[NGUYÊN CỐ] KHI NGUYÊN DƯƠNG XUYÊN VỀ TRƯỚC MỘT NGÀY MÁY TÍNH BỊ TRỘM - 7
Nguyên Dương đặt vé máy bay đi đảo Saipan vào ngày mùng bốn, ngày mùng ba Cố Thanh Bùi quay trở lại Bắc Kinh, Nguyên Dương đích thân đi sân bay đón người. Nguyên Dương mặc áo khoác dài màu đen, kiểu cách quần áo khá khiêm tốn, nhưng không thể che được thân thể đẹp mắt của người mặc, hắn hai tay đút túi, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm cổng ra. Có lẽ Nguyên Dương trong đám đông quá nổi bật, có mấy cô gái đến đón người nhịn không được trộm nhìn hắn. Sau đó các cô gái phát hiện biểu cảm trên gương mặt của anh đẹp trai "mặt liệt" đột nhiên trở nên sinh động.
Nguyên Dương nhìn thấy Cố Thanh Bùi từ cổng ra bước ra, Cố Thanh Bùi ngoài giờ làm việc hiếm khi mặc đồ thoải mái, áo len cổ lọ màu trắng phối với áo phao màu be, quần dài màu đen cộng với đôi giày vải, mái tóc không xịt keo tóc mềm mại rũ xuống, thậm chí mắt kính cũng thay bằng gọng đen, trông cả người toát lên sự mềm mại.
Nguyên Dương bước nhanh qua ôm Cố Thanh Bùi vào lòng, hiện tại hai người quá bắt mắt thu hút không ít ánh nhìn của người xung quanh. Cố Thanh Bùi có hơi ngại ngùng đẩy Nguyên Dương ra, trừng mắt nhìn hắn nhưng lại không chút lực sát thương nào. Nguyên Dương nhìn dáng vẻ của y như vậy trong lòng cảm thấy ngứa ngáy.
"Đi thôi, lên xe."
"Ừm"
Vừa lên xe Nguyên Dương không nhịn nổi nữa dán người qua, đè sau gáy Cố Thanh Bùi, cúi đầu hôn xuống. Mặc dù chỉ mấy ngày không gặp, Cố Thanh Bùi lại thấy bản thân vô cùng nhớ Nguyên Dương. Hai người hôn nhau đến không thể tách rời, nhiệt độ trong xe cũng tăng cao hơn. Vẫn là Cố Thanh Bùi lấy lại lí trí trước, y nhẹ đẩy Nguyên Dương, thở hổn hển nói, "Nguyên Dương ~ về nhà trước đi."
"Ừm, được thôi ~ về nhà làm chết anh!"
Nguyên Dương buông Cố Thanh Bùi ra, lại lưu luyến không rời hôn lên môi y lần nữa mới kéo quần, khởi động xe.
Vừa vào đến cửa, Cố Thanh Bùi bị Nguyên Dương chặn lại ôm eo nhấc bổng lên đi về hướng phòng tắm. Đột nhiên hai chân trống không Cố Thanh Bùi giật mình, vô thức ôm lấy cổ Nguyên Dương, cười mắng hắn, "Nguyên Dương em uống thuốc rồi hả?"
"Em còn cần uống thuốc á? Xem ra Cố tổng quên mất em lợi hại bao nhiêu rồi, lát nữa sẽ cho anh thấy~"
Vào phòng tắm Nguyên Dương thả Cố Thanh Bùi xuống, vừa hôn bên tai của anh vừa nói: "vợ ơi, em nhớ anh muốn chết luôn, anh có nhớ em không?"
Giong của Nguyên Dương trầm thấp hơn ngày thường, dán bên tai Cố Thanh Bùi làm y ngứa ngáy, hô hấp của Cố Thanh Bùi trở nên nặng nề.
"Nhớ, nhớ em~" Cố Thanh Bùi vừa nói vừa sờ vào thân dưới của Nguyên Dương.
--------------------------------------
Từ phòng tắm đến phòng ngủ, đến khi kết thúc trời cũng tối đen. Cố Thanh Bùi mệt đến nỗi một ngón tay cũng không muốn động đậy.
"Thế nào, em có lợi hại không~"
"Lợi hại chết em luôn đi!"
"Hí hí"
"Mệt chết anh rồi, em đi làm cơm đi~"
"Được~"
"Em sắp xếp hành lý luôn nhé~"
"Được~"
Nguyên Dương nhẹ hôn lên trán Cố Thanh Bùi, đứng dậy đi làm cơm.
Ngày hôm sau hai người theo đúng kế hoạch bay đến đảo Saipan, bắt đầu chuyến du lịch đầu tiên của hai người.
Trước đây Nguyên Dương không có hứng thú đối với chuyện đi du lịch, Cố Thanh Bùi vì bận rộn công việc hiếm khi có thời gian để đi du lịch. Sau khi đáp đất hai người cảm thấy có chút hưng phấn.
Nguyên Dương đặt một biệt thự nhỏ bên cạnh biển, có rạp hát gia đình, có hồ bơi ngoài trời, còn có bãi biển tư nhân. Nhân viên công tác dẫn hai người tham quan phòng, hướng dẫn cách sử dụng các loại thiết bị, lúc đi vào phòng ngủ Cố Thanh Bùi thoáng chốc đỏ mặt, trong phòng ngủ trên thảm trải đầy cánh hoa hồng, trên giường còn dùng cánh hoa hồng xếp thành hình trái tim to to, ở giữa còn có một đôi thiên nga làm bằng khăn lông.
Cố Thanh Bùi nhìn Nguyên Dương, Nguyên Dương cũng ngại ngùng gãi gãi đầu, lúc đặt phòng quả thật hắn có ghi chú là "trăng mật" nhưng không ngờ tới sẽ có nhân viên dẫn họ vào.
Nhân viên công tác thấy dáng vẻ của hai người họ cười cười, nói một câu, "Enjoy your honeymoon" rồi đi ra ngoài.
Bị làm cho đỏ mặt trước người ngoài, Cố Thanh Bùi nhịn không được trách, "đùa vớ vẩn ~"
"Ể, không phải em nghĩ đây là lần đầu chúng ta đi du lịch sao~ như vậy không phải rất tốt à ~ lãng mạn biết bao~"
"Quan hệ của chúng ta tính là gì mà nghỉ trăng mật?" Cố Thanh Bùi nói đùa.
"Sớm muộn có một ngày, anh sẽ là vợ của em~" Nguyên Dương ôm y nói, "hiện tại ý à ~ phòng trăng mật cũng có rồi~ chúng ta nhanh chóng động phòng thôi ~"
..............
Thế là, ngày đầu của chuyến du lịch Cố Thanh Bùi chỉ ở trong phòng không thể đi đâu được.
Ngày thứ hai, sau khi ăn bửa sáng Cố Thanh Bùi giữ chặt cái tay không an phận trên người mình của Nguyên Dương, nghiêm nghị cảnh cáo, "Nguyên Dương, khó lắm anh mới nghỉ phép, anh muốn ra ngoài chơi, em không được đụng vào anh."
"Aiyo Cố tổng, anh còn nói anh già, anh như vậy không phải là bạn nhỏ sao~" Nguyên Dương nhìn dáng vẻ đáng yêu không chịu được kia của Cố Thanh Bùi, không nhịn được cười nửa ngày, sau đó nghiêm túc tiến công.
Hòn đảo nhỏ tràn đầy kỳ lạ, đến gió biển cũng nhiệt tình, chúng đẹp đến rung động lòng người, bãi biển bảy màu thơ mộng, những bãi đá ngầm cùng rặng san hô trùng điệp, còn có màu xanh chạm đến linh hồn mà ở đâu cũng có thể nhìn thấy.
Cả hai co người trên đỉnh núi chờ mặt trời mặt hừng đông, nắm tay nhau đi dạo bên bờ biển ngắm ánh hoàng hôn, họ đi chơi lướt sóng, lặn dưới biển, vào rừng thám hiểm, buổi tối dựa vào nhau xem phim, mỗi lần đều xem đến một nửa đã không nhịn được quấn lấy nhau. Ở hòn đảo xa lạ không ai biết đến, hai người dường như tách biệt với thế giới, chỉ còn có đối phương.
Ngày thứ tư của chuyến du lịch, Nguyên Dương đề nghị đi nhảy dù, Cố Thanh Bùi chưa từng chơi trò kích thích như vậy, nhất thời có chút rút lui trước trận, nhưng cuối cùng không thể chống lại chiêu vừa làm nũng vừa chơi xấu của Nguyên Dương, đã đồng ý rồi.
Cố Thanh Bùi vốn cho rằng sẽ nhảy cùng với người hướng dẫn, đến nơi mới biết Nguyên Dương vậy mà có chứng chỉ nhảy dù, hơn nữa còn là loại có thể mang người theo nhảy cùng...
Bất đắc dĩ, Cố Thanh Bùi chỉ có thể cứng đầu chịu đựng lên máy bay.
Máy bay bay đến độ cao có thể nhảy, Nguyên Dương vây lấy Cố Thanh Bùi, hỏi y, "sợ không?"
"Sợ" Cố Thanh Bùi thành thật trả lời.
Nguyên Dương nhẹ cười, ôm lấy Cố Thanh Bùi nói bên tai y, "đừng sợ, em bảo vệ anh, tin tưởng em nhé. Bất kể là nhảy dù, hay là sau này xảy ra chuyện gì, em sẽ bảo vệ anh, anh chỉ cần ở bên cạnh em, không cần sợ gì cả."
Lời của Nguyên Dương giống như mang theo sự mê hoặc nào đó, khiến cho Cố Thanh Bùi cảm thấy dường như y thật sự không sợ đến vậy.
Khoảnh khắc nhảy xuống, Cố Thanh Bùi nghe thấy Nguyên Dương nói, "Cố Thanh Bùi, em yêu anh"
Hai người rơi vào khoảng trời màu xanh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip