Kacchan, đầu gối chạm vào khoảng trống giữa đùi cậu ấy. Đó là một cử chỉ đơn giản, nhưng Izuku cảm nhận được lời hứa im lặng của Kacchan được đan xen trong cái chạm này.

"Chủ nhật này, chúng ta cùng đua xem ai leo đỉnh núi Yonaha trước nhé?"

"Chết tiệt. Chuẩn bị thua đi, mọt sách khốn kiếp. Chúng ta vẫn còn ba ngày trọn vẹn bên nhau. Hãy tận hưởng nó, được chứ?"

"Được thôi."

hai mươi

Izuku cảm thấy như não mình ngừng hoạt động khi nhìn thấy Kacchan bước qua cổng đến sân bay JFK. Em đã mơ về khoảnh khắc này trong suốt nhiều tháng, nhưng không gì có thể chuẩn bị cho em trước cơn sóng cảm xúc trào dâng, bơm một thứ gì đó sống động vào mạch máu. Cảnh tượng Kacchan—mái tóc vàng óng ả như tơ và đôi mắt như ngọn lửa rực rỡ—cảm giác như cơn mưa đầu tiên sau nhiều năm hạn hán. Không tự chủ được, nước mắt trào ra trong mắt em, và em phải chớp mắt nhiều lần để đảm bảo đây không phải là một giấc mơ hay ảo ảnh. Điều đó thật ngớ ngẩn, vì họ đã lên kế hoạch cho điều này từ lâu, và ôi trời, Kacchan thực sự đã ở đây.

Izuku lảo đảo tiến về phía trước trong trạng thái ngẩn ngơ, mọi lời chào hỏi đều bay biến khỏi đầu, và ôm chặt lấy người bạn thân nhất của mình. Không có viên kẹo caramen nào mua ở cửa hàng có thể so sánh với mùi hương này, hít vào thật gần—mùi đường caramel trên bếp, loại đường dùng để làm ngọt yokan hoặc glaze cho mitarashi dango, tràn đầy vào từng ngóc ngách trong phổi em. Khi Kacchan giơ tay đáp lại cái ôm, lòng bàn tay cậu ấy in dấu hơi ấm áp vào hai bên hông Izuku, em cảm thấy như mình có thể bay lên.

"Cậu ở đây rồi." Izuku nghẹn ngào nói khi tách mình ra, rõ ràng là đang nói ra suy nghĩ của mình, bộ lọc não-mồm của em hoạt động trục trặc sai thời gian.

Kacchan chỉ nhăn mũi, lông mày nhíu lại trong vẻ chán ghét. "Mỹ có mùi tởm ghê." cậu ấy phàn nàn.

Và tất nhiên, đó sẽ là điều đầu tiên Kacchan nói sau khi đặt chân đến New York. Izuku cười, một âm thanh sáng ngời như tiếng chim hoàng yến vỡ lồng bay ra, và không ngừng mỉm cười trong suốt hành trình về nhà, khi họ lái xe đến căn hộ khiêm tốn của em. Hành trình về nhà bị gián đoạn bởi một lần dừng chân mua sắm, Kacchan quay lại xe với những túi thực phẩm treo quanh tay. Chắc hẳn cậu ấy có kế hoạch nấu một vài bữa ăn trong tuần tới—ăn ngoài hàng ngày ở New York sẽ khiến ví tiền của cậu ấy mỏng đi, và Izuku không thể ở bên cạnh cậu ấy suốt ngày vì công việc.

Tuy nhiên, Izuku vẫn muốn đưa Kacchan đi ăn tối. "Cậu thèm món gì?" em hỏi khi họ đã để hành lý của Kacchan vào phòng khách. "Có một nhà hàng Trung Quốc rất ngon ở đầu phố, mặc dù tớ chưa thử món mapo tofu ở đó..."

"Không, tao sẽ nấu ăn."

"Gì cơ?"

"Mày nói mày nhớ món katsudon ở nhà mà." Kacchan trả lời, đã bắt đầu làm quen với căn bếp nhỏ của Izuku, di chuyển trong không gian như thể đã ở đây hàng ngàn lần, cậu ấy vung vẩy con dao và dụng cụ nấu nướng mà Izuku đã quên mất là chúng tồn tại.

"Nhưng Kacchan, cậu vừa mới trải qua chuyến bay mười ba tiếng mà!"

"Tao đã dành phần lớn thời gian để ngủ rồi."

"Dù vậy," Izuku vẫn kiên quyết, "cậu hẳn là mệt lắm. Chúng ta có thể ra ngoài ăn một bữa mà."

"Tao nghĩ đã đến lúc mày ngừng nói nhảm và bắt đầu giúp tao nấu cơm đi."

Tranh cãi cũng vô ích thôi—Kacchan đã bắt đầu nêm gia vị cho những miếng thịt heo mà cậu ấy đã mua ở siêu thị. Izuku lẽ ra nên nhận ra kế hoạch của Kacchan sớm hơn. Sau khi rửa gạo ba lần, vì Kacchan không chấp nhận cách làm nào khác, và cho chúng vào nồi cơm điện, Izuku tiếp tục với nhiệm vụ cắt hành lá để trang trí. Tình huống này đưa em trở lại thời trung học, khi em rất tự hào vì được làm trợ lý của Kacchan trong bếp. Cơn khó chịu nhen nhóm trong lồng ngực em nhanh chóng được thay thế bằng sự ấm áp.

Ngoài ra, việc xem Kacchan nấu ăn luôn rất thú vị, cậu ấy thực hiện các công thức một cách dễ dàng và hiệu quả đến ấn tượng. Kacchan tỏa sáng trong mọi hoàn cảnh, thực sự ấy. Chưa đến một giờ, Kacchan đã hoàn thành hai bát katsudon khổng lồ: những hạt cơm trắng nóng hổi được phủ lên bằng thịt heo chiên vàng và trứng rán lấp lánh. Không ngoa khi nói rằng khi Izuku cắn miếng đầu tiên, mọi nỗi nhớ nhà đã tích tụ và sôi sục bên trong em suốt hai năm qua cuối cùng cũng tràn ra.

"Mày thật sự đang khóc vì món katsudon à?" Kacchan hỏi, nhìn em với vẻ ngạc nhiên và lo lắng.

"Ngon quá."

"Còn ngon hơn cả dì làm à?"

"Hmm," Izuku trêu, "cũng gần thôi nhưng vẫn chưa đạt tới đó đâu."

"Chết tiệt," Kacchan chửi thề, mặc dù cậu ấy không có vẻ không hài lòng về điều đó, "đây là công thức của dì mà."

Tim Izuku hẫng một nhịp, mắt em mở to. "Cậu đã hỏi bà ấy sao?"

"Ừ," Kacchan trả lời bằng giọng nhẹ nhàng hơn một chút, "tao đoán là mày nhớ món ăn của dì qua những cuộc trò chuyện của chúng ta qua điện thoại."

Vào thời điểm này trong năm, New York đang được bao bọc bởi những cơn gió tháng 12, cái lạnh thấm vào xương tủy. Nhưng ở đây, trong căn hộ của Izuku, mọi thứ đều ấm áp. Tất cả mọi thứ về Kacchan—sự hiện diện, ý định của cậu ấy—thấm vào những vết nứt trong tâm hồn mệt mỏi của Izuku như ánh sáng mặt trời vàng rực. Đối diện với điều đó, em chỉ là một bông hoa hướng dương hướng về phía nó.

Khi giờ đi ngủ gần kề, hơi ấm trên cổ Izuku từ từ lan lên má và tai, khiến chúng ửng hồng. Họ đã thảo luận về việc ngủ ở đâu trước đó nhưng em vẫn cảm thấy ngại ngùng một cách ngu ngốc về điều đó, cảm thấy như mình đang lợi dụng Kacchan. Bởi vì sự thật là, Izuku vẫn tuyệt vọng đem lòng yêu người bạn thân nhất của mình. Nhưng Kacchan không biết. Và có vẻ hơi sai khi bắt cậu ấy ngủ trên giường của Izuku chỉ vì em không có phòng dành cho khách, phải không?

"Tớ biết tớ đã nói điều này hàng triệu lần nhưng nếu cậu không thoải mái, tớ có thể ngủ ở ghế sofa." Izuku nói.

"Câm miệng đi, mọt sách khốn kiếp. Chỉ là ngủ thôi, đừng có hành động như trẻ con nữa."

Thế thì được. Những lời này là của Kacchan, không phải của em, vậy nên em sẽ leo lên giường với cậu ấy và để cho cảm giác này, giống như đắm chìm trong thú vui tội lỗi, gặm nhấm lồng ngực mình.

Với hơi ấm tỏa ra từ cơ thể Kacchan, Izuku dễ dàng thư giãn hơn những gì em mong đợi. Mắt em nhắm lại, tâm trí lơ lửng trong trạng thái giữa giấc ngủ và ý thức. Những dấu vết của một giấc mơ đang hình thành nở rộ sau mí mắt em với những màu sắc trừu tượng. Giấc ngủ như một đại dương nhẹ nhàng, ru em vào những đợt sóng chậm rãi, và đây là cảm giác an toàn nhất em từng có trong nhiều năm, điều này thật ngớ ngẩn vì em là anh hùng số một thế giới. Nhưng đó là điều mà em biết rằng em sẽ thức dậy bên cạnh người bạn thân nhất vào sáng hôm sau. Đó là điều mà mười bốn tiếng và sáu nghìn dặm đã bị lu mờ bởi sự gần gũi giữa hai cơ thể.

Lúc này em đang chênh vênh bên bờ vực, gần như sắp gục ngã, thì cảm thấy một cái chạm nhẹ của đầu ngón tay lên má mình.

Đột nhiên, Izuku tỉnh táo hơn nhiều. Nhưng em không cho phép mình hoàn toàn tỉnh hẳn, những tiếng ngáy nhẹ nhàng vẫn thoát ra từ đôi môi em trong nhịp điệu quen thuộc. Em không mở mắt để xác nhận Kacchan đang chạm vào mình, sợ rằng mình sẽ phá hỏng khoảnh khắc này.

Đầu ngón tay Kacchan vẫn nhẹ nhàng trên làn da Izuku, lần theo đường cong của hàm, gấp khúc của tai, hình vòng cung của xương gò má. 'Mình chỉ đang mơ thôi' Izuku tự nhủ. Lặp lại như một câu thần chú, thuyết phục bản thân rằng điều này quá tốt để trở thành sự thật. Đó là tất cả sự kiên định em cần để không phá hỏng trò chơi và mở mắt—nỗi sợ đầy hy vọng. Ngón cái của Kacchan khẽ đặt ở khóe miệng Izuku, nhẹ nhàng kéo nó lên một chút. Và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đến nghẹt thở, Izuku cảm nhận được tấm nệm dưới lưng mình dịch chuyển, rồi đôi môi kia chạm nhẹ vào thái dương em. Một cái chạm nhẹ, mỏng manh, thoáng qua—tựa như chưa từng xảy ra.

Giọng nói Kacchan, khàn khàn, mềm mại như lớp chăn: "Nhớ mày quá, mọt sách."

Izuku để khoảnh khắc này trôi qua như một giấc mơ.

hai mươi hai

Ca trực đêm là khoảng thời gian Izuku thích nhất. Chúng cho em một cái cớ để tiếp tục chu kỳ ngủ của mình, một chu kỳ đã bị đảo lộn bởi jet lag và thực sự khó có thể cứu vãn được. Những con phố ở khu vực Tokyo mà em tuần tra yên tĩnh như một tiếng thì thầm vào lúc bình minh. Thật hợp lý khi Kacchan chọn thuê một căn hộ ở khu này. Nếu Izuku lên kế hoạch cho lộ trình tuần tra của mình và sắp xếp thời gian để kết thúc tại đây, gần nhà Kacchan, thì—thật sự đó không phải là chuyện của bạn, cảm ơn bạn rất nhiều.

to: kacchan

tớ đang ở gần đây! cậu còn thức không?

to: izuku

Ừ, vừa mới về không lâu. Lên đi.

Điều này Izuku đã biết trước. Nếu em đã thuộc lòng lịch trình của Kacchan theo từng tuần thì đó cũng không phải là chuyện của bạn. Em có phản xạ tự nhiên, đôi chân dẫn em đi vòng quanh vòng tròn, qua bãi đậu xe và qua cửa vào lối vào sau của sảnh, rồi vào thang máy sẽ đưa em lên tầng cao nhất của tòa nhà.

Trái tim em tan chảy như kem để ngoài nắng khi cánh cửa mở ra và Kacchan đứng đó, nhìn mình. Kèm theo một mùi hương thoang thoảng từ bên trong căn hộ, mà Izuku nghi ngờ là mùi cá thu đang chiên trên chảo và súp miso.

"Bữa sáng sẽ xong sớm thôi." Kacchan nói, quay lại bên trong và Izuku theo sau, đóng cửa lại sau lưng. "Mày nên ăn rồi ngủ một giấc ở đây."

"Ôi. Không sao đâu, tớ không muốn làm phiền cậu." Izuku đáp, em thật sự nghĩ mình chỉ ghé qua một chút thôi.

"Đừng có ngốc thế." là tất cả những gì Kacchan đáp lại, đồng thời búng nhẹ vào trán Izuku.

Chẳng bao lâu sau, bữa sáng được bày biện trên bàn trong phòng ăn. Tất cả các món: cá thu, tamagoyaki, nori, rau củ muối, súp miso, cơm. Bát đĩa và đồ dùng ăn uống được đặt thành hai bộ. Khi họ cùng nhau thưởng thức đồ ăn, Izuku kể về ca làm việc không có gì thú vị và Kacchan phàn nàn (đọc là: với một chút quan tâm trong giọng nói) về thực tập sinh mới của mình. Tất cả thật quá đỗi thân thuộc, lấp đầy Izuku bằng một thứ cảm giác ấm áp và ngọt ngào. Như mật ong, ánh sáng vàng rực rỡ của bình minh rọi qua cửa sổ, tô màu mọi thứ bằng ánh sáng của nó. Kacchan không nằm ngoài điều đó; cậu ấy tỏa sáng nhất trong tất cả.

Tất cả đều quá đỗi thân thuộc—họ đang ăn sáng như một cặp vợ chồng già, và có lẽ Izuku của hai năm trước sẽ bùng cháy khi nghĩ đến điều đó, nhưng giờ đây cảm giác ấy thật ấm áp và vững chãi. Mọi thứ đang diễn ra đúng như mong đợi. Bởi vì sự thật là, Izuku đang yêu bạn thân nhất của mình, và em nghĩ Kacchan có lẽ cũng yêu em.

Sau khi bữa ăn kết thúc và chén bát được rửa sạch, họ cùng chui vào giường của Kacchan. Điều này cũng là một điều không nói ra, cách mà Kacchan nằm gần tủ quần áo và Izuku nằm ở bên cạnh cửa sổ. Họ chưa chạm vào nhau, nhưng Izuku vẫn cảm nhận được lực hấp dẫn giữa hai cơ thể, khuynh hướng tự nhiên của họ là cuộn tròn về phía nhau như dấu ngoặc đơn.

Kacchan không thích ca trực đêm như Izuku, cậu ấy ưu tiên giấc ngủ hơn mọi thứ khác. Nhưng ở đây, mắt cậu ấy vẫn mở, nhìn chằm chằm vào Izuku. Và dù Izuku muốn tin rằng mình giờ đã là chuyên gia trong việc đối phó với sự mãnh liệt của Kacchan, em vẫn cảm thấy một cơn đỏ mặt quen thuộc lan ra trên má.

"Oi Izuku?"

"Hmm?"

"Mày có muốn chuyển đến sống cùng tao không?"

Thế giới như ngừng lại. Ngay lập tức, Izuku ngồi dậy dựa vào đầu giường, trái tim đập nhanh như trống, em cảm thấy trong đầu, ngực, và tai mình. Nhịp đập mạnh đến mức làm em tự hỏi liệu mình có nghe nhầm không. Em chớp mắt một lần, rồi hai lần, để chắc chắn rằng mình không phải đang tưởng tượng ra hình ảnh Kacchan, nơi má cậu ấy cũng đỏ bừng giống như má em. Em lo lắng cắn môi, móng tay cắm vào lòng bàn tay, như thể Izuku sẽ nói bất cứ điều gì khác ngoài "không."

"Đừng lo lắng, không có áp lực gì đâu. Tao chỉ—nói ra những gì đang nghĩ trong đầu. Nếu mày chưa sẵn sàng thì cũng không sao—"

Đến lượt Izuku nói: "Im lặng đi, Kacchan."

Và sau đó em nắm lấy khuôn mặt Kacchan trong tay và ép môi họ lại vào nhau, thở ra đáp án của mình—một tiếng "có" vang dội—vào miệng của Kacchan, dụ dỗ đôi môi của cậu ấy với một cú va chạm nhẹ của răng và một chiếc lưỡi đầy háo hức. Một dòng cảm xúc chưa từng có trong đời chảy qua mạch máu Izuku, những vì sao lấp lánh trong tầm nhìn khi hơi thở của Kacchan từ từ lấp đầy phổi em, và Izuku hít vào một cách cần thiết, như thể đó là oxy và em đang cần không khí.

"Cậu có thể hỏi tớ lần nữa không?" Izuku thở hổn hển khi họ tách ra, lòng bàn tay vẫn ôm lấy hai bên má của Kacchan.

"Để tao diễn đạt lại nhé." Kacchan cười, khóe miệng cậu ấy cong lên thành một nụ cười nhếch mép, và ôi, đó là thứ mà Izuku cũng muốn hôn.

"Oi, mọt sách chết tiệt. Làm bạn trai tao nhé?"

Vânggg.

hai mươi lăm

Dù cố gắng lén lút đến đâu, ngay cả khi Katsuki còn đang mơ màng vì giấc ngủ, anh vẫn nghe thấy tiếng cửa mở, cảm nhận được trọng lượng của ai đó nằm lên giường. Katsuki đã quen với điều này rồi—họ là những anh hùng chuyên nghiệp, sẽ có những lúc một người làm ca ngày và người kia làm ca đêm, nên khi một người về nhà thì người kia đã ngủ say. Katsuki không để tiếng động và chuyển động làm phiền mình quá nhiều, đôi mi vẫn khép chặt. Thật dễ để tiếp tục chìm vào giấc ngủ một lần nữa, với hơi ấm tỏa ra từ cơ thể Izuku bên cạnh, mùi petrichor tràn ngập phổi anh—

Có lẽ tên mọt sách ngu ngốc đó thực sự không cố gắng để lén lút chút nào. Izuku ngồi lên Katsuki, hai đùi kẹp lấy hai bên hông anh. Dù Katsuki giờ đã tỉnh táo hơn một chút, nhưng anh vẫn quyết tâm giữ nguyên tư thế ngủ, hoặc ít nhất là giả vờ như vậy, những tiếng ngáy nhẹ nhàng thoát ra từ môi anh cùng với hơi thở dồn dập. Izuku cúi xuống, ấm áp như lò sưởi, và hôn lên xương trán của anh, rồi đến mí mắt, rồi lên má. Chạm nhẹ mũi của họ vào nhau.

Tim Katsuki hẫng một nhịp. Cảnh tượng này gợi nhớ cho anh về lần anh bay đến New York để gặp Izuku, khi anh đã gục ngã vào đêm đầu tiên và hôn lên thái dương của Izuku trong giấc ngủ. Katsuki chưa bao giờ thấy biết ơn những tấm rèm chắn sáng mà họ mới mua, giúp phòng tối om, che khuất đi cái vẻ ửng hồng nóng bừng trên tai anh. Cảm giác như sự trả thù, một sự trả thù mà anh đang âm thầm tận hưởng từng giây.

"Kacchan ơi," Izuku thì thầm, giọng nói của em có phần lạc điệu vì cố gắng giữ cho nó thật nhẹ nhàng, nhột nhạt trên làn da Katsuki, và anh phải cố gắng rất nhiều để không bật cười, "tớ nhớ cậu. Tớ nhớ cậu mỗi ngày nhưng tớ nhớ cậu còn nhiều hơn vào những đêm như thế này."

Một ngón tay chạy dọc theo đường nét trên gò má Katsuki, ấm áp và quen thuộc, những đường cong mà anh đã quen như lòng bàn tay của mình. "Tớ vẫn không thể tin rằng tớ có thể có cậu như thế này, Kacchan. Cậu có biết rằng cậu là điều tốt đẹp nhất đã xảy ra với tớ không?"

Nó vẫn làm Katsuki tức giận, cách mà Izuku dễ dàng quên đi tất cả những điều tồi tệ mà Katsuki đã làm với em. Gọi Katsuki là điều tốt đẹp nhất trong đời em, như thể em chưa từng mang lại cho Katsuki món quà lớn nhất—sự tha thứ, nở hoa trong những góc tối nhất của tâm trí anh. Katsuki không xứng đáng; anh vẫn cảm thấy nỗi đau của một thập kỷ tội lỗi đập vào xương ngực mỗi khi Izuku hôn anh như thể anh là một điều quý giá. Trái tim của Izuku quá lớn đối với lợi ích của chính mình, Katsuki tự hỏi làm sao mà lồng ngực em có thể chứa đựng tất cả. Nhưng có lẽ nhiệm vụ của Katsuki là nhớ những tội ác của chính mình. Một hy sinh nhỏ để trả giá trong tổng thể của mọi thứ.

Với ngón tay cái vẫn chạm vào má Katsuki, Izuku chạm trán của họ vào nhau. "Yêu cậu, Kacchan." em lại nói, luôn hào phóng với tình cảm của mình, làm Katsuki nghẹt thở, khiến anh thật khó để tiếp tục giả vờ ngủ. Họ kết nối đôi môi nhau trong một nụ hôn nhẹ nhàng, nhẹ như lông vũ, ngay lập tức làm mềm đi những khía cạnh sắc nhọn của Katsuki. "Giờ tớ sẽ đi ngủ. Ngay bên cạnh cậu nhé? Và vào buổi sáng, cậu sẽ thức dậy bên cạnh tớ."

Katsuki đoán rằng đó là điều tốt nhất, rằng anh đã có—vẫn đang được—trải nghiệm cảm giác kỳ diệu khi thức dậy bên cạnh người mình yêu. Năm tuổi, mười bảy, mười tám, hai mươi, và giờ là hai mươi lăm. Vào buổi sáng, không phải mặt trời chào đón anh đầu tiên, mà là màu xanh lá trong đôi mắt Izuku.

Vào buổi sáng, những chiếc chăn sẽ không tránh khỏi bị xô lệch dưới chân, và anh sẽ nhặt chúng lên, đắp lại cho Izuku. Vào buổi sáng, anh sẽ làm bữa sáng và để tên ngốc ấy ngủ nướng, pha trà ocha nóng và đổ vào một cái bình, một tờ giấy nhớ với hướng dẫn hâm nóng dán vào hộp cơm. Vào buổi sáng, trước khi anh đi làm, anh sẽ trao cho Izuku nụ hôn như nụ hôn họ đã chia sẻ, trên trán, mí mắt, má, và khóe miệng.

Nhưng hiện tại, khi Izuku được ôm chặt dưới cánh tay anh, hai tay quàng quanh eo em, Katsuki chìm vào giấc ngủ.


END


sweet nothing và bộ này có phần tương tương nhau ấy^^

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #bakudeku