[NGUYÊN CỐ] KHI NGUYÊN DƯƠNG XUYÊN VỀ TRƯỚC MỘT NGÀY MÁY TÍNH BỊ TRỘM - 12
Lúc Cố Thanh Bùi nhìn thấy Nguyên Dương quay lại thì có phần kinh ngạc, y cho rằng đêm nay Nguyên Dương thế nào cũng phải ở lại Nguyên gia.
"Sao lại về rồi?"
"Anh ở nhà đợi em, em tất nhiên phải về rồi" Nguyên Dương ngồi xuống bên cạnh Cố Thanh Bùi, hai tay ôm lấy y, cằm gác lên vai y, thở phào nhẹ nhõm.
"Sao thế? bị mắng à?" Cố Thanh Bùi giơ tay xoa đầu Nguyên Dương.
"Nếu họ có thể chấp nhận ngay lập tức em mới thấy lạ đấy. Dù sao em cũng đã thể hiện rõ ý của mình, đời này của em chỉ có một mình anh, nhưng em cũng không muốn lấy cứng chọi cứng, cho họ chút thời gian rồi sẽ có thể chấp nhận thôi."
"Ừm, chỉ là với tình hình hiện tại anh không phù hợp làm việc ở công ty của ba em rồi, ngày mai anh chuẩn bị thủ tục từ chức."
"Anh có thấy tiếc nuối không? Dù sao, cũng bỏ ra nhiều tâm huyết đến vậy."
"Nếu nói không có chút tiếc nuối nào vậy thì khẳng định là không có khả năng. Anh đã từng thật sự rất muốn tận mắt chứng kiến công ty được lên sàn, nhưng những thứ này đâu là gì khi so với em."
Cố Thanh Bùi khẽ cười tiếp tục nói, "em biết không, anh đã từng cho rằng công việc chính là chuyện quan trọng nhất cuộc đời anh, sau khi ly hôn với Triệu Viện anh chưa từng nghĩ bắt đầu một đoạn tình cảm ổn định, nhưng sau khi gặp em tất cả đã thay đổi, anh không thể ngăn được đưa em vào tất cả kế hoạch trong tương lai của mình."
Nguyên Dương ghé đầu qua hôn lên cổ Cố Thanh Bùi, dịu dàng nói, "em trước đây đối với tương lai chẳng có kế hoạch gì cả, trừ làm lính ra hình như em chẳng thích gì, nhưng sau khi có anh rồi kế hoạch tương lai của em chính là anh, chỉ có anh."
Cố Thanh Bùi nghiêng đầu qua hôn lên môi Nguyên Dương, giống như chuồn chuồn lướt nước nhưng lại đầy dịu dàng. Nguyên Dương không kiềm chế nổi mà xông qua, liếm láp môi Cố Thanh Bùi, hàm hồ nói, "Thanh Bùi anh nói xem ba em hiện giờ chắc chắn đang ở nhà tức giận lắm, nhưng giờ em không quan tâm gì hết, chỉ muốn anh thôi..."
Lý trí của Cố Thanh Bùi đã đứt đoạn, quần áo rơi đầy đất, đêm dài đằng đẳng tiếng thở dốc vô cùng rõ ràng.
Hôm sau Cố Thanh Bùi vừa đến công ty liền gọi Trương Hà đến phòng làm việc, bảo cô giúp mình chuẩn bị thủ tục từ chức, Trương Hà nghe nói Cố Thanh Bùi muốn từ chức thì vô cùng sốc.
"Cố tổng, sao đột nhiên ngài muốn từ chức?"
"À, tôi đã có kế hoạch khác rồi, về phần công ty, bên phía Nguyên Đổng sẽ phái người qua đây."
"Nhưng hai năm nay, chúng tôi, chúng tôi thật sự đều cảm thấy ngài làm vô cùng tốt, công ty cũng ngày một tốt hơn, tôi, thật sự không nỡ xa ngài."
"Tôi cũng không nỡ xa mọi người, nhưng trên đời làm gì có bửa tiệc nào không tàn, sau này chúng ta vẫn là bạn bè."
"Cố tổng..."
Mắt thấy Trương Hà sắp khóc tới nơi, Cố Thanh Bùi vội vàng cắt ngang lời cô, "được rồi Tiểu Trương, đi chuẩn bị thủ tục giúp tôi trước đi."
"Được, được rồi Cố tổng, tôi đi chuẩn bị ngay"
Trương Hà vừa rời đi, cánh cửa lại bị đẩy ra.
"Sao vậy Tiểu Trương, có phải làm rơi cái gì..." Cố Thanh Bùi cho rằng Trương Hà làm rơi đồ, nhưng ngẩng đầu thì phát hiện là Nguyên Lập Giang.
"Nguyên đổng."
"Cố tổng sớm vậy đã đến công ty rồi, tôi còn cho rằng xảy ra chuyện ngày hôm qua cậu sẽ trốn tôi."
"Nguyên đổng sao nói vậy." Cố Thanh Bùi rót một tách trà đẩy đến trước mặt Nguyên Lập Giang "ngài là ba của Nguyên Dương sao tôi có thể trốn ngài."
"Hừ, cậu còn biết Nguyên Dương là con tôi đấy! Cố tổng, tôi tin tưởng cậu cho nên mới giao cả công ty và con trai mình cho cậu quản lý, công ty cậu xác thực quản lý không tệ, nhưng con trai tôi, có phải cậu quản quá tay rồi không?"
"Nguyên đổng, tôi biết ngài không cách nào tiếp nhận chuyện của tôi và Nguyên Dương ngay được, nhưng tôi thật sự thích em ấy, không phải kiểu chỉ muốn chơi đùa, tôi yêu em ấy, tôi nghiêm túc muốn cùng em ấy đi tiếp."
"Cố Thanh Bùi, cậu lớn hơn Nguyên Dương nhiều như vậy, nó chỉ là một thằng nhãi ranh hơn hai mươi tuổi đầu, cậu nhìn trúng nó chỗ nào?"
"Nguyên đổng, Nguyên Dương em ấy rất thông minh, hơn nữa rất tự giác, chỉ cần là chuyện em ấy đã hứa nhất định sẽ làm được. Tôi làm việc bao nhiêu năm, cậu ấm ở thành Bắc Kinh gặp cũng không ít, rất nhiều người tính tình hống hách cậy vào gia thế mà thích làm gì thì làm, nhưng Nguyên Dương không giống vậy, em ấy chưa từng dùng thân phận công tử Nguyên gia chèn ép người khác. Em ấy cũng chỉ tính tình hơi cục cằn, có điều..." Cố Thanh Bùi khẽ cười, "hai người ở bên nhau không phải nên bao dung lẫn nhau sao. Hai năm nay sự trưởng thành của Nguyên Dương ngài cũng thấy rất rõ, tất nhiên chuyện tôi thích em ấy với chuyện em ấy có thành tựu trong sự nghiệp không hề liên quan, tôi thích em ấy chỉ bởi vì em ấy là Nguyên Dương."
Nguyên Lập Giang có phần kinh ngạc, ông không đồng ý chuyện của Cố Thanh Bùi và Nguyên Dương một phần là do Cố Thanh Bùi là đàn ông, một nguyên nhân quan trọng khác chính là Cố Thanh Bùi sẽ không thật lòng với Nguyên Dương. Cố Thanh Bùi là người khôn ngoan bao nhiêu, ông không tin Nguyên Dương có thể chơi lại y.
"Cậu nói nhiều như vậy, cũng chỉ là lời nói mà thôi. Cho là cậu thật lòng với nó, cậu đã suy nghĩ đến hậu quả chưa? Cơ nghiệp cậu cực khổ gây dựng bao nhiêu năm, có thể sẽ vì quyết định sai lầm lúc này của cậu đổ sông đổ bể." Nguyên Lập Giang cảm thấy con người Cố Thanh Bùi để ý sự nghiệp đến vậy sẽ không vì tình yêu mà hy sinh tiền đồ tươi sáng của mình.
"Nguyên đổng, không giấu gì ngài Cố Thanh Bùi tôi hơn ba mươi năm nay chưa từng làm chuyện bốc đồng bao giờ, đến cả bước chân tiếp theo đặt ở đâu tôi đều sẽ có kế hoạch rõ ràng, duy chỉ Nguyên Dương, em ấy khiến tôi phá lệ nhiều lần, cũng nhiều lần bốc đồng. Sự nghiệp tất nhiên quan trọng, nhưng ở chỗ tôi Nguyên Dương luôn đứng đầu." Cố Thanh Bùi đưa tay đẩy mắt kính, tiếp tục nói: "Nguyên đổng, tôi đã bảo Trương Hà giúp tôi chuẩn bị thủ tục từ chức, đợi bàn giao công việc xong tôi sẽ gửi đơn xin thôi việc."
"Từ chức?" Nguyên Lập Giang phát hiện Cố Thanh Bùi kiên quyết hơn nhiều so với tưởng tượng của ông, "công ty này cậu quản lý hơn hai năm, sắp thấy nó gặt hái được thành quả, lúc này lại từ bỏ, không thấy tiếc? Cố tổng, chỉ cần cậu đồng ý chia tay với Nguyên Dương, tôi sẽ xem như tất cả đều chưa từng xảy ra, cậu vẫn quản lý công ty như cũ, cậu sẽ chính mắt nhìn nó lên sàn, nếu như cậu không cách nào đối mặt với Nguyên Dương, cậu có thể đến công ty ở nước ngoài của tôi làm việc, lương gấp đôi."
"Nguyên đổng, tôi đã quyết định rồi. Rất xin lỗi ngài không thể tiếp nhận ngay được, nhưng tôi không thể chia tay với Nguyên Dương, tôi đã đồng ý với em ấy tôi không thể rời xa em ấy."
"Nếu đã như vậy, chúng ta cũng không có gì để nói nữa. Chỉ là cậu tốt nhất đừng hối hận quyết định của mình."
Nguyên Lập Giang thấy bên Cố Thanh Bùi cũng nói không thông, đành lạnh mặt rời đi.
Cố Thanh Bùi thở phào nhẹ nhõm, y đã tỏ rõ lập trường của mình, chuyện sau này chỉ có thể nghe theo ý trời mà thôi, hơn nữa còn có Nguyên Dương, cho dù phải bắt đầu lại từ đầu cũng không tính là quá hỏng bét.
Buổi tối lúc Cố Thanh Bùi về đến nhà Nguyên Dương đã đang nấu cơm, hôm nay sau khi ở bên ngoài chạy dự án suốt cả ngày hắn không đến công ty mà về thẳng nhà.
Cố Thanh Bùi đi qua, ôm lấy eo Nguyên Dương, mặt áp lên tấm lưng rộng của hắn hít sâu hột hơi.
Nguyên Dương đưa tay ra phía sau ôm Cố Thanh Bùi, "sao vậy? mệt rồi à?"
"Ừm, nay anh bận chuyện từ chức, phải bàn giao công việc vẫn còn nhiều." Cố Thanh Bùi không ngẩng đầu, giọng nói có phần không vui, "đúng rồi hôm nay Nguyên đổng đã đến công ty"
Nguyên Dương sửng sốt mất một lúc, xoay người lại, nhíu mày hỏi, "ba em làm khó anh?"
Cố Thanh Bùi nhìn dáng vẻ khẩn trương của Nguyên Dương, đột nhiên muốn đùa hắn
"Aizz, ba em bắt anh chia tay với em, ông ấy nói để anh ra nước ngoài làm việc, lương tăng gấp đôi, công ty đó ở Singapore thì phải, anh tra thử thấy không tệ, em nói xem anh..."
Nguyên Dương nghe thấy ba chữ Singapore đột nhiên giống như biến thành người khác, hắn liếc nhìn Cố Thanh Bùi, từng câu từng chữ nói, "ANH KHÔNG ĐƯỢC ĐI"
Cố Thanh Bùi không nghĩ tới Nguyên Dương lại phản ứng dữ như vậy, vội vàng ôm Nguyên Dương, "anh không có đồng ý, không có đồng ý, em đừng lo, anh chỉ đùa với em thôi, anh đã đồng ý sẽ không rời xa em thì sẽ không rời xa em đâu." Cố Thanh Bùi đặt tay trên lưng Nguyên Dương vuốt ve, mất một lúc cơ thể cứng ngắt của hắn mới thả lỏng.
Cố Thanh Bùi buông Nguyên Dương ra, nhìn vào mắt hắn, đưa tay sờ mặt hắn khẽ hỏi: "sao đột nhiên em lại phản ứng dữ như vậy?"
"Không có gì, em chỉ là, ghét Singapore." Nguyên Dương vừa nãy đột nhiên nhớ đến hai năm rưỡi trước kia, tim gan hắn như bị rút ra.
"Xin lỗi, anh không biết em sẽ phản ứng dữ như vậy. Nguyên Dương, anh sẽ không rời xa em đâu, anh nói với ba em rồi, anh nói anh yêu em, dù xảy ra chuyện gì em cũng sẽ là lựa chọn đầu tiên trong tất cả lựa chọn của anh."
"Đừng nói chuyện rời xa nữa được không? dù là nói đùa cũng đừng nói cái này. Em thật sự nghe không nổi." Nguyên Dương đỏ cả vành mắt, giọng nói còn nghe ra chút nức nở.
Cố Thanh Bùi thấy dáng vẻ ấm ức của bé chó săn vội vàng nhào tới ôm lấy mặt hắn hôn lên, "được được được, là anh không tốt, sau này sẽ không nói nữa. Đừng buồn nữa được không? Hửm? Dương Dương?"
"Ừm" Nguyên Dương nghe Cố Thanh Bùi gọi biệt danh của mình có hơi ngại ngùng giơ tay sờ sờ mũi, sau đó lại ôm Cố Thanh Bùi lần nữa, "em cũng không rời xa anh."
"Ừm, anh biết, anh tin em, em cũng tin anh được chứ? Sau này dù có chuyện gì chúng ta đều cùng nhau đối mặt."
"Được"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip