[NGUYÊN CỐ] KHI NGUYÊN DƯƠNG XUYÊN VỀ TRƯỚC MỘT NGÀY MÁY TÍNH BỊ TRỘM - 15(Hoàn)

Cố Thanh Bùi nghe nói Nguyên Lập Giang chấp nhận chuyện giữa mình và Nguyên Dương, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, cũng bắt đầu cân nhắc mang Nguyên Dương về nhà gặp ba mẹ. Cố Thanh Bùi từ lâu đã comeout với người nhà, ba mẹ cũng thường hỏi y bao giờ dẫn người về gặp người nhà, hai người tuổi đã cao, luôn mong con trai có thể sớm tìm được một  người ổn định cuộc sống, trước đây y không nghĩ đến, nhưng hiện tại đã cùng Nguyên Dương bên nhau, cũng muốn để ba mẹ sớm yên tâm  hơn.

Nguyên Dương nghe nói Cố Thanh Bùi muốn đưa mình về gặp ba mẹ thì vui vẻ không thôi, hắn mang vẻ mặt đầy ý cười hỏi Cố Thanh Bùi ở quê của y bên đó dạm ngõ có tập tục gì không, chọc cho Cố Thanh Bùi giơ tay muốn đánh hắn. Hai người  nháo một trận, cuối cùng vẫn là Cố Thanh Bùi bại trận trước.

"Được rồi được rồi, không quậy nữa, nói thật nhé, lúc em gặp ba mẹ anh đừng có như thế này, phải biểu hiện thành thục một chút, có nghe thấy không ~"

"Yên tâm đi bà xã, hai người họ sẽ thích em mà ~"

"Em cũng rất có tự tin ha ~"

"Không thì sao, em đã theo đuổi được anh rồi, còn có gì mà làm không được nữa ~"

"Hừ ~ anh đây là nhất thời nóng đầu, kết quả hối hận cũng không kịp nữa ~"

"Anh còn dám hối hận ! có tin em hôn chết anh không!"

"Tin tin tin, Dương Dương của chúng ta tốt đến vậy, ai mà không yêu cho được đúng không ~" Cố Thanh Bùi vừa nói vừa ôm mặt Nguyên Dương hôn lên môi hắn. Nguyên Dương có hai chuyện không thể kháng cự được, một là Cố Thanh Bùi chủ động, hai là Cố Thanh Bùi gọi hắn là "Dương Dương", Nguyên Dương siết chặt eo Cố Thanh Bùi để cơ thể y dính chặt vào người mình, vừa đẩy nụ hôn thêm sâu.

Nguyên Dương đời trước đối với ba mẹ Cố Thanh Bùi không thể quen thuộc hơn, cho nên đối với việc gặp mặt ba mẹ hắn không hề lo lắng, ngược lại là Cố Thanh Bùi vẫn có phần không yên tâm.

Nguyên Dương mang một đống lớn đồ cùng Cố Thanh Bùi về nhà, Cố Thanh Bùi nhìn khí thế của hắn giống như sắp chuyển nhà cảm thấy hơi khoa trương, nào ngờ Nguyên Dương quyết tâm chuyến đi này là đến nhà dạm ngõ, Cố Thanh Bùi không thể lay chuyển suy nghĩ này của hắn chỉ đành thuận theo. Quà là do tự Nguyên Dương chọn, Cố Thanh Bùi còn nghĩ rằng Nguyên Dương sẽ chọn những món nhìn là thấy đắt tiền đến vô lý, không ngờ Nguyên Dương chọn đồ ăn, đồ dùng toàn là thứ hai vị trưởng bối có thể sử dụng, tinh tế lại khiêm tốn,  thậm chí tổ yến cũng là nhãn hiệu mẹ y thường dùng, cũng không biết làm sao Nguyên Dương biết được. Trong lòng Cố Thanh Bùi cảm thấy ấm áp, y cảm nhận được Nguyên Dương thật sự xem ba mẹ của y giống như ba mẹ của mình mà hiếu thuận, y thật sự cảm nhận được người đàn ôn bên cạnh thật sự muốn cùng y sống một đời, y nhịn không được muốn để ba mẹ gặp Nguyên Dương. Trên máy bay, suốt chặng đường Cố Thành Bùi luôn nắm tay Nguyên Dương, lúc ngủ cũng không buông.

Lúc ba mẹ của Cố Thanh Bùi nhìn thấy Nguyên Dương mang một lượng lớn quà cáp đến, hai người vô cùng kinh ngạc, thêm nữa để hai người trẻ dọn đồ đến thở không ra hơi, hình ảnh này nhìn thật vui mắt.

"Thanh Bùi, hai đứa sao lại mang nhiều đồ như vậy?"

"Đều là đồ Nguyên Dương mua cho hai người đó, chọn tới chọn lui nên chọn nhiều rồi, đây là tấm lòng của em ấy. À đúng rồi, vẫn chưa giới thiệu, đây là Nguyên Dương, con từng nhắc với hai người, bạn trai của con."

"Chào bác trai bác gái" Nguyên Dương nhanh chóng cúi người chào ba mẹ Cố.

"Ây, chào cháu, Tiểu Nguyên à ~ rất vui được gặp cháu, hai đứa vào trong đi, đừng đứng ở bên ngoài nữa ~"

Cố Thanh Bùi và Nguyên Dương mang đồ dọn vào nhà, ba Cố đã pha trà xong gọi hai người đến uống.

Nguyên Dương hôm nay không mặc đồ tây, cảm thấy đồ tây trông quá xa cách, hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, tóc không xịt keo, cả người trông vừa sạch sẽ lại thoải mái. Mẹ Cố nhìn hắn thích không chịu được.

"Tiểu Nguyên à, bác nghe Thanh Bùi nói con nhỏ hơn nó mấy tuổi đúng không?"

"Bác gái, con nhỏ hơn anh ấy một chút, nhưng bác gái yên tâm, con đối với Thanh Bùi khẳng định là nghiêm túc, hơn nữa tụi con đang cùng nhau mở công ty gia đình, thành tích cũng rất tốt, con sẽ không để Thanh Bùi chịu khổ đâu."

"Mẹ, mặc dù Nguyên Dương còn nhỏ tuổi nhưng em ấy rất thành thục ~"

"Aiya, mẹ cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi, các con không cần hoảng hốt, Tiểu Nguyên à ~ đừng khẩn trương nhá, bác với ba của Thanh Bùi đều không phải người cổ hủ, chỉ cần các con bên nhau thấy hạnh phúc chúng ta cũng yên tâm."

"Dạ vâng bác trai bác gái cứ yên tâm, con nhất định sẽ đối tốt với Thanh Bùi."

"Được được" mẹ Cố cười gật gật đầu.

Trong bửa ăn tối, Nguyên Dương cứ như miệng bôi đầy mật, không ngừng khen món ăn mẹ Cố nấu thật ngon, ăn những hai bát cơm, làm mẹ Cố cười không ngừng. Ăn cơm xong hắn chủ động đề nghị cùng ba Cố đánh cờ, ba Cố kinh ngạc không thôi.

"Tiểu Nguyên à ~ bác không ngờ con còn biết chơi cờ nha ~ bác cho là người trẻ các con thích chơi game hơn cơ đấy ~"

"Con học từ Thanh Bùi đấy ạ ~ lúc tụi con ở nhà không có gì làm sẽ chơi cờ ~"

"Chơi cờ tốt, bồi dưỡng tâm trí"

Nguyên Dương cùng ba Cố chơi cờ, thỉnh thoảng còn trò chuyện với mẹ Cố đôi câu, nịnh hai vị trưởng bối vô cùng vui vẻ, Cố Thanh Bùi nhìn khung cảnh hạnh phúc trước mắt, cảm thấy khoảng trống trong lòng đã bù đắp hoàn chỉnh, rõ ràng Nguyên Dương lần đầu đến nhà y lại giống như bọn họ đã trải qua cuộc sống như vậy từ rất lâu rồi.

Bất tri bất giác đã hơn mười giờ, Cố Thanh Bùi định đưa Nguyên Dương về khách sạn, phòng khách ban đầu hiện tại đã bị đồ hai người mang tới chiếm đầy rồi.

Mẹ Cố thấy thế liền cản hai người, "ở khách sạn làm gì? đã về nhà rồi thì ở trong nhà chứ ~"

"Phòng khách không phải không thể ở nữa rồi sao?"

"Thì ở phòng của con đi ~ thế nào? chả lẽ người trẻ các con còn bảo thủ hơn chúng ta sao?"

Cố Thanh Bùi đột nhiên đỏ mặt, y nhìn Nguyên Dương hỏi hắn, "em nói xem, muốn ở đâu?"

"Bác gái đã nói thế đương nhiên ở nhà vẫn tốt hơn ~"

"Ây, như vậy mới đúng ~ phòng ngủ đã dọn dẹp cho các con xong rồi, mau đi nghỉ ngơi đi ~"

"Vâng, mẹ với ba cũng ngủ sớm đi, ngủ ngon"

Vừa vào phòng Nguyên Dương đã không nhịn được ôm Cố Thanh Bùi, tay còn tiến vào áo ngủ vuốt ve chiếc eo nhỏ của y.

"Vợ ơi cho em hun một cái ~ nhịn cả buổi tối rồi ~"

"Nhìn tiền đồ của em xem, mới nãy không phải vẫn một bộ dáng ngoan ngoãn sao ~" Cố Thanh Bùi nhìn dáng vẻ gấp gáp của Nguyên Dương không nhịn được cười.

'Aya, em có gấp đi chăng nữa cũng không thể ở trước mặt ba mẹ anh động tay động chân với anh được ~"

"Em ngược lại cũng không khách sáo ~ kêu em ở lại là em ở lại liền ~"

"Bác gái đã nói như vậy, em còn khách sáo cái gì?" Nguyên Dương cười nói, hôn Cố Thanh Bùi một cái, "lại nói, em là chồng anh, em ở phòng của anh là chuyện đương nhiên rồi ~"

"Bớt xàm xí" Cố Thanh Bùi đẩy Nguyên Dương, vừa hay chạm phải cơ ngực săn chắc của hắn, nhất thời có chút bối rối.

Nguyên Dương cũng cảm nhận được, ghé bên tai Cố Thanh Bùi thổi ngụm khí, khẽ nói, "bà xã ơi ~ em muốn ở trong "khuê phòng" của anh ~ chịch anh ~" Nguyên Dương vừa nói, tay vừa thuận theo eo của y đi xuống.

Cả người Cố Thanh Bùi trở nên tê dại, y không nhịn được ôm lấy cổ của Nguyên Dương, nhẹ hôn lên môi hắn, "đi tắm rửa ~"

"Ừm, cùng nhau." Nguyên Dương mút mát đôi môi Cố Thanh Bùi, tay phải nâng mông của y.

Không biết là do vừa rồi nhận được sự chấp thuận của ba mẹ hay là do làm chuyện thân mật cùng Nguyên Dương trong căn phòng mình sống từ nhỏ đến lớn cảm thấy kích thích hơn, tối nay Cố Thanh Bùi chủ động bất thường. Đối diện với Cố Thanh Bùi như thế này, Nguyên Dương trực tiếp phát cuồng, nắm lấy chân của y hung hăng... Trước khi Cố Thanh Bùi ngất đi, nghe thấy Nguyên Dương nói bên tai y, "Thanh Bùi, anh thật sự là yêu tinh, em thật sự muốn như thế này chịch anh cả đời ~"

Ngày hôm sau hai người quả nhiên dậy muộn, ba Cố ở bên cạnh đọc báo vờ như không có chuyện gì, mẹ Cố ngược lại ý cười đầy mặt hỏi hai người nghỉ ngơi có tốt không, làm hai người đỏ cả mặt.

Không biết ý trời hay là trùng hợp, ngày hai người về Bắc Kinh cùng với ngày Cố Thanh Bùi từ Singapore trở về Bắc Kinh ở đời trước là cùng một ngày, Nguyên Dương mãi mãi không quên được ngày đó. Đời trước sau khi biết Cố Thanh Bùi sắp về Bắc Kinh hắn đã phấn khích lại điên cuồng, hai năm rưỡi, suốt hai năm rưỡi hắn không gặp được Cố Thanh Bùi, chỉ có thể nhìn thấy qua những tấm ảnh, xem đoạn ghi hình đó, cảm giác giống như Cố Thanh Bùi vốn không phải người cùng một thế giới với hắn. Không một ai biết ngày đó hắn cũng đến sân bay, hắn đứng ở phía sau một bảng quảng cáo, ở xa xa nhìn người mình nhớ mong hơn chín trăm ngày đêm, Cố Thanh Bùi vẫn xinh đẹp như vậy, giống như trong giấc mơ của hắn. Những ngày hè ở Bắc Kinh oi bức khiến người ta phiền lòng, Nguyên Dương cắn răng nhìn Vương Tấn ôm Cố Thanh Bùi, nhìn hai người cười nói rời đi, hắn cảm thấy trái tim như có đôi bàn tay vô hình nắm lấy, đau đến không cách nào hít thở.

"Nguyên Dương em sao vậy? Xuống máy bay xong cứ luôn ngây ngốc?" Cố Thanh Bùi thấy trạng thái của Nguyên Dương không đúng lắm, có chút lo lắng hỏi hắn.

Nguyên Dương như rơi về hiện thực, cảm giác tim đập nhanh vẫn chưa biến mất, hắn hơi kéo khoé miệng, "không sao, đầu có hơi đau thôi."

Cố Thanh Bùi giơ tay sờ trán Nguyên Dương, lẩm bẩm "không có phát sốt, có phải cảm nắng rồi không? Lát về tới nhà nấu canh đậu xanh nhé!"

"Ừm ừm, vợ yêu tốt nhất, yêu anh~" Nguyên Dương ôm lấy eo Cố Thanh Bùi, cả hai cùng nhau ra cổng.

Bên ngoài trời đổ mưa, xua đi cái nóng bức của những ngày hè, trên đường về nhà, trên trời hiện lên một chiếc cầu vòng mờ ảo, giống như chiếc cầu kết nối hai thời không.

_________________________

Tác giả: chính văn hoàn kết rồi, cảm ơn sự bầu bạn của mọi người khoảng thời gian qua, cuối cùng cũng cố hết sức mình cho Nguyên Cố một kết thúc tương đối viên mãn. Phía sau đại khái có hai phiên ngoại nhỏ, mọi người tùy duyên xem nhé ~ yêu mọi người ~ bắn tim ~

Editor: tung hoa vì đã hoàn chính văn. Phiên ngoại chắc là sẽ đợi sau sinh nhật chú Cố mới dịch được, dạo này khá bận nên cũng không tranh thủ được mấy. Cũng cảm ơn những bình luận, nhưng lượt bình chọn của các bạn, mãi yêu 😘😘😘


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip