Giữ
Ánh đèn sân khấu vừa tắt, nhưng hơi nóng của nó vẫn còn âm ỉ phả ra trong không khí, hoà quyện cùng mùi phấn son và mồ hôi. Hậu trường của một đêm nhạc hội lớn lúc nào cũng vậy - như một mê cung chằng chịt của rèm nhung đen, dây cáp nằm vắt ngang sàn, những bộ phục trang bị vứt bỏ vội vã, và tiếng giày cao gót lạch cạch chạy vụt qua.
Lan Hương đứng nép mình trong một góc tối, bàn tay siết nhẹ vào chiếc áo khoác mỏng phủ hờ trên vai. Đôi mắt cô không rời khỏi bóng dáng quen thuộc đang từ từ bước vào từ cánh gà. Không cần nhìn rõ, chỉ cần dáng đi mềm mại đó, mái tóc đen xõa dài qua vai, và cái cách đôi tay thon thả nhẹ nhàng vuốt dọc thân micro vừa đặt xuống - từng chi tiết ấy đủ để trái tim Hương siết chặt.
Đó là Ái Phương. Người tình bí mật. Người đã cùng em đi qua những nốt nhạc thăng hoa trên sân khấu và cả những góc tối không ai biết của đời nhau.
Em là cơn gió mãnh liệt - rực rỡ, nồng nàn và luôn sống thật với cảm xúc. Với em, tình yêu không thể là một món đồ gói kín trong hộp - nó phải được thở, được sống, được hiển hiện giữa trời xanh. Em muốn nắm tay người mình yêu giữa phố, hôn nhau dưới ánh đèn công cộng, và gọi tên nhau bằng từng nốt nhạc trần trụi của yêu thương.
Nhưng Phương lại là một thế giới hoàn toàn khác. Nàng trầm lặng, nội tâm, như mặt hồ sâu không đáy chỉ riêng em mới từng biết cách lặn xuống. Phương yêu em - yêu tha thiết, chân thành, đến từng hơi thở - nhưng tình yêu ấy bị bao bọc bởi nỗi sợ. Sợ ánh nhìn dư luận, sợ những lời xì xào, sợ đánh mất tất cả những gì nàng đã xây dựng trong sự nghiệp. Phương chọn cách giữ mọi thứ trong im lặng - một chiếc kén an toàn mà đôi khi em cảm thấy mình bị bỏ quên ở bên ngoài.
Mối quan hệ của bọn em đã kéo dài nhiều năm - nhiều năm sống trong hào quang, nhưng đồng thời là chuỗi ngày rón rén yêu nhau như thể mắc lỗi. Trên sân khấu, cả hai là một cặp song ca ăn ý, ăn rơ đến mức người hâm mộ gọi đùa là "cặp thiên nữ luyến" của làng nhạc. Chẳng ai biết, đằng sau những ánh mắt lặng lẽ trao nhau, những lần chạm tay khẽ khàng giữa màn diễn - là một mối tình có thật, âm ỉ và day dứt.
Chưa từng một lần công khai. Mỗi nụ hôn trộm sau hậu trường, mỗi cái ôm vội trước giờ diễn, mỗi dòng tin nhắn không tên gửi cho nhau giữa đêm - là cách tình yêu ấy tồn tại. Nhỏ bé, thật thà và luôn phải lẩn tránh.
Hương bước lại gần Phương, bước chân nhẹ như lướt qua mặt sàn. Em đưa tay chạm khẽ vào khuỷu tay nàng - cái chạm rất khẽ, như một lời thì thầm không thành tiếng:
"Em vẫn ở đây. Phương à, em vẫn ở bên chị."
Phương quay đầu lại. Trong ánh đèn mờ, đôi mắt đen láy của nàng phản chiếu một nỗi mệt mỏi và điều gì đó không gọi tên được - có thể là giằng xé, có thể là day dứt. Một nụ cười thoáng qua môi - nhạt đến mức chỉ như một ký ức chưa kịp hình thành. Rồi nàng gật đầu - động tác nhỏ đến mức gần như vô nghĩa.
Im lặng tràn vào giữa hai người như một lớp sương dày. Nhưng không phải sự im lặng êm dịu của những người đã hiểu nhau đến tận cùng. Đây là sự im lặng đầy trọng lượng - nặng như đá tảng, chất chứa những điều không ai dám nói, những câu hỏi không ai dám hỏi.
Hương nhìn sâu vào mắt Phương. Em khao khát một lời nói, bất cứ lời nào, dù là lạnh lùng hay dịu dàng - chỉ để biết rằng mình vẫn còn ở lại trong lòng Phương. Nhưng không có gì cả. Chỉ là một khoảng không.
Và em biết - đây không phải lần đầu. Cũng sẽ không phải lần cuối. Bởi khi tình yêu không còn đủ mạnh để vượt qua nỗi sợ, thì im lặng chính là điềm báo cho cơn giông sắp kéo đến.
Sự im lặng kéo dài sau đêm diễn không phải là khoảnh khắc tĩnh lặng hiếm hoi giữa Lan Hương và Ái Phương. Đó là một phần quen thuộc trong mối quan hệ của họ, một khoảng lặng mà Hương từng nghĩ là sự thấu hiểu. Nhưng giờ đây, nó chỉ còn là khoảng trống thăm thẳm, nơi những nỗi bất an và khao khát chôn giấu không ngừng gặm nhấm. Hương khao khát được công khai, được yêu một cách đúng nghĩa, đường đường chính chính nắm tay Phương bước đi dưới ánh nắng mặt trời, chứ không phải mãi mãi lẩn khuất trong những hành lang khuya khoắt hay những căn phòng khách sạn chật chội.
...
"Phương này," Hương lên tiếng một buổi tối muộn, khi cả hai vừa trở về từ một buổi chụp hình quảng cáo, "em mệt rồi."
Phương đang ngồi gỡ kẹp tóc trước gương, bóng nàng in trên tấm kính mờ ảo. Nghe thấy tiếng Hương, đôi tay nàng khẽ dừng lại.
"Em sao vậy? Có chuyện gì làm em buồn à?" Giọng Phương vẫn đều đều, êm ái, nhưng Hương cảm nhận được sự dè chừng, như thể Phương biết trước điều cô sắp nói.
"Em mệt cái cách mình phải sống như thế này," Hương ngồi xuống chiếc ghế đối diện, ánh mắt trực diện nhìn vào Phương qua gương. "Mệt cái cách mình phải giấu giếm, phải che đậy. Yêu nhau mà còn hơn kẻ xa lạ trước mặt mọi người. Chị có thấy mệt không?"
Đôi mắt Phương thoáng dao động. Nàng chậm rãi quay hẳn người lại, đối mặt với Hương. "Em biết mà. Công việc của chúng ta... ánh hào quang này đòi hỏi nhiều sự hy sinh. Chị đã nói bao nhiêu lần rồi..."
"Hy sinh!" Hương bật ra, giọng cô hơi cao hơn bình thường, ẩn chứa sự chua chát. "Đó có còn là hy sinh nữa không, hay là mãi mãi giam cầm mình trong cái lồng son này? Em muốn yêu chị, Phương ạ. Em muốn được nắm tay chị đi xem phim, muốn được công khai nói rằng chị là của em. Em muốn mọi người biết tình yêu của chúng ta cũng đẹp đẽ, cũng đáng được tôn trọng như bao tình yêu khác. Chị cứ sợ, cứ dè chừng. Chị cứ nói 'chờ thêm chút nữa', 'chưa phải lúc này'. 'Chưa phải lúc này' là bao giờ hả Phương? Mười năm nữa? Hai mươi năm nữa? Đến khi chúng ta già nua không còn đứng trên sân khấu nữa ư?"
Phương cúi mặt, mái tóc đen mượt che đi một nửa khuôn mặt nàng. "Em biết mà, chị sợ ảnh hưởng đến sự nghiệp của em, của cả chúng ta. Fan hâm mộ, công ty quản lý, họ sẽ không chấp nhận đâu."
"Họ có chấp nhận hay không thì sau này tính! Quan trọng là chúng ta có muốn hay không!" Hương đứng dậy, bước đến gần Phương, ngồi xuống trước mặt nàng. "Chị có yêu em đủ để đối mặt không? Hay tình yêu của chúng ta chỉ đáng giấu giếm như một lỗi lầm?"
Phương vẫn im lặng. Nàng đưa tay lên, định chạm vào má Hương, nhưng rồi lại ngập ngừng hạ xuống. Sự lưỡng lự đó, cái khoảng cách vô hình ấy, khiến trái tim Hương như vỡ vụn. Cô cảm thấy tổn thương sâu sắc. Không phải vì Phương không yêu cô, mà vì nỗi sợ của Phương lớn hơn tình yêu họ dành cho nhau.
Mâu thuẫn này đã âm ỉ quá lâu, như một ngọn lửa nhỏ trong đống rơm khô, chỉ chờ một tia lửa bùng lên. Và đêm đó, nó đã bùng nổ. Không có những tiếng cãi vã ầm ĩ, chỉ có sự lạnh lẽo của những lời nói bị nén lại, của những khao khát bị chối bỏ.
Cuối cùng, sau một đêm dài không ngủ, Hương quyết định. "Thôi được rồi," giọng cô nhỏ dần, nhưng kiên định. "Chúng ta cần khoảng lặng. Em nghĩ... chúng ta nên tạm xa nhau một thời gian."
Phương ngẩng phắt dậy, đôi mắt mở to ngỡ ngàng. "Em nói gì vậy? Tạm xa? Có phải em muốn chia tay?"
"Không phải chia tay, Phương," Hương lắc đầu, nước mắt đã chực trào. "Chỉ là... tạm xa để suy nghĩ. Để cả hai chúng ta xem xét lại. Để chị có thể đối diện với nỗi sợ của mình, và em có thể biết liệu mình có thể chịu đựng mãi thế này không."
Nói rồi, Hương quay lưng bước đi, bỏ lại Phương một mình trong căn phòng ngập tràn ánh sáng và nỗi cô đơn thật sự của tình yêu bị giấu kín. Một khoảng trống len vào giữa họ - không hiện hình, không phát ra tiếng, nhưng đủ để khiến mọi lời thì thầm trở nên xa lạ, và mọi cái chạm trở nên vô nghĩa.
Khoảng trống mà Ái Phương để lại trong cuộc đời Lan Hương không chỉ là nỗi cô đơn, mà còn là một lỗ hổng chênh vênh - dễ bị lấp đầy bởi bất kỳ điều gì có thể mang lại chút an ủi. Và trong lúc ấy, Tóc Tiên xuất hiện. Không phải như một người lạ, mà như một đồng nghiệp thân thiết, luôn hiện diện trong vòng tròn xã giao của cả hai.
Tiên là hiện thân của sự cá tính, sắc sảo và quyến rũ - một làn gió mạnh mẽ, đôi khi... hơi khó đoán.
Cô không hề giấu giếm mối quan hệ của mình. Tiên yêu Thy Ngọc - một streamer năng động, hoạt bát, và luôn bám Tiên như hình với bóng. Mối tình của họ, dù không được công khai rộng rãi trên mặt báo, nhưng giới nghệ sĩ ai cũng biết. Thy có nụ cười rạng rỡ, đôi mắt luôn ánh lên sự ngưỡng mộ dành cho Tiên. Họ thường xuyên xuất hiện cùng nhau trong các buổi tiệc riêng tư. Thy luôn vòng tay ôm eo Tiên một cách tự nhiên, và ánh mắt Tiên nhìn cô gái đó đầy sự nuông chiều. Ai cũng nghĩ: đó là một cặp đôi bền vững - biểu tượng của tình yêu không cần phải giấu giếm trong một thế giới đầy rào cản.
Nhưng Tiên có một mặt khác. Cô thích sự mập mờ. Thích những trò chơi tình cảm mà đôi khi chính cô cũng không định nghĩa được. Giữa cô và Lan Hương, điều này không hẳn là mới. Đã từng có ánh mắt kéo dài hơn mức bình thường, vài lời trêu đùa pha lẫn thứ gì đó âm ấm - có thể là một hấp lực cũ chưa tắt, hoặc chỉ là thói quen thử thách giới hạn từ phía Tiên.
Khi Hương và Phương tạm xa nhau, nỗi đau của Hương hiện ra rõ rệt. Cô thường xuyên xuất hiện với vẻ mặt thất thần. Những buổi tập nhạc nặng nề như đeo đá. Tiên, với sự nhạy bén của mình, nhanh chóng nhận ra điều đó. Cô tiếp cận Hương một cách tự nhiên. Ban đầu là hỏi han xã giao:
"Hương dạo này trông xanh xao quá, có chuyện gì sao?"
Nhưng rồi, những lời hỏi han dần trở nên cá nhân hơn.
"Lan Hương này, sao bà cứ tự hành hạ mình vậy?" - Tiên ngồi xuống cạnh cô trong phòng chờ, đưa cho cô chai nước mát lạnh. - "Chuyện tình cảm có gì thì cứ nói ra. Tôi ở đây mà."
Hương, trong cơn yếu lòng, kể hết. Về sự giằng xé giữa cô và Phương. Về khát khao được công khai. Về nỗi sợ luôn níu lấy Phương như sợi xích. Tiên lắng nghe chăm chú. Đôi mắt sắc sảo của cô đôi khi ánh lên điều gì đó rất khó đọc.
"Đúng là Ái Phương lúc nào cũng rụt rè," - Tiên thở dài. - "Tình yêu mà phải giấu giếm thế thì mệt mỏi thật."
Lời nói ấy như một liều thuốc an ủi, chạm đúng vào nơi Hương thấy trống trải nhất. Tiên không giống Phương. Cô mạnh mẽ, dứt khoát, và quan trọng hơn cô không ngại thể hiện. Dần dần, những cuộc trò chuyện giữa họ không còn dừng ở phòng chờ. Tiên mời Hương đi cà phê đêm. Những buổi tâm sự kéo dài đến tận khuya. Tin nhắn cũng dày hơn - không chỉ công việc, mà là những mảnh ghép đời sống, những mẩu cảm xúc.
Hương nhận ra: khi cô yếu đuối nhất, Tiên là người ở bên. Lắng nghe. Thấu hiểu. Và quan trọng nhất - luôn biết nói đúng điều cô cần nghe.
Những cái nắm tay dần kéo dài hơn. Những ánh mắt trao nhau dần chứa đựng nhiều hơn sự đồng cảm. Nó không còn là tình bạn đơn thuần. Nó là sự xoa dịu. Là một ngọn lửa nhỏ đang nhen nhóm trong trái tim giá lạnh.
Nỗi đau đáu vì sự xa cách với Ái Phương, cùng với cảm giác chênh vênh của một tình yêu không được gọi tên, đã đẩy Lan Hương vào một trạng thái dễ tổn thương hơn bao giờ hết.
Cô tìm thấy ở Tóc Tiên một sự an ủi kỳ lạ, một thứ năng lượng mạnh mẽ và dứt khoát mà Phương không có. Tiên không bao giờ dè chừng, không bao giờ e ngại những ánh mắt dò xét. Cô ấy thẳng thắn, quyến rũ, và luôn biết cách khiến Hương cảm thấy mình được quan tâm, được lắng nghe.
Hương, trong lúc yếu lòng nhất, đã tựa vào Tiên như một chỗ dựa vững chắc. Cô không hề hay biết rằng, mình đang đi trên một ranh giới mong manh, nơi tình bạn và sự an ủi có thể dễ dàng biến thành một điều gì đó khác.
Một đêm nọ, sau một buổi diễn từ thiện kéo dài, cả hai đều thấm mệt nhưng tinh thần lại vô cùng nhẹ nhõm. Ánh đèn đường lướt qua cửa kính xe khi Tiên lái xe đưa Hương về. Không khí trong xe đặc quánh một sự tĩnh lặng dễ chịu, khác hẳn với sự im lặng nặng nề giữa Hương và Phương.
Tiên khẽ chạm tay Hương, cái chạm tay kéo dài hơn bình thường, một cái vuốt nhẹ trên mu bàn tay mà Hương không thể, hay không muốn rút lại.
"Hôm nay Hương hát hay lắm," Tiên thì thầm, giọng cô trầm ấm và gần gũi đến lạ. "Ánh mắt của Hương, nội tâm của Hương, tất cả đều thể hiện rõ trên sân khấu."
Hương khẽ cười, một nụ cười mệt mỏi nhưng chân thật. "Cảm ơn Tiên. Cảm ơn vì đã luôn ở bên cạnh Tôi lúc này."
Tiên dừng xe trước căn hộ của Hương. Không ai nói gì, nhưng cả hai đều cảm nhận được một luồng điện ngầm đang chạy qua. Hương nhìn vào đôi mắt sắc sảo của Tiên, nơi chứa đựng một sự thấu hiểu kỳ lạ, và cả một lời mời gọi không lời.
Khoảng trống trong trái tim Hương đã quá lớn, quá trống rỗng. Và Tiên, người phụ nữ mạnh mẽ và đầy sức hút này, đang ở ngay đây, lấp đầy nó bằng những lời nói và cử chỉ mà Phương chưa bao giờ dám cho cô.
"Có muốn vào nhà Tôi uống một ly không?" Hương đột nhiên buột miệng, sau một khoảnh khắc dài im lặng. Cô biết mình đang làm gì, hay đúng hơn, cô biết mình đang mất kiểm soát.
Tiên không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, nở một nụ cười bí ẩn.
Đêm đó, trong căn hộ của Lan Hương, điều "không ai nói rõ chuyện gì" đã xảy ra. Có thể là sự yếu lòng, có thể là sự khao khát được chữa lành, hay đơn giản chỉ là một khoảnh khắc mất phương hướng trong vòng xoáy cảm xúc.
Họ đã đi quá giới hạn. Không có lời thề hẹn. Không có những lời yêu thương. Chỉ là sự va chạm của hai tâm hồn đang tìm kiếm sự ấm áp trong đêm tối.
Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu tiên len lỏi qua khe rèm, mang theo sự thật trần trụi của đêm qua, một cảm giác trống rỗng và tội lỗi tràn ngập trong Hương. Tiên rời đi lặng lẽ, để lại Hương một mình với sự dằn vặt và nỗi bàng hoàng. Cô biết mình đã làm gì, và cô cũng biết mình đã phản bội ai.
Trong khi đó, ở một nơi khác, Thy Ngọc - người thương của Tóc Tiên - đã cảm nhận được điều gì đó bất ổn. Thy là một người nhạy cảm, và mặc dù Tiên luôn giữ thái độ mập mờ, Thy vẫn biết rõ Tiên đang dành nhiều thời gian hơn cho Lan Hương. Ban đầu, Thy tin tưởng vào mối quan hệ của họ, tin tưởng vào tình yêu mà Tiên dành cho mình. Nhưng khi những buổi đi chơi của Tiên và Hương ngày càng dày đặc, khi những tin nhắn của Tiên trở nên ít đi, Thy bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Khi Thy biết chuyện về đêm đó - có thể là qua một tin nhắn vô tình bị lộ, một cuộc điện thoại không mong muốn, hoặc đơn giản là cảm nhận từ linh tính của người yêu - cô không hề ghen tuông ồn ào. Không có những trận cãi vã, không có nước mắt hay lời trách móc. Thy chỉ đơn giản là im lặng.
Cô biến mất khỏi mạng xã hội, những livestream đầy năng lượng của cô bỗng dừng lại. Các fan hâm mộ bắt đầu lo lắng, nhưng không ai có thể liên lạc được với Thy.
Sự im lặng của Thy còn đáng sợ hơn bất kỳ lời buộc tội nào.
Tóc Tiên bàng hoàng. Từ sự mập mờ, từ trò chơi tình ái mà cô thường hay tạo ra, giờ đây, cô đối mặt với một cảm giác mất mát thật sự.
Thy - cô gái luôn bám lấy cô như hình với bóng, cô gái đã yêu cô một cách chân thành và không toan tính - giờ đây đã rời đi.
Tiên nhận ra, mình đã đánh mất một điều gì đó quý giá, điều mà cô đã luôn coi là hiển nhiên.
Nỗi đau của Thy, sự biến mất của Thy, đã thức tỉnh Tiên khỏi trò chơi nguy hiểm mà cô đã gây ra.
Sự biến mất lặng lẽ của Thy Ngọc đã giáng một đòn mạnh vào Tóc Tiên, mạnh hơn bất kỳ lời trách móc hay cuộc cãi vã nào. Cô nhận ra rằng trò chơi mập mờ mà mình vẫn luôn thích thú giờ đây đã gây ra một tổn thương thực sự, và người chịu tổn thương lại là Thy - cô gái đã yêu cô bằng tất cả sự chân thành. Khoảng trống mà Thy để lại không phải là sự tự do như Tiên vẫn nghĩ, mà là một khoảng trống đầy nuối tiếc và mất mát.
Tiên lao đi tìm Thy. Cô lục tung mọi nơi Thy có thể đến, gọi điện thoại không ngừng nghỉ, nhắn tin không đếm xuể. Mỗi cuộc gọi không được hồi đáp, mỗi tin nhắn không có phản hồi lại là một nhát dao cứa vào sự kiêu ngạo của Tiên. Cuối cùng, qua một người bạn chung, Tiên tìm thấy Thy ở một quán cà phê nhỏ, nơi từng là chốn trú ẩn yêu thích của Thy, để vẽ nên thế giới tươi sáng qua từng khung hình, nhưng giờ đây đôi mắt cô lại trũng sâu và xa vắng.
"Thy," Tiên gọi khẽ, giọng cô run rẩy.
Thy Ngọc ngẩng đầu lên, ánh mắt cô không còn sự lấp lánh như mọi khi, mà thay vào đó là một sự trống rỗng, vô cảm. "Chị đến đây làm gì?"
"Chị xin lỗi," Tiên nói, những lời này thật khó khăn để thốt ra, nhưng cô biết mình phải nói. "Chị xin lỗi em, Thy. Tất cả là lỗi của chị."
Thy chỉ nhìn Tiên, không nói gì. Sự im lặng của Thy khiến Tiên càng thêm đau đớn. "Chị biết mình đã làm em tổn thương. Chị đã quá vô tâm, quá... mập mờ. Chị cứ nghĩ đó chỉ là một phút yếu lòng, nhưng... nhưng chị đã sai rồi." Tiên ngồi xuống đối diện Thy, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Thy. "Em biết không, khi em biến mất, chị mới nhận ra chị cần em đến mức nào. Cái cảm giác trống rỗng này... nó kinh khủng hơn bất cứ điều gì."
Nước mắt bắt đầu lăn dài trên má Tiên. Đó là những giọt nước mắt hối hận thật sự, không phải nước mắt của sự yếu đuối mà là sự nhận ra giá trị của người mình yêu. Thy khẽ rút tay lại, nhưng Tiên vẫn nắm chặt. "Lần này," Tiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Thy, giọng nói vang lên dứt khoát hơn bao giờ hết, "Lần này, chị chọn em. Chị sẽ không bao giờ để em phải chịu đựng những chuyện như thế nữa. Chị hứa."
Sự dứt khoát của Tiên, sau bao nhiêu tháng ngày mập mờ, cuối cùng cũng chạm đến trái tim Thy. Thy khẽ gật đầu, một giọt nước mắt lăn trên khóe mi. "Thật không?" Giọng cô thều thào.
"Thật. Chị sẽ chứng minh cho em thấy," Tiên khẳng định.
Vài ngày sau, Tóc Tiên đã làm điều mà trước nay cô chưa từng dám: công khai tình cảm với Thy Ngọc trước toàn bộ công chúng. Trên trang cá nhân, cô đăng một bức ảnh cả hai cùng cười rạng rỡ bên nhau, kèm dòng caption ngắn gọn nhưng đầy dứt khoát: "Đây là Thy Ngọc - người yêu của tôi. Và từ giờ, chúng tôi sẽ không còn giấu giếm nữa."
Đó không chỉ là một bài đăng. Đó là lời thừa nhận, là tuyên ngôn, là thề nguyện - một lần và mãi mãi. Sau bao tháng ngày chênh vênh, cuối cùng, họ đã chọn nắm tay nhau bước ra ánh sáng.
Trong khi Tóc Tiên đối mặt với sự lựa chọn của mình, Lan Hương chìm trong nỗi dằn vặt và hối hận. Đêm định mệnh với Tiên không mang lại sự bình yên như cô nghĩ, mà chỉ thêm vào gánh nặng tội lỗi và sự trống rỗng. Cô nhớ Ái Phương đến cồn cào, nhớ cái cách Phương im lặng nhưng luôn ở đó, nhớ sự dịu dàng mà chỉ mình Phương mới có. Hương nhận ra, thứ cô cần không phải là sự dứt khoát ào ạt của Tiên, mà là sự kiên định, sâu sắc của Phương, dù có e dè đến mấy.
Sau nhiều ngày dằn vặt, Hương quyết định liên lạc với Phương. Một buổi gặp gỡ lặng lẽ được sắp xếp tại một quán cà phê vắng vẻ, rời xa mọi ánh mắt tò mò. Hai người ngồi đối diện nhau, không nói gì trong giây lát, chỉ có tiếng thì thầm của gió và tiếng leng keng của cốc chén. Khoảng thời gian không nhìn nhau đã làm cả hai hốc hác đi nhiều.
Cuối cùng, Hương là người phá vỡ sự im lặng. Cô nhìn Phương, đôi mắt ngấn lệ. "Phương," giọng cô nghẹn lại, "em xin lỗi. Em đã... em đã sai rồi."
Phương vẫn im lặng, nhưng ánh mắt nàng không còn sự dè chừng, mà là một nỗi buồn sâu thẳm.
"Em mệt rồi," Hương nói, nước mắt bắt đầu tuôn rơi. "Em mệt cái cách mình đã làm tổn thương chị, tổn thương chính bản thân mình. Em đã... em đã đi tìm một thứ không thuộc về em, để rồi nhận ra thứ em cần, thứ em yêu nhất, vẫn luôn ở đây." Hương nhìn sâu vào mắt Phương, giọng cô tràn đầy sự van nài và khao khát. "Nhưng nếu chị... nếu chị vẫn còn yêu em... thì em xin chị, cho em một cơ hội nữa."
Và bất ngờ, một điều mà Hương chưa từng thấy ở Phương trong suốt bao nhiêu năm qua đã xảy ra. Phương không nói lời nào. Nàng đứng dậy, bước đến bên Hương, và ôm chầm lấy cô. Cái ôm chặt đến nghẹt thở, như muốn bù đắp cho tất cả những khoảng thời gian xa cách, những lời chưa nói, và cả những nỗi đau đã trải qua. Hương vùi mặt vào vai Phương, khóc nức nở. Hơi ấm từ Phương truyền sang Hương, xoa dịu vết thương lòng. Đây là lần đầu tiên Phương là người chủ động, chủ động níu giữ, chủ động thể hiện tình yêu của mình một cách rõ ràng và mãnh liệt nhất.
Trong cái ôm đó, cả hai biết rằng họ đã tìm thấy nhau một lần nữa, sau những bão giông. Phương đã đối diện được với nỗi sợ hãi của mình, dù chỉ là một bước nhỏ. Còn Hương, cô đã nhận ra rằng thứ cô cần không phải là sự bùng cháy nhất thời, mà là sự ổn định, sâu sắc và chân thành của tình yêu nơi Phương.
Ánh đèn sân khấu một lần nữa bừng sáng, không còn là những ánh sáng mờ ảo của hậu trường hay ánh đèn đường lạnh lẽo. Đây là ánh sáng của sự thật, của tình yêu được cất lên giữa thanh thiên bạch nhật. Lan Hương và Ái Phương đứng chung trên một sân khấu lớn, trong một đêm nhạc được mong đợi. Không còn những cái chạm vội vàng, không còn ánh mắt lẩn tránh. Hôm nay, họ đứng cạnh nhau, vai kề vai, ánh mắt trao nhau chứa đựng tất cả những gì đã trải qua: nỗi đau, sự tha thứ, và tình yêu sâu đậm hơn bao giờ hết.
Họ cùng biểu diễn một bản R&B. Giọng hát của Hương vẫn lãng mạn, nồng nhiệt, nhưng giờ đây còn chất chứa thêm sự từng trải, một nỗi khắc khoải được giải thoát. Giọng hát của Phương, trầm lặng và nội tâm, lại hòa quyện một cách hoàn hảo, mang đến sự bình yên và tin tưởng. Mỗi nốt nhạc, mỗi ca từ đều như lời thì thầm của hai trái tim đã tìm lại được nhau.
Hương khẽ nghiêng đầu nhìn Phương, ánh mắt cô tràn ngập ý nghĩa. Phương mỉm cười nhẹ, một nụ cười thật hiếm hoi mà chỉ mình Hương mới có thể khiến nàng nở rộ. Đây không phải là sự ép buộc, cũng không phải là quyết định vội vàng. Từ sau đêm đó, Phương đã thật sự thay đổi. Nàng vẫn có những nỗi lo, nhưng giờ đây tình yêu dành cho Hương đã đủ lớn để vượt qua tất cả. Họ không công khai rầm rộ trên truyền thông, nhưng với những người thật sự quan trọng, với khán giả đêm nay và với chính họ, sự đứng cạnh nhau trên sân khấu đã là một lời khẳng định hùng hồn nhất.
Khi những nốt nhạc cuối cùng của bài hát vang lên, Lan Hương khẽ thì thầm vào mic, câu nói không nằm trong kịch bản, mà là từ sâu thẳm trái tim cô, gửi gắm riêng cho Ái Phương và cho chính tình yêu của họ: "Giữ em ở lại - dù chỉ một lần, đừng để em đi..."
Phía dưới hàng ghế khách mời, Tóc Tiên và Thy Ngọc đang nắm chặt tay nhau. Thy tựa đầu vào vai Tiên, ánh mắt lấp lánh sự hạnh phúc và bình yên. Tiên khẽ siết chặt tay Thy, môi cô nở một nụ cười mãn nguyện. Cô đã tìm thấy sự rõ ràng, sự chân thật mà cô từng vô tình bỏ lỡ.
Thy nháy mắt tinh nghịch với Tiên, giọng cô thì thầm đủ để chỉ hai người nghe thấy: "Đừng để em đi lần nữa nha chị trap..."
Tiên bật cười khẽ, cúi xuống hôn nhẹ lên tóc Thy. "Không bao giờ." Lần này, lời hứa của cô không còn sự mập mờ nào nữa.
Trên sân khấu, Hương và Phương cùng cúi chào trong tiếng vỗ tay vang dội. Ánh mắt họ giao nhau, hứa hẹn một tương lai không còn những bí mật hay nỗi sợ hãi. Tình yêu của họ, dù đã trải qua bão giông, vẫn ở đó, mạnh mẽ hơn, chân thật hơn. Họ đã chọn giữ nhau lại, không chỉ một lần, mà là mãi mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip